Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Truy tìm

Tiểu thuyết gốc · 2001 chữ

Chương 13. Truy tìm

Tác giả: gakobitmiss

Ban đêm, tại một hội sở xa hoa giải trí nhất Quận 1.

Một người đàn ông mặc bộ vest đen, đeo nón bucket đen, xuyên qua đám người, đi đến lối đi dành cho nhân viên.

Đi vào một đầu hành lang, nơi đây an tĩnh, hoàn toàn không nghe thấy một âm thanh bên ngoài.

Trên sàn lát gạch trắng, trần nhà đèn chiếu sáng choang, ở góc còn có lắp đặt một cái camera.

Hành lang thẳng dài, không có lối rẽ khác, cuối hàng lang là một cánh cửa sắt bị khóa lại.

Bất kỳ ai đi vào đây đều không thể tránh khỏi giám sát.

Hắn không để ý đến, tiếp tục bước đi đến cuối hành lang.

“Cộc cộc”, từng tiếng bước chân vang lên.

Hắn dừng lại trước cánh cửa sắt, trên cánh cửa nhẵn nhụi, không có bất kỳ thứ gì.

Chừng ba giây sau, một âm thanh đã qua xử lý vang lên từ một loa nhỏ gắn bên trái tường,

“Xin mời báo tên!”

“John!”.

“Người nước ngoài? Chào ngài John, xin mời báo mật khẩu”

“sPHkf54388”, John báo ra một dãy số.

“Xin hỏi ngài muốn tìm ai?”

“Ta muốn gặp ông chủ của các ngươi”.

“Mời ngài chờ một lát”.

Chờ chừng ba phút, cửa sắt kéo ra một bên, John không do dự tiến vào bên trong.

Phía trong là một căn phòng nhỏ, có bốn người đang đứng chờ hắn.

Một tên trong đó tiến lên, đánh giá John, “Làm phiền, chúng ta cần trước tiên kiểm tra người, mọi vũ khí đều phải để lại”.

John nhìn bốn người, ba tên cao lớn, bắt thịt vạm vỡ, chỉ có người trước mặt dáng hơi lùn, có chừng một mét bảy, dường như là người cầm đầu.

“Không có vấn đề”, John đưa hai tay lên ngỏ ý hắn có thể kiểm tra.

Người kia cầm một gậy dò kim loại, quét trên người hắn, tới túi quần thì tít tít vang lên.

Ba người còn lại lập tức tập trung chú ý lên người John, tư thế đề phòng.

John nhìn tên lùn nhún vai, tỏ ý có thể tự nhiên tra xét.

Tên lùn thấy vậy lấy tay sờ lên túi quần hắn, sau đó lấy ra một tấm huy hiệu, phía trên có khắc một đầu bạch tuộc.

Hắn cầm gậy dò quét lại một lần nữa, lần này không hề có báo hiệu.

“An toàn, có thể đi vào”, tên lùn trả lại John tấm huy hiệu, sau đó dẫn đường phía trước.

Vào thang máy, lên tầng thứ năm. Nơi này rộng rãi xa hoa, chính là đại bản doanh của Đức Hoa xã.

Đức Hoa xã kinh doanh ăn chơi quán bar, hội sở, Karaoke,… Chiếm hơn phân nửa địa điểm ăn chơi cao cấp tại Sài Thành.

Ông chủ Ngô Đức Hoa, lập nghiệp từ hai bàn tay trắng, từ một tiểu lưu manh trở thành ông trùm khét tiếng. Sự tích cuộc đời có thể gọi truyền kỳ.

Lúc trẻ lăn lộn xã hội đen chém chém giết giết, sau này có chút vốn liếng, liền chuyển sang khu vực màu xám làm ăn chơi, bảo kê, thu nợ.

John liên hệ tổ chức, tìm đến thông tin của Ngô Đức Hoa, có thể trợ giúp hắn làm việc ở Việt Quốc.

Ngô Đức Hoa lúc này ngồi trên ghế salon, miệng hút xì gà, xung quanh còn có đàn em đứng hai bên.

Năm nay hắn đã hơn năm mươi, thân hình không cao, bụng hơi chút mập, tay to mặt lớn.

Thấy John được đưa đến, hắn cũng không đứng dậy, mà chỉ ngồi im quan sát.

“Xin hỏi ngài tìm ta có việc gì?”

“Ta là John, ta muốn các ngươi giúp ta làm một việc, thù lao không là vấn đề”.

Đám đàn em nghe vậy cười phá lên, “Ngươi có phải hay không nhầm lẫn, chỉ có người khác làm việc cho chúng ta, chúng ta chưa bao giờ phải làm việc cho ai cả”.

