Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Rèn luyện

Tiểu thuyết gốc · 2362 chữ

Chương 12. Rèn luyện

Tác giả: gakobitmiss

Những năm gần đây, Tập đoàn Lam Thiên bắt đầu dấn thân vào ngành công nghiệp ô tô.

Muốn đưa sản phẩm ô tô sản xuất tại Việt Quốc vươn ra thế giới.

Nhưng vì gặp rất nhiều rào cản, thương hiệu mới, kỹ thuật cũng không phải đỉnh cấp… nên vẫn chưa đạt được thành công.

So sánh với các nước phát triển khác, thì ngành công nghiệp ô tô Việt Quốc vẫn còn quá non trẻ.

Tuy vậy Lam Thiên vẫn cố gắng duy trì mục tiêu này suốt những năm qua.

Lý Bích Y lúc này mới bỏ xuống trong tay văn kiện, cầm danh thiếp hỏi, “Hắn rất nổi tiếng sao? Ta chưa từng nghe thấy qua”.

“Năm năm trước hắn rất nổi tiếng, đã từng đoạt cúp thế giới.

Sau này vì gặp phải tai nạn, mà đành phải sớm kết thúc sự nghiệp.

Hiện tại hắn bình phục, muốn quay trở lại đường đua thế giới.

Vì vậy mà vẫn chưa tỏ ý định hợp tác với bên nào. Ta cũng là từ bằng hữu trong vòng biết được tin này”, Hoàng Quân phí rất nhiều công sức mới tìm hiểu được chuyện này.

Lý Bích Y tỉnh táo đưa ra quan điểm, “Nghe qua rất huy hoàng, nhưng hắn không phải từng gặp chấn thương sao?

Nếu phong độ của hắn giảm sút, chúng ta đầu tư vào hắn hoàn toàn trôi theo dòng nước, như vậy ta không bằng kiếm người khác hợp tác”.

“Nói thật với danh tiếng của Lam Thiên ở trên thế giới, rất khó để mời chào những tay đua hàng đầu.

Tay đua quá kém, chưa chắc ngươi đã muốn. Tự mình đào tạo càng là khó khăn.

Alexandro đã từng có chiến tích, hơn nữa với tình trạng của hắn hiện tại, lại càng là cơ hội để chúng ta tiếp xúc.

Nếu hắn còn ở đỉnh cao, cũng không tới lượt Lam Thiên mời chào hắn”.

Lý Bích Y trầm ngâm nói, “Có thể thử một chút, nhưng ta muốn kiểm tra trình độ hiện tại của hắn trước”.

“Đương nhiên có thể, một bằng hữu của ta có quan hệ tốt với hắn, gần đây sẽ mời hắn đến Việt Quốc”, Hoàng Quân hưng phấn nói.

Hoàng Quân năm nay 30 tuổi, tuổi trẻ phong lưu. Là thiếu gia của tập đoàn bất động sản lớn nhất Việt Quốc.

Tập đoàn Bất Động Sản Tường Ân.

Sinh ý trải dài khắp của đất nước, thậm chí là ở nước ngoài cũng có danh tiếng không nhỏ.

“Ta và bằng hữu trong hội nhóm sưu tầm siêu xe sẽ mời hắn tham gia một buổi giao lưu với giới chơi xe trong nước.

Lúc đó sẽ có một phần trình diễn đua xe cùng Patro, ngươi có thể tới hiện trường quan sát”.

Hoàng Quân mong đợi nhìn về phía Lý Bích Y, vì có thể lấy lòng nàng, hắn có thể nói là phí rất lớn quan hệ để sắp xếp việc này.

Mọi người đều biết hắn có thú vui sưu tập các loại siêu xe.

Để tìm hiểu tin tức, hắn đã phải kêu gọi bằng hữu trong giới hỗ trợ, thậm chí bỏ ra tiền túi tổ chức buổi giao lưu này.

Sản xuất ô tô chính là trọng điểm phát triển của Lam Thiên.

Hiện tại lại phát triển không được thuận lợi như mong muốn.

Lý Bích Y thân là Tổng Giám Đốc cũng gặp phải áp lực cực lớn.

Hắn biết nàng đầu tư rất nhiều tinh lực vào dự án này.

Từ tìm nhân lực, kỹ thuật, cho đến khi sản xuất ra chiếc ô tô đầu tiên mang thương hiệu Việt Quốc.

Không ai biết được trong đó trải qua bao nhiêu khó khăn.

Lý Bích Y trầm ngâm suy tính, tay phải nhẹ nhàng gõ trên mặt bàn, “Được, ta sẽ đến”.

Hoàng Quân vui mừng, “Ta sẽ thông báo cho bằng hữu chuẩn bị tiếp đón Alexandro Patro.

Hiện tại hắn chính đang ở thung lũng sự nghiệp, chỉ cần thành ý của chúng ta đả động được hắn. Cơ hội hợp tác thành công là rất cao”.

“Ta sẽ để thư ký Nhật Quang theo hỗ trợ ngươi”. Lý Bích Y đánh nhịp.

Nàng cảm thấy đề nghị này rất có tiềm năng.

Đây có lẽ sẽ là một cơ hội giúp Lam Thiên đột phá khó khăn hiện tại.

Thương trường hiện tại đã rất khác xưa.

Không chỉ cần có sản phẩm, còn cần hơn quảng bá hình ảnh.

Nhất là trong ngành công nghiệp ô tô, nhiều thập kỷ qua, các ông lớn thế giới chia cắt phần lớn thị phần.

Một thương hiệu mới đến từ quốc gia nhỏ, là rất khó chen chân vào.

Chính nàng những năm này cũng tự mình cảm nhận được khó khăn.

“Vậy thì thật tốt, năng lực của thư ký Nhật ta rất an tâm”, Thấy thời cơ chín mùi, tròng mắt Hoàng Quân khẽ đảo, “Tối nay ta có chuẩn bị một buổi tiệc...”

“Không đi, ta còn bận việc rất nhiều việc”. Lý Bích Y rất lạnh lùng từ chối, tiếp tục cầm lên văn kiện chăm chú xem xét.

Hoàng Quân cũng không vì thế mà thất vọng.

Kinh nghiệm của hắn rất phong phú, chuyện này không thể tỏ ra nóng lòng, sẽ chỉ khiến nàng phản cảm.

“Vậy được rồi, ta sẽ bắt đầu sắp xếp. Khi nào có lịch trình chính xác của buổi đua, ta sẽ thông báo ngươi. Gặp lại”

“Gặp lại”, Lý Bích Y nhìn bóng lưng Hoàng Quân rời đi.

Nàng liếc nhìn trên bàn cà phê cùng bánh ngọt thờ dài.

Sau buổi phỏng vấn Diệp Phong lại như thường lệ buổi tối đi dạy kèm, ban ngày gửi CV tìm việc.

Hắn không thể đặt trứng trong một giỏ, nhiều thả hồ sơ, biết đâu có thể có cơ hội khác.

Mỗi ngày dành thời gian rảnh rèn luyện một chút năng lực mới.

Hắn còn tìm một phương thức rèn luyện phối hợp phản xạ cơ thể. Đó là chạy bộ.

Sáng sớm ra công viên chạy vài vòng, vừa chạy vừa tiến vào trạng thái tăng cường suy nghĩ, cho cơ thể quen dần với tốc độ suy nghĩ thay đổi.

Một bên duy trì nhịp điệu chạy bộ, Diệp Phong một bên hăng hái quan sát phong cảnh thiên nhiên, núi đồi chập chùng, tâm hồn trắng noãn.

Một giây kéo dài làm mười giây, hai mươi giây, việc liếc nhìn mỹ nữ trở nên đơn giản và hiệu quả hơn rất nhiều, mà lại không lộ liễu.

Phần lớn nữ nhân có thói quen tập thể dục buổi sáng đều có khí chất không tệ, tỉ lệ cơ thể cân đối, kết hợp quần áo vận động, vừa khỏe khoắn vừa mỹ quan, đầy sức sống.

Hắn thích thú như đứa trẻ tìm được đồ chơi mới, hăng say rèn luyện năng lực.

Buổi sáng tại công viên có rất nhiều người tập luyện, phần lớn là người trung niên. Người trẻ tuổi lại chiếm số ít.

