Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cổ vũ

Tiểu thuyết gốc · 2196 chữ

Chương 14. Cổ vũ

Tác giả: gakobitmiss

Công viên Gia Thịnh nằm ngay trung tâm Quận 8.

Diện tích rộng nhất nhì Sài Thành.

Cảnh quan nơi đây xanh hóa hoàn thiện, không khí trong lành, có cả khu vực vui chơi miễn phí cho trẻ em.

Vì thế mà mỗi ngày đều thu hút rất nhiều người dân đến vận động.

Sáng sớm, Diệp Phong lại trở lại sân cầu lông.

Hắn cảm thấy hiệu quả rèn luyện đối kháng tốt hơn việc tự mình tự biên tự diễn rất nhiều.

Vừa mới tới nơi, đã thấy trong sân một đám thiếu niên đang khởi động làm nóng.

Bác trai hôm qua còn ở phía trước làm mẫu.

Thấy Diệp Phong tới liền vui vẻ hỏi thăm, “Chàng trai trẻ, hôm nay lại tới sao!”.

“Dạ vâng, chơi rất thú vị, nên ta cũng muốn tham gia nhiều hơn”.

“Mỗi tuần chúng ta đều sẽ có một buổi dạy học cầu lông miễn phí cho tụi nhỏ”, bác trai chỉ vào trong sân các thiếu niên, “chủ yếu là các động tác và kỹ thuật cơ bản. Cậu có muốn tham gia tập luyện không?”.

“Ta sao? Có thể chứ?”, hắn hơi xấu hổ nhìn xem các bạn nhỏ,

Một nam nhân cao to tập chung với đám trẻ con hơi có chút ngại.

“Đương nhiên là được, đừng ngại ngùng, cùng nhau tập luyện nào”.

Bác trai rất nhiệt tình dẫn Diệp Phong theo vào sân, “Ta tên là Quang Văn Hùng, ngươi có thể gọi ta là chú Hùng”.

“Dạ chào ngài, chú Hùng, ta là Diệp Phong, ngài cứ gọi ta tiểu Phong là được”.

“Vậy ta liền gọi ngươi tiểu Phong, vào vị trí thôi, chúng ta cũng vừa mới bắt đầu”.

Diệp Phong tìm thấy một chỗ trống đứng vào, xung quanh hắn còn có tám thiếu niên khác.

Cao thấp không đều, trai gái đều có, mặc đồng phục chỉnh tề, trên áo có in dòng chữ, “Câu lạc bộ cầu lông Gia Thịnh”.

Diệp Phong vẫn là mang theo đồ chạy bộ, như gà giữa bầy hạc.

Tám đôi ánh mắt sáng long lanh hiếu kỳ đánh giá hắn.

Diệp Phong mới tới, chưa quen thuộc lắm, chỉ đành duy trì mỉm cười, chăm chú nhìn phía trước, nghe chú Hùng chỉ dạy.

Thấy mọi người đã vào vị trí, chú Hùng cũng rất vui mừng.

Mỗi lần kéo được một thành viên mới đến với đam mê cầu lông, hắn đều có một cảm giác thành tựu.

“Trong cầu lông, việc di chuyển hợp lí là cực kỳ quan trọng.

Di chuyển không đúng cách sẽ tăng cường tiêu hao thể lực, khó khăn phòng thủ, thậm chí té ngã gây chấn thương.

Cũng giống như khinh công, bộ pháp trong tiểu thuyết võ học. Người mang tuyệt thế khinh công, bộ pháp sẽ dễ dàng tránh né, tiếp cập và đánh bại đối thủ”.

Dưới đài thiếu niên nghe vậy đều nổi lên hứng thú. Thiếu niên nào mà chẳng có giấc mộng võ hiệp.

Chú Hùng rất hài lòng với phản ứng này, tiếp tục nói.

“Do đặc thù thiết kế sân cầu lông và luật chơi, mà việc di chuyển trên sân cũng sẽ có những bí quyết riêng.

Từ tư thế đứng phòng thủ, tấn công, đến cách di chuyển trái phải, lên xuống.

Mục đích chính là vì có thể nhanh nhất phản ứng với đòn tấn công của đối thủ, hoặc phòng ngự phản công…”

Diệp Phong chăm chú lắng nghe.

Hắn nhận ra những lý luận này rất có ích với hắn.

Khi hắn tiến vào trạng thái tăng cường suy nghĩ, thân thể trì trệ gấp chục lần, khiến hắn cảm thấy khá không thích ứng.

Nếu hắn có thể rèn luyện cơ thể của mình càng thêm linh hoạt và nhanh nhẹn, hẳn là sẽ bù đắp phần nào khuyết điểm này.

“Ta đã chuẩn bị trên sân cho các ngươi một số chướng ngại vật và cọc mốc”, chú Hùng chỉ vào trên sân dụng cụ, “Mọi người hãy chú ý cách ta di chuyển làm mẫu”.

Hắn di chuyển vào giữa sân, “Chọn vị trí phòng thủ cũng là rất quan trọng, ở giữa sân cách đều bốn góc. Khi chưa biết hướng đối thủ tấn công, thì ở đây là lựa chọn tối ưu nhất”.

Sau đó dang hai chân rộng bằng vai, một chân trước một chân sau.

Hắn hạ thấp trọng tâm, như một đầu báo chuẩn bị săn mồi.

Thân hình nhanh nhẹn không hợp tuổi tác, thoắt một cái tiến lên, chạm vào cọc mốc góc trái sân. Ngay sau đó lập tức thu chân lùi lại giữa sân.

Thoắt một cái lại tiến lên góc phải, chạm vào cọc mốc, lại nhanh chóng lùi lại.

Thân hình nhẹ nhàng như lông hồng, mũi chân chạm đất phát lực, di chuyển nhanh như chim cắt.

Rất nhanh hắn đã chạm vào cả bốn góc sân, sau đó lùi về vị trí ban đầu, thần nhàn khí định, không thấy bất kì thở gấp.

Diệp Phong lần đầu mới thấy được động tác chuyên nghiệp, lưu loát như vậy, ở bên ngoài vỗ tay hoan hô.

“Chú Hùng tuyệt quá!!!”.

Các thiếu niên nhìn về phía hắn, ánh mắt khinh thường, “nhà quê ở đâu mới lên đây, lần đầu nhìn thấy sao?”.

Chú Hùng thì lại vui vẻ trong lòng, “Tiểu Phong thật đáng yêu, không như những đứa quỷ tinh nghịch này. Chưa bao giờ thấy khen ta”.

Hắn cảm thấy lâu lâu mời thêm người mới tham dự cũng tốt, thay đổi một chút bầu không khí.

“Được rồi, chia làm hai tổ, mỗi tổ một nửa sân, bắt đầu thay phiên luyện tập”, chú Hùng vẫy tay với Diệp Phong, “tiểu Phong ngươi cùng tổ với Lương Thiên Sơn, tiểu Sơn sẽ chỉ ngươi luyện tập”.

Lương Thiên Sơn là một thiếu niên cao hơn 1m7, tóc đinh dựng cao, mặt mày sáng sủa.

“Nhờ ngươi chỉ giáo nhiều hơn”, Diệp Phong rất là chân thành đưa tay ra bắt tay.

Thiếu niên nhìn tay hắn, chưa quen thuộc lắm, gãi đầu ngại ngùng, mới bắt lấy tay hắn, “Ta cũng chỉ mới tập chơi, cùng nhau học hỏi”.

Các thiếu niên đã quen thuộc bài tập. Dễ dàng hoàn thành bài tập một cách tiêu chuẩn.

Nhất là Tiểu Sơn, thiếu niên tràn đầy sức sống, tốc độ cực nhanh, động tác trôi chảy.

Đến phiên Diệp Phong, hắn có hơi trúc trắc thực hiện.

Hắn thử nghiệm ở các tốc độ tăng cường khác nhau, nhưng thường thường vì phát lực quá mạnh, hay chưa đủ, mà khiến quá trình không quá lưu loát.

Cả bộ bài tập hoàn thành chậm hơn người khác rất nhiều.

“Tiểu Phong, hãy thả lỏng cơ thể, bắt đầu một cách chậm rãi, không nên vội vàng”, chú Hùng quan sát thấy, liền tiến tới chỉ dạy.

“Ban đầu hãy bắt đầu với một tốc độ vừa phải, quen thuộc khoảng cách.

Sau đó mới tăng dần phát lực trên chân, khi phát lực đã chính xác, ghi nhớ lại lực đạo này.

Mỗi bước chân sau đó, hãy cố dùng cùng một lực đạo giống vậy.

Chỉ cần quen thuộc lực đạo, động tác, thì dù cho ngươi có tăng cao tốc độ, thân thể cũng sẽ không vì thế mà mất cân đối”.

“Nhưng trong trạng thái tăng cường, rất khó điều chỉnh lực của cơ thể”, Diệp Phong rầu rĩ thầm trong lòng.

Cơ thể trở nên nặng về và chậm chạp hơn trong trạng thái tăng cường suy nghĩ.

Cảm giác phát lực cũng không được chuẩn xác như bình thường, có khi nghĩ rằng mình phát lực đã đủ nhiều, thì thực ra lại chưa đư.

Có khi phát lực còn quá nhẹ, nhưng lại không nhận ra, vẫn tưởng rằng mình đã phát lực đầy đủ.

Đây là vì thần kinh cảm giác phản hồi từ tay chân về đại não không được tăng cường.

“Chờ đã, trạng thái bình thường. Đúng chính là nó.”

Hắn vì rèn luyện phản ứng của cơ thể, nên luôn tiến vào trạng thái tăng cường để luyện tập.

Nhưng lúc này thân thể và não bộ luôn có một sự trì hoàn, lệch pha nhau.

Tốc độ suy nghĩ quá nhanh, cũng khiến hắn khó có thể hình thành phản xạ tự nhiên cho cơ thể.

Vì vậy hắn cần nhiều thời gian để làm quen hơn. Giống như một người chập chững tập bước đi lại từ đầu.

Tuy nhiên hắn quên mất hoàn toàn có thể tập luyện một kỹ năng ở trạng thái bình thường, để nó trở thành phản xạ của cơ thể.

Khi cơ thể đã ghi nhớ hành động đó, thì dù cho tiến vào trạng thái tăng cường, hắn cũng có thể dựa vào quen thuộc, dễ dàng hơn kiểm soát động tác của mình.

Hắn quá coi trọng siêu năng lực mới, mà quên đi tiềm năng trong chính cơ thể mình.

Diệp Phong bắt đầu thả lỏng đầu óc, cho mình ở vào một trạng thái thoải mái nhất.

Sau đó bình tĩnh thực hiện bài tập.

Chú Hùng đứng bên ngoài, chăm chú quan sát, chỉnh sửa động tác cho hắn,

“Chú ý sang trái hai bước. Một ! hai ! Chân trái trước mới đến chân phải.”

“Nhanh chóng lùi lại nào, trái phải, trái phải”

“Bước quá lớn rồi, điều chỉnh khoảng cách bước chân lại”.

“Tốt lắm”

“Lùi lại cần nghiêng người để giữ vững trọng tâm”

“Tiếp tục”

Ba mươi phút sau.

Diệp Phong nằm xõng xoài ra sân, thở hồng hộc.

Cả người hắn ướt đẫm mồ hôi, da dẻ đỏ bừng, có thể thấy được hôm nay hắn vận động rất nhiều.