John lấy từ trong túi ra một tờ chi phiếu, kẹp trên ngón tay, “50,000 đô la thù lao”.

Tiếng cười im bặt, bọn đàn em nhìn về phía Ngô Đức Hoa hỏi ý kiến,

“Rất hào phóng”, Ngô Đức Hoa động tâm tư, nhưng kinh nghiệm lâu năm vẫn để hắn cẩn thận hỏi, “Ngươi muốn chúng ta làm gì?”

“Ta muốn các ngươi thu thập tất cả video giám sát, trong khu vực bán kính hai km, quanh khu công trường tại địa chỉ này”, John đưa ra địa chỉ tại công trường nơi thiên thạch rơi xuống.

“Tất cả sao, rất nhiều nhà, chúng ta sẽ phải huy động rất nhiều người mới có thể thu thập. 50,000 quá ít”, Ngô Đức Hoa lắc đầu, “phải 100,000 đô la”.

John trầm ngâm giây lát, hắn cần tranh thủ thời gian tìm kiếm, càng để muộn, khả năng mất dấu mục tiêu càng cao.

“Được, nhưng ta chỉ cho các ngươi một ngày. Tối mai ta muốn tập hợp đầy đủ tất cả”.

“Một ngày? Không thể nào. Bán kính hai km phải có đến vài nghìn ngôi nhà, chúng ta không có nhiều người như vậy.”

“Vậy các ngươi cần bao lâu?”, John nhíu mày hỏi.

“Một tuần! Ngươi có thể để tiền và phương thức liên lạc lại, sau khi thu thập đủ chúng ta sẽ báo cho ngươi”, Ngô Đức Hoa không thèm để ý, chỉ tay lên bàn nói.

John nhíu mày, hắn không có nhiều thời gian để lãng phí, “Vậy ta tìm người khác, chắc hẳn sẽ có người chịu làm việc này”, John quay người định rời khỏi.

Hai tên đàn em chặn lại đường của hắn, “Ngươi không nghe thấy đại ca chúng ta nói sao? Có thể đi nhưng để tiền lại!”

John quay đầu nhìn về phía Ngô Đức Hoa, “Đây là đạo đãi khách của các ngươi sao?”

“Người anh em phương Tây, ở địa bàn của chúng ta, mọi quy củ đều là do chúng ta quyết định”, Ngô Đức Hoa dựa lưng vào ghế sofa, nhả ra một làn khói nói.

Đám đàn em nghe vậy cười gằn đứng lên, một người ra lệnh, “Bắt lại hắn, lục soát người, sau nó trói lại ném ra ngoài”.

John cũng rất bất đắc dĩ, hắn không muốn vướng vào phiền phức, “Làm việc phải có quy củ, ta rất ghét những người phá hỏng quy củ”.

Hai tên đàn em xông lên, ý định bắt lại hắn.

John rất đơn giản đưa tay phải xuất ra hai quyền, tốc độ cực nhanh, thậm chí không nhìn thấy rõ.

“Oanh oanh”, hai người bị đánh trúng ngực, bay ra ngoài hơn hai mét, không thể đứng dậy.

Đồng bọn thấy vậy hơi chút khựng lại.

“Cùng nhau lên!”, người cầm đầu hét lớn.

Hơn mười người bao quanh John, cùng một đợt tấn công.

John vẫn rất bình tĩnh, ánh mắt hắn đảo quanh, thu hết động tác của mọi người vào trong mắt, “Quá chậm”.

Hắn di chuyển cực nhanh tiến về phía trước, thoát đi tấn công từ đằng sau.

Hơi nghiêng thân thể, chuẩn xác tránh đi đòn tấn công của đối thủ, hai tay huy quyền.

Mỗi quyền đều chính xác đập trúng ngực đối phương.

“Phịch phịch phịch phịch”, đúng bốn quyền, bốn tên đàn em chịu chung số phận té lăn ra đất.

Chỉ thấy John thân thủ nhanh nhẹn như báo đốm, thoải mái tùy ý di chuyển.

Động tác chuẩn xác, không một dư thừa.

Hơn mười người vậy mà không ai chịu nổi một đòn của hắn.

Chỉ qua vài giây, tất cả đều ngã xuống, khó mà đứng dậy.

Ngô Đức Hoa hít một ngụm khí lạnh. Gặp phải cao thủ.

Hắn đã thấy người đánh nhau giỏi nhiều, nhưng chưa từng thấy một người có thể dễ dàng như vậy đánh gục cả chục người trong chưa tới mười giây.

John thậm chí không cần né tránh, mỗi động tác của hắn vừa là phòng thủ, vừa là tấn công.

Bên cạnh Ngô Đức hoa còn có hai tên tâm phúc cũng là hảo thủ, nhưng chắc chắn không phải đối thủ của người này.

Thấy tình hình này, hai tâm phúc cũng chăm chú lên, một người rút từ bên trong áo ra một khẩu súng lục đen xì, chĩa về phía John.

Bên ngoài cũng đã nhận ra động tĩnh ở trong, một đám người mang theo vũ khí chuẩn bị xông vào.

John cũng không thật sự muốn xảy ra xung đột, hắn động thủ đã nương tay, không có gây ra thương vong, “Chờ đã”.

Hắn ra lấy trong túi quần ra một mặt huy hiệu cầm trên tay, hướng về phía Ngô Đức Hoa nói, “Chắc hẳn ngươi sẽ nhận ra huy hiệu này”.

Lưu Đức Hoa giơ tay lên ra hiệu tâm phúc không có manh động. Một tên tiến về phía John cẩn thận cầm lấy huy hiệu, đưa cho hắn.

Lưu Đức Hoa cầm huy hiệu trên tay liền giật mình, biểu hiện lập tức thay đổi, “Tất cả lui ra”.

“Đại ca!”, đàn em xung quanh có chút lo lắng đề phòng John.

“Không có việc gì, lui ra ngoài. Ta và vị huynh đệ John có chuyện riêng cần bàn bạc”.

“Dạ vâng”.

Tất cả mọi người dìu người bị thương lui ra, trong phòng chỉ còn lại John và Ngô Đức Hoa.

Lúc này, Ngô Đức Hoa nhìn John đã thay đổi ánh mắt, có đề phòng xen lẫn kiêng kị, “Ta có thể giúp ngươi, nhưng có một điều kiện”.

John vẫn luôn rất trực tiếp, “Nói đi!”

“Ta nghe nói các ngươi nghiên cứu ra một loại thuốc mới có tên Nhân Gian Mộng Ảo.

Thứ này ở nước ngoài đang rất được hoan nghênh. Ta muốn quyền kinh doanh loại thuốc này tại Việt Quốc”, Ngô Đức Hoa nóng lòng nói.

“Tin tức còn rất linh thông. Chuyện này không phải ta quản, nhưng ta có thể giúp ngươi hỏi thăm”, John cũng không lạ gì, tổ chức của hắn tại hắc đạo khá có tiếng tăm.

“Được, tuy nhiên ngươi yêu cầu một ngày quá ngắn, chúng ta còn phải để nhân sự vận hành kinh doanh, không thể phái ra tất cả”.

“Vậy thì tìm thêm người, ta không cần biết làm như thế nào, chỉ có thể hoàn thành trong một ngày”.

Ngô Đức Hoa cắn răng, đây là một cơ hội cho hắn, chỉ cần có nguồn hàng mới này, hắn chắc chắn sẽ lũng đoạn toàn bộ Việt Quốc.

“Một ngày thì một ngày, song ta muốn một nhóm hàng mẫu nhanh nhất có thể”.

John trầm ngâm một lát, từ trong áo vest lấy ra một ống dung dịch nhỏ chừng đốt ngón tay. “Ta hiện chỉ có chừng này, coi như đặt cọc”

Hắn ném lên cho Ngô Đức Hoa, Ngô Đức Hoa vội vàng tiếp nhận, chỉ sợ làm rơi.

Hắn như được bảo bối, cầm lên ống dung dịch quan sát cẩn thận.

Bên trong chất lỏng hơi hiện màu đỏ, từng sợi dung dịch xoay tròn chuyển động, dưới ánh đèn, phản xa ra ánh sáng lấp lánh.

“Đây chính là Nhân Gian Mộng Ảo a!”

Nghe nói nó chính là một loại chất kích thích kiểu mới.

Vô cùng thần kỳ. Có thể khiến người ta hưng phấn, đắm chìm trong hồi ức tốt đẹp nhất.

Mà quan trọng nhất chính là, nó không hề có bất kỳ tác dụng phụ nào lên cơ thể người dùng.

Vật này hiện chỉ xuất hiện ở một số quốc gia phát triển, giá thành đắt đó.

Nhưng đắt đỏ không là vấn đề.

Càng quý giá nó lại khiến càng nhiều người si mê.

…..

Bạn đang đọc Dạng Thức Tâm Trí sáng tác bởi gakobitmiss
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi gakobitmiss
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.