Thể dục nhịp điệu, múa aerobic, đá cầu, chạy bộ, múa dưỡng sinh, đánh cầu lông… thể loại nào cũng có.

Lúc này một trái cầu lông bay qua rơi vào bên chân Diệp Phong.

“Anh bạn, có thể giúp chúng ta nhặt trái cầu sao?”, gần đó có một nhóm người giăng lưới đánh cầu lông, một bác trai trung niên vẫy tay nhờ hắn.

“Dạ được”, Diệp Phong vui vẻ nhặt trái cầu lên đưa qua.

“Cám ơn ngươi, có muốn cùng chúng ta chơi một chút không? Chúng ta đang thiếu người”, bác trai nhận lấy trái cầu, tỏ ý rủ hắn tham gia.

Diệp Phong cảm thấy có thể, kiểu gì cũng là rèn luyện, chơi cùng người khác cũng đỡ nhàm chán, “Nhưng ta không có vợt”.

“Không sao, chúng ta có, ngươi có thể mượn dùng. Ngươi biết luật chơi chứ?”

“Dạ, ta biết chơi một chút”, trước đây hắn có từng chơi tại trường học, nhưng trình độ bình thường.

“Vậy thì càng tốt, ngươi với ta một đội”.

Đối diện bên kia là hai bác gái, thấy hắn tham gia cũng vui vẻ nói, “Chàng trai, không cần nhường chúng ta, cứ thoải mái mà chơi nhé”.

“Mọi người thật thân thiện a”, hắn quyết định lát nữa sẽ không đánh quá mạnh tay, thầm nghĩ, “ta là người trẻ tuổi phải biết kính trọng người lớn tuổi”.

Luật cầu lông cũng khá đơn giản, hai bên thi đấu, mỗi bên hai người.

Ở giữa sân có giăng lưới cao 1m55. Mỗi bên chạm cầu một lần đánh qua lại, chỉ cần cầu qua lưới, rớt trong phần sân đối phương là thắng điểm.

Đây là một môn thể thao chú trọng tốc độ phản xạ.

Diệp Phong tuy phản xa thân thể không quá nổi bật, nhưng có siêu năng lực, có thể dễ dàng nhìn thấy chuyển động của trái cầu.

Hắn tin rằng mình có thể thắng được.

Vào vị trí chuẩn bị.

Diệp Phong phát cầu, lực đạo hơi lớn, cầu bay cao qua lưới.

Bác gái đối diện thấy thế, cực kỳ nhanh chóng tiến lên tấn công.

Vợt của nàng cực nhanh đánh vào trái cầu, cầu bay chéo về góc sân phía xa.

Diệp Phong trợn tròn hai mắt, tăng cường suy nghĩ mở ra!

Hắn dùng tốc độ nhanh nhất hạ đạt chỉ lệnh cho cơ thể di chuyển đón đỡ.

Khoảng cách chỉ có hai ba bước, nhưng cầu rớt quá nhanh, hắn chỉ có thể nhìn trái cầu chậm rì rì bay qua bên cạnh rớt xuống sàn.

Thân thể vì phát lực quá mạnh, té nhào xuống đất.

Cả sân lặng ngắt như tờ.

“Chàng trai ngươi không sao chứ”, bác trai nhanh chóng lại gần đỡ hắn đứng dậy.

“Ta không sao, chỉ là bất ngờ không kịp chuẩn bị”, Diệp Phong thật là xấu hổ phủi quần áo.

Không nhìn ra bác gái này thân thủ lại nhanh như vậy. Sơ suất, gặp cao thủ.

Hắn quá chủ quan mà sử dụng siêu năng lực hơi chậm một nhịp.

Diệp Phong điều chỉnh trạng thái, sẵn sàng chiến đấu.

Tiếp tục.

Hắn chăm chú hơn, vì thế mà dễ dàng tiếp cầu.

Cầu bay qua lại trên hai phần sân.

Một bác gái khác lúc này nhảy lên đón cầu, cây vợt đưa ra sau dồn lực chuẩn bị vung đập.

Diệp Phong thấy không tốt, hắn lùi lại giữa sân.

