Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 735 chữ

Đàm Cửu Thiên, nhắc đến cái tên này thì Cố Hoài Vũ cũng có chút ấn tượng, ở trên lớp rất tích cực, là học sinh của khóa Giám định và chữa trị văn vật, rất hoạt bát, nói khá nhiều, rất ít khi thấy cậu ta im lặng. Tuy nhiên, nhìn cha của cậu ta cũng có thể hiểu được tính tình của cậu ta là di truyền từ đâu.

"Đàm Cửu Thiên đúng là học sinh của tôi, không ngờ nằm viện còn có thể gặp được phụ huynh của học sinh mình."

"Thằng nhóc nhà tôi không có gây phiền phức cho cậu chứ?"

"Cũng không có, bạn học Đàm Cửu Thiên rất hoạt bát, quan hệ với các bạn học trong lớp cũng rất tốt, là một thanh niên rất sáng sủa."

"Thầy giáo Cố, cậu cũng không cần che giấu cho thằng nhóc đó, tính tình nó như thế nào tôi cũng biết mà, giống như con khỉ."

Cố Hoài Vũ cảm thấy hai cha con này rất thú vị, nhưng mà nói tới nói lui, anh vẫn có thể cảm nhận được tình thương nồng đậm trong lời nói của cha Đàm. Ánh mắt của Cố Hoài Vũ không khỏi ảm đạm xuống, có lẽ đây chính là quan hệ cha con bình thường, cho dù có đánh chửi cũng là vì yêu.

"Bác sĩ Ô, cậu đến kiểm tra phòng sao."

Ông chú nhiệt tình kêu gọi bác sĩ Ô, bác sĩ Ô vẫn mặc áo khoác trắng như cũ, trên cổ đeo ống nghe, tóc đen được chải cẩn thận tỉ mỉ, còn đeo khẩu trang.

"Ừm."

Cố Hoài Vũ chỉ cảm thấy thân thể mềm nhũn, khi bác sĩ Ô vươn tay ra kiểm tra miệng vết thương của anh, anh chