Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1095 chữ

"Anh đang làm gì?"

Hộp giữ ấm vất vả lắm mới lấy được "phanh" một tiếng, rơi xuống đất, nước bên trong chảy đầy sàn nha. Trong nháy mắt đó, hình như Cố Hoài Vũ nghe được tiếng lòng mình tan nát.

Bầu không khí trong phòng bệnh trở nên yên tĩnh đến quỷ dị. Mắc cỡ chết người, giờ phút này, Cố Hoài Vũ chỉ muốn che mặt.

Ô Vân Diễn nhíu mày, là đói bụng sao?

"Anh vừa mới mổ xong, tốt nhất là đừng ăn đồ có nhiều dầu mỡ, nên ăn thức ăn lỏng."

"Ừm."

Cố Hoài Vũ khẽ lên tiếng, đi nhanh đi, đi nhanh đi, nếu anh không đi tôi sẽ kéo cờ.

Ô Vân Diễn chú ý tới hai lỗ tai của Cố Hoài Vũ đỏ bừng, màu đỏ hầu như là sắp lan tràn đến tận cổ.

"Có phải là anh ăn trúng thứ gì hoặc là có dị ứng với thứ gì hay không? Sao lỗ tai lại đỏ như vậy?"

Xong. . . Hoàn toàn cứng. . . Cố Hoài Vũ có chút tuyệt vọng ngẩng đầu lên, bất an giật giật người.

"Hít. . ."

Anh quên là trên người mình đang có tổn thương, không thể tùy tiện cử động.

Ô Vân Diễn cảm thấy bệnh nhân này rất kỳ quái, nghe được tiếng rên đau đớn của Cố Hoài Vũ, anh lập tức muốn đi qua kiểm tra vết thương trên bụng của anh ta.

Theo bước chân Ô Vân Diễn đến gần, trái tim của Cố Hoài Vũ đập loạn xa ngầu, giống như là có tật giật mình, càng giống như là tội phạm nhìn thấy cảnh sát.

Ô Vân Diễn duỗi hai ngón tay cầm dao giải phẩu trong thời gian dài ra, rõ ràng tay muốn kéo chăn mền của Cố Hoài Vũ ra, sau một khắc lại bị một một bàn tay thon dài đẹp mắt giữ chặt lại.

"Bác sĩ Ô, tôi không sao, mới nãy cử động, không cẩn thận làm động tới vết thương thôi, không cần nhìn. Đã trễ rồi, anh cũng mau đi nghỉ ngơi đi, tôi thấy sắc mặt anh không được tốt."

Ô Vân Diễn nhíu nhíu mày, nhìn đối phương một chút, ngoại trừ lỗ tai cực kỳ đỏ ra thì trên mặt cũng không có cảm xúc gì, anh cũng không tìm ra vấn đề gì.

Ô Vân Diễn dừng một chút, đi tới góc phòng bệnh lấy ra cái chổi và đồ lau nhà, dọn dẹp chỗ nước mà Cố Hoài Vũ làm đổ ra sàn nhà, Cố Hoài Vũ thấy động tác thành thạo của vị bác sĩ Ô này thì cũng hiểu, người này thường xuyên tự mình dọn dẹp vệ sinh.

Là bởi vì độc thân sao? Cố Hoài Vũ lắc đầu, sao lại nghĩ tới vấn đề này, coi như là giọng nói của đối phương khiến cho mình rất mê muội, nhưng độc thân hay không độc thân cũng không có liên quan gì với mình, dù sao anh cũng không muốn tiếp xúc quá gần với người khác.

"Bác sĩ Ô, cám ơn anh."

Ô Vân Diễn mới vừa đi tới cửa phòng bệnh thì nghe một giọng nói lanh lãnh vang lên, không thể không nói, giọng nói của Cố Hoài Vũ rất êm tai, rất có đặc chất, cho dù vì bị bệnh mà có chút khàn khàn cũng không ảnh hưởng tới độ êm tai của giọng nói của anh, nếu là tham gia võng phối, chắc chắn sẽ rất được hoan nghênh.

"Ừm, ngủ ngon."

Cửa đóng lại, Cố Hoài Vũ lại có chút thất thần, ừm. . . Anh thân thốn rồi (2). . .

Sau đó Cố Hoài Vũ mất ngủ, cho đến tận sau giờ sáng anh mới lục tìm điện thoại, gọi một cuộc điện thoại.

"Bác sĩ Lâm, tôi..., hôm qua tôi bị tai nạn xe cộ, không nghiêm trọng, sau đó bác sĩ chủ trị cho tôi mới mở miệng nói chuyện thì tôi có phản ứng, kèm theo đó là tim đập nhanh, eo mềm, toàn thân đều không có sức lực, đương nhiên cũng có thể là do di chứng của tai nạn xe cộ."

"Ban đêm, sau khi tôi tỉnh lại thì lại gặp bác sĩ chủ trị cho tôi đến kiểm tra phòng, anh ta nói với tôi mấy câu thì đột nhiên tôi lại cứng lên, cho đến khi anh ta chúc rồi ngủ ngon rồi đi ra ngoài thì tôi cũng thân tấc."

"Đây là chuyện tốt, trước đó anh làm kiểm tra rất nhiều lần cũng không có cách nào lên, nhưng mà bộ phận đó của anh cũng không có bất kì vấn đề gì, cho nên anh mới đến khám bác sĩ tâm lý, trước đó chúng ta đã bàn rồi, đây là bởi do chương ngại tâm lý của anh, bây giờ xuất hiện một người chỉ dùng giọng nói thì có thể khiến cho anh xx điều này chứng tỏ rằng anh đã khôi phục lại bình thường. Tôi đề nghị anh có thể tiếp xúc với đối phương nhiều một chút."

"Bác sĩ Lâm, bác sĩ chủ trị cho tôi là đàn ông."

"Đó cũng không phải vấn đề gì lớn, không phải sao? Đồng tính luyến ái cũng không phải là bệnh, trên đời này không hề thiếu đồng tính luyến ái."

Cố Hoài Vũ nhíu nhíu mày, dĩ nhiên đồng tính luyến ái không phải là vấn đề, mặc dù cho đến nay Cố Hoài Vũ cũng chưa từng thích ai, nhưng mà anh có tham gia võng phối, phối kịch cũng đều là đam mỹ, sở ý thích nam hay nữ đều không thể khiến cho anh bối rối.

"Bác sĩ Lâm, tôi không muốn phát triển mối quan hệ thân mật với người khác."

"Hoài Vũ, anh nên mở rộng lòng mình, anh đã hai mươi bảy, yêu đương là một chuyện rất tốt đẹp, anh nên thử đi."

Chú thích: (1) Cố phán sinh huy: Pinyin: gù pàn shēng huī – Ý chỉ người mặt mày sinh động, tư thế động lòng người. Xuất phát từ "Tặng Tú Tài Nhập Quân".

(2) Nông dân công: Ý chỉ những người nông dân không có hộ tịch trong thành thị nhưng lại đến thành thị làm việc, thời hạn làm việc trên sáu tháng.

(3) Thân thốn: 身寸, khi chữ thân (身) và chữ thốn (寸) đứng kế nhau sẽ tạo thành chữ xạ (射). Ý nói là anh Vũ, anh ấy bắn ra rồi!

Bạn đang đọc [Đam Mỹ] Nghe Được Giọng Nói Của Anh của Thanh Lộc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thutinhcuoimuathu
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.