Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 942 chữ

Cúp điện thoại của bác sĩ Lâm, Cố Hoài Vũ lâm vào trầm mặc. Đúng vậy, anh đã hai mươi bảy tuổi, hai mươi bảy tuổi còn chưa từng yêu đương lần nào cũng hiếm thấy.

Không phải Cố Hoài Vũ vẫn luôn bất lực, trước mười bảy tuổi anh vẫn là một thanh niên bình thường, vẫn có phản ứng mỗi sáng sớm. Chỉ từ khi trải qua sự kiện đó thì Cố Hoài Vũ mới không còn có phản ứng sinh lý như bình thường nữa, anh cũng sợ hãi nhưng sau đó ngẫm lại thì chuyện này cũng không có gì to tát cho nên cũng không có để ý chuyện bất lực, nhưng suy cho cùng thì vẫn là bệnh, ai mà không muốn mình khỏe mạnh.

Theo tuổi tác lớn lên, khi Cố Hoài Vũ có thể kiếm tiền thì bắt đầu đi khám bác sĩ, sau khi kiểm tra thân thể thì các bộ phận trên người anh cũng không có bất cứ vấn đề gì, bác sĩ phụ trách khám cho anh lúc đó đã đề cử bác sĩ Lâm cho anh. Bác sĩ Lâm là một người đàn ông rất hài hước, dần dà quan hệ giữa Cố Hoài Vũ và bác sĩ Lâm cũng không tệ lắm.

Yêu đương sao? Không nói người ta có phải là cong hay không, cho dù là như thế thì người đó sẽ thích mình sao? Một thằng què? Hơn nữa anh vẫn chưa thể bước qua một bước đó.

Nghĩ đi nghĩ lại, Cố Hoài Vũ ngủ thiếp đi.

"Khi nào thì anh mới có thể tỉnh lại?"

"Niếp Niếp đừng có gấp, anh chỉ hơi mệt mỏi thôi."

Nghe tiếng nói loáng thoáng, tựa như là tiếng nói của một đứa bé với một người phụ nữ trẻ.

Cố Hoài Vũ nhíu nhíu mày, mở to mắt.

"A! Anh tỉnh rồi."

"Niếp Niếp đừng nhào tới, áp đảo ca ca vết thương sẽ không tốt."

Người phụ nữ kéo đứa nhỏ lại, gương mặt bầu bỉnh của đứa nhỏ nhăn lại.

"Tôi không sao."

Cố Hoài Vũ sờ gương mặt nhỏ của đứa nhỏ, cười cười.

"Anh, anh cười thật đẹp."

"Niếp Niếp cũng rất đáng yêu."

Cố Hoài Vũ sờ đầu đứa nhỏ.

"Chào anh, tôi là mẹ của Niếp Niếp, tôi tên là Tần Lan. Cảm ơn anh đã cứu Niếp Niếp nhà tôi, tiền thuốc men của anh tôi sẽ chi trả, anh yên tâm dưỡng bệnh đi."

Sắc mặt người phụ nữ đó có chút tái nhợt, trang điểm cũng rất nhạt, quần áo rất sạch sẽ nhưng không thể che giấu được góc áo đã bị giặt đến nổi trắng bệch, bởi vậy có thể thấy được gia cảnh của cô ta cũng không tốt lắm.

"Cô Tần, tôi tên Cố Hoài Vũ, lúc ấy cứu Niếp Niếp chỉ là tiện tay mà thôi. Tôi nghĩ nếu như lúc đó là người khác thì cũng sẽ ra tay tương trợ, cô cũng đừng quá áy náy, về phần tiền thuốc men thì tôi có thể tự thanh toán được."

"Không không không, anh cứu Niếp Niếp, đại ân đại đức suốt đời tôi cũng khó mà quên được, sao có thể để anh trả tiền thuốc men được."

"Tiện tay mà thôi, cô đừng để bụng, Niếp Niếp còn nhỏ, vẫn còn có rất nhiều chỗ phải dùng đến tiền."

Nói đến đây thì chắc hẳn cô ấy cũng hiểu được mình có ý gì.

Vừa mới nói xong thì hốc mắt Tần Lan đỏ lên.

"Anh... đúng là một người tốt."

Vinh dự được phát cho một tấm thẻ người tốt, Cố Hoài Vũ cười cười không nói lời nào.

"Là như vậy, một mình tôi sống ở thành phố B, cô có thể giúp tôi tìm một hộ công (1) hay không? Dù sao bây giờ tôi không thể động đậy, không tiện lắm."

"Được được được."

Tần Lan nhanh chóng tìm được cho Cố Hoài Vũ một hộ công, là một ông chú khoảng bốn mươi tuổi, có thể nói về đủ thứ chuyện trời nam đất bắc với Cố Hoài Vũ.

"Đồ ăn này là do vợ tôi làm, nguyên liệu cũng là tự mình trồng, rất tươi."

"Đã làm phiên rồi, sau này cứ mua trong bệnh viện là được."

"Trong bệnh viện làm gì có đồ ăn ngon, đồ ăn nhà làm sẽ có nhiều dinh dưỡng hơn."

Đối với ông chú nhiệt tình này thì Cố Hoài Vũ vẫn rất có hảo cảm.

"Cậu trai trẻ, cậu kết hôn chưa?"

"Vẫn chưa."

Cố Hoài Vũ xấu hổ cười cười.

"Vậy cậu có bạn gái không?"

"Quá bận rộn, không có thời gian."

"Ài, mấy người trẻ tuổi các cậu đều như vậy, suốt ngày bận bịu, là việc tới cơ thể hỏng luôn cũng không tìm một người bầu bạn. Chí ít về nhà còn có cơm nóng ăn. Con trai tôi năm nay hai mươi tuổi, cũng không thấy dẫn bạn gái về nhà, mỗi lần hỏi nó thì nó đều nói là nó bận, tuy nhiên con trai tôi rất có tài, thi đậu Đại học B, bây giờ đang học giám định đồ cổ gì đó ở Đại học B."

"Thật trùng hợp, tôi là giảng viên ở Đại học B. Dạy lịch sử."

Ông chú đó trợn to mắt, tưởng như hai mắt sắp bay ra ngoài cửa sổ.

"Giảng viên, rất giỏi, nói không chừng cậu còn là thầy của con tôi đó, con trai tôi tên là Đàm Cửu Thiên, năm nay là sinh viên năm hai."

Bạn đang đọc [Đam Mỹ] Nghe Được Giọng Nói Của Anh của Thanh Lộc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thutinhcuoimuathu
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.