Trước đây hắn cũng không quá thường xuyên rèn luyện. Vì sao ư?

Đương nhiên là vì không có hứng thú. Cũng giống như Tiêu Tuấn, rèn luyện thân thể là một chuyện rất khô khan, rất khó kiên trì để hình thành thói quen.

Nhưng hiện tại Diệp Phong có hứng thú. Siêu năng lực hắn như tiến vào một thế giới mới.

Giống như đứa trẻ lần đầu tiên nhận được một món đồ chơi mới.

Nhưng cơ thể chậm nhịp, làm hắn hơi cảm thấy khó chịu.

Lần gặp Hổ ca, nếu các lá bài được ném ngoài trời gió, thật sự chưa chắc hắn đã bắt lại được đủ bốn lá bài.

Một lá còn may ra.

Hắn có cảm giác rằng năng lực này sau này sẽ giúp ích cho hắn rất nhiều. Việc rèn luyện là cần thiết.

Tối thứ Sáu, Diệp Phong theo đúng lịch đến nhà Tiêu Tuấn dạy kèm.

Đã qua một tuần, hắn cũng đã dạy đến buổi thứ ba. Hiệu quả rất không tệ.

Nhất là toán học, dựa vào phương pháp của hắn, kiến thức toán học của Tiêu Tuấn dần được bù đắp.

Chỉ cần một thời gian nữa, tin rằng đứa bé có thể đạt đến yêu cầu khá, thậm chí là giỏi.

Tiêu Tuấn đang rất nghiêm túc làm bài tập.

Lúc này hình như nhớ ra điều gì, thi thoảng hắn lại liếc nhìn Diệp Phong, muốn nói lại thôi.

Diệp Phong thấy điệu bộ của hắn, biết hắn có chút ngại ngùng nhút nhát, liền chủ động hỏi,

“Trò có chuyện gì muốn nói với ta sao?”

“Dạ, không…không có ạ”, Tiêu Tuấn theo bản năng lắc đầu phủ nhận, nhưng sau đó lại thấy hơi hối hận. “Ta…ta…”.

“Nam tử hán, đại trượng phu, muốn nói thì nói. Chúng ta không phải là bạn sao, không việc gì phải ngại”. Diệp Phong cổ vũ hắn.

Tiểu mập mạp đã thói quen một mình đối mặt với mọi việc.

Tuy hắn cũng khát vọng được chia sẻ, nhưng lại nhút nhát đòi hỏi.

Có lẽ là những ngày qua tiếp xúc, khiến hắn thân cận với Diệp Phong hơn, nên dành hết dũng khí nói ra.

“Cuối tuần này, trường của ta có tổ chức cuộc thi Dodgeball (bóng né). Dì Sáu bận coi nhà, không thể đến, nên ta muốn…”, mập mạp ấp úng nói ra.

“Trò muốn ta đến cổ vũ cho trò đúng không? Tất nhiên là được”. Diệp Phong thấy hắn nói không ra lời, liền đáp ứng.

Hắn chưa có công việc, đi với Tiêu Tuấn đến trường cũng không phiền phức gì. Mà lại hắn cũng muốn bồi dường lòng tự tin cho đứa bé.

“Thật chứ, thầy sẽ đến cổ vũ cho ta sao?” Tiêu Tuấn hơi gấp gáp hỏi.

Có thể thấy hắn cũng rất muốn có người đến tham gia, cổ vũ cho mình.

“Đương nhiên, ngoéo tay giao kèo”, Diệp Phong vui vẻ đưa ngón tay út ra.

“Móc ngóe, ai đổi ý làm con ki ki”, Tiêu Tuấn cũng cười toe toét đưa ngón út ra móc lại cùng hắn.

“…” Diệp Phong thiệt là cảm động. -_-

Bạn đang đọc Dạng Thức Tâm Trí sáng tác bởi gakobitmiss
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi gakobitmiss
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.