Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lang Văn Cốt (1)

Tiểu thuyết gốc · 1086 chữ

Đúng, lại là một cái âm thanh từ xa vọng tới kèm theo đó lại đúng là một cái Hắc ảnh.

Hạ Không và Điệp Luyến Hoa nhìn nhau ngẩn người.

" Chạy! Chạy!" Hai người nhau cùng nói. Hắc ảnh kia đã sắp đuổi tới gần, Điệp Luyến Hoa cánh bướm mở ra, nắm lấy tay Hạ Không chuẩn bị bay lên. Bỗng nghe Hắc ảnh phía sau nói tiếng người. Một cái âm thanh nghe như tiếng người bị bóp mũi.

" Muốn chạy! "

Hạ Không cảm thấy không gian xunh quanh hắn trở lên đông đặc, sau đó lại mơ hồ bị vật gì kéo xuống đất, không thể thở nổi, đại địa rạn nứt. Điệp Luyến Hoa cánh bướm đã mở ra nhưng không thể bay lên được, nàng quay người lại, mắt to chớp động. Tay phải nàng đưa ra sau lưng, Thanh Liêm xuất hiện là Hạ Không đưa cho nàng, một cái lộn người tránh được một Trảo của Hắc ảnh kia. Lại một vòng lộn người, chân đạp lên thân cây, hai tay cầm Thanh Liếm bổ tới. Một cái chém trượt, nàng bị hút xuống mặt đất.

Điệp Luyến Hoa miệng lẩm bẩm : " Hấp Lực sao? "

" Hấp Lực " Hiệu quả kỹ năng đặc thù có được khi Nguyên Sư tu luyện Công pháp có thêm thuộc tính Phong và Thổ. Lợi dụng gió trong không khí từ trên thổi xuống, cộng với hiệu quả Thổ địa rạn nứt, tạo thành hố sâu trên mặt đất kéo mục tiêu đi xuống. Nội Năng càng cao, hiệu quả chèn ép càng lớn. Này là giống khống chế loại Kỹ năng, Kỹ năng này cũng không hiếm gặp, bởi khá hữu dụng nên thường được các Nguyên Sư hướng tới. Khuyết điểm là tiêu hao Nội Năng khá lớn, mở rộng phạm vi càng lớn thì tiêu hao càng nhiều và yêu cầu Nguyên Sư phải có tinh thần vững chắc để khóa chặt mục tiêu.

Điệp Luyến Hoa là cái Cô nương tung hoành ngang dọc khắp các Thôn trấn, giao thủ với không ít Nguyên Sư, đương nhiên mở mắt liền nhận ra loại kỹ năng này. Nàng là cái Cô nương bay lượn phóng độc, bị khống chế Kỹ năng là khuyết điểm của nàng, còn bị hút xuống đất thật khó chịu a.

Hai người bị kéo xuống đất, Hắc ảnh đi tới nói : " Mau nói! Cổ Tông ở đâu? "

Hạ Không còn đang suy nghĩ thì Điệp Luyến Hoa nói " Ta nói! Ta nói không phải được sao? Có cần ra tay nặng như vậy không? "

Nói rồi nàng nhìn Hắc ảnh mắt to long lanh rưng rưng chuẩn bị khóc.

Hạ Không bị hút xuống đất bên kia, hai mắt nhíu lại. Nghĩ bụng cái vị Tỷ tỷ này lại định dùng chiêu quen thuộc đây mà.

Hắc ảnh giơ tay phải có Vuốt Trảo ra, thì bên kia Hạ Không nói, nhưng là nhìn Điệp Luyến Hoa : " Hạ thủ lưu tình! "

Câu này là hắn khi đi cùng Điệp Luyến Hoa đi đánh nhau với người ta nghe được, hắn cũng hiểu được một ít ý nghĩa. Câu này hắn nói cũng không phải với Hắc ảnh kia mà là nói với Điệp tỷ của hắn. Hắn thấy Hắc ảnh cũng không có sát ý bởi vì Trảo kia cũng không trực tiếp đánh lên người Điệp Luyến Hoa mà đánh vào Đồ án phía sau lưng nàng, liền nhận ra này cũng là cái người tốt. Độc của Điệp Luyến Hoa kia cũng không dễ giải a. Hơn nữa hắn còn một ý định khác, chính là câu nói của Hắc ảnh, hắn cũng muốn có đáp án.

Hạ Không, thứ hắn am hiểu nhất là quan sát mà không phải là thông minh, Thiên lão cũng nói như vậy.

Điệp Luyến Hoa nhìn lại hắn, hai mắt nhíu lại.

Hắc ảnh kia mơ hồ hiểu ra cái gì, sau lưng đồ án quỷ dị màu đen lóe sáng. Một chân đạp xuống đất. Hạ không bay lên bị hút về phía tay hắn : " Ngươi dừng hòng giở thủ đoạn! Không nói ta giết chết hắn! "

" Ngươi có thể thử! Ta với hắn không có chút quan hệ nào? " Điệp Luyến Hoa hất cằm nhàn nhạt mỉn cười. Hạ Không nhìn ra tên kia không có sát ý, nàng chẳng lẽ lại không nhìn ra. Vẫn là nên câu kéo một ít thời gian, để thoát cái Kỹ năng chết tiệt này.

Hắc ảnh hiển nhiên không nghĩ, hai người này đi chung lại không có chút quan hệ nào. Gió từ trên đẩy xuống còn bị hút đi, khăn trên đầu bung ra, Hạ Không lộ ra một cái đầu trọc lóc. Hắc ảnh nhìn thấy, cũng giật mình, này có chút quen, này giống hắn. Hắn chính là Nam hài đầu trọc, khóc dưới mưa trước Hoàng Lăng, Lang Văn Cốt. Thái tử thứ chín của Hoàng tộc, hữu danh vô phận.

Hạ Không bị hút đến trước mặt hắn, Vuốt Trảo lóe sáng, một ngón tay tiến đến sát cổ Hạ Không. Lang Văn Cốt nhìn về phía Điệp Luyến Hoa trả lại một cái hất cằm, ý nói, không nói ta giết hắn.

Điệp Luyến Hoa cúi đầu định làm gì thì bỗng không gian hẻm núi trở lên kịch liệt rung động. Sau đó.

" Là một cái Hài tử sao? "

Cuồng phong thổi tới, một trận gió mạnh ào qua, theo đó hiệu quả Hấp Lực cũng biến mất. Trong không trung vang vọng một cái âm thanh hư thực, nhưng là hắn cũng không biết âm thanh này chỉ một mình hắn nghe được. Lang Văn cốt thả Hạ Không xuống đất bỏ đi, bởi vì sau câu kia, hắn còn nghe được một câu khác nữa.

Hắc ảnh kia rời đi, gió cũng ngừng thổi, khung cảnh hẻm núi lại trở lại yên tĩnh như cũ, chỉ là có thêm ngổn ngang cây cối gãy đổ. Gùi thảo dược cũng bị cuốn đi mất, Hạ Không và Điệp Luyến Hoa lồm ngổm bò dậy nhìn nhau rồi cùng nói : " Chạy! "

Đêm hôm đó, trên hẻm núi đó, có một cái Nam Hài cùng một cái bóng ảnh màu vàng thì thầm to nhỏ, họ ở lại không lâu cũng biến mất.

Bạn đang đọc Đạo Ly - Việt Yên Nguyên Quốc sáng tác bởi luanrein
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi luanrein
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.