Hai chân dang rộng, suy nghĩ tăng cường mở, chuẩn bị đón đỡ.

Tư thế này giúp hắn tăng chiều rộng phòng thủ, có thể đón đỡ cả hai bên trái phải.

Bác gái lúc này trên không điều chỉnh lực tay, không đập mạnh nữa, mà chém nhẹ vào trái cầu.

Trái cầu lông vẽ một đường vòng cung, chuẩn xác bay sát qua mép lưới, rớt xuống sát lưới

Diệp Phong nhìn rõ trong mắt, nhưng thân thể chuẩn bị sai tư thế, không thể kịp di chuyển lên đón.

Chỉ có thể đổ người về phía trước, ráng đưa vợt tiếp cầu.

Vợt của hắn hứng trúng trái cầu, nhưng thân thể lúc này lại không kịp vận sức đẩy trở về.

Cơ thể mất thăng bằng, té chỏng vó trên sân, hai chân vẫn còn dang rộng.

Trong sân lại một lần nữa yên tĩnh.

Lần này Diệp Phong có đề phòng trước, không ngã quá nặng, rất nhanh tự mình đứng dậy.

“Ha ha, ta không sao, tiếp tục, tiếp tục”.

Bác trai thấy hắn không có việc gì cũng không nói thêm.

Trận đấu tiếp tục.

Hai bác gái là kỹ thuật hình tuyển thủ, kỹ năng thượng thừa, điều chỉnh cầu rất chuẩn.

Diệp Phong tự tin chỉ cần cầu bay trong phạm vi cầm vợt của hắn, hắn đều có thể dễ dàng đỡ được.

Nhưng nguyên cả trận đấu, phần lớn trái cầu đều bay góc sân, sát lưới, khiến Diệp Phong di chuyển cực kỳ chật vật.

Có lần hắn bị bác gái thực hiện động tác giả, tưởng rằng nàng sẽ đánh cầu sang trái, vì thế sẵn sàng đón đỡ.

Ai ngờ nàng điều chỉnh rất nhỏ tư thế, cầu liền bay sang phải.

Thân thể của Diệp Phong đã đổ sang trái, chỉ có thể trơ mắt nhìn cầu rơi xuống đất.

“21-10, kết thúc trận đấu!”, không có bất ngờ gì hắn thua.

Bác trai kĩ thuật cũng rất tốt, phần lớn mất điểm đều là do hắn.

“Chàng trai, không cần nản chí. Lần đầu chơi vậy là rất tốt, phản xạ rất nhanh, chỉ là thiếu chút kinh nghiệm và kỹ thuật”. Bác trai thấy hắn ỉu xìu liền an ủi.

“Cám ơn ngài, chơi rất thú vị. Ta có thể thường xuyên đến tham gia sao?” Diệp Phong thấy được cơ hội tốt.

Năng lực của hắn mới vừa đạt được, mỗi ngày sử dụng đều khiến hắn hứng thú tràn đầy.

Chơi cầu lông là một cách rèn luyện rất tốt.

Hắn có thể rèn luyện phối hợp thân thể cùng suy nghĩ nhuần nhuyễn hơn.

“Đương nhiên, chúng ta mỗi sáng đều có mặt tại đây, thay phiên nhau chơi, nâng cao sức khỏe. Rất hoan nghênh ngươi tham gia”. Bác trai sảng khoái đáp ứng.

Diệp Phong sau đó nán lại quan sát thi đấu, hắn cố gắng học hỏi động tác và bước chạy của mọi người.

“Đúng là ở đâu cũng có thể có thầy của ta. Siêu năng lực chưa chắc đã thắng được kỹ năng thượng thừa”. Diệp Phong cảm khái.

Hắn có được suy nghĩ tăng cường gấp nhiều lần người bình thường, nhưng nhiều người còn có kỹ thuật rèn luyện hàng năm, thậm chí chục năm trong người.

Họ có thể phát huy ưu thế kỹ thuật, kinh nghiệm để chiến thắng hắn.

Bạn đang đọc Dạng Thức Tâm Trí sáng tác bởi gakobitmiss
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi gakobitmiss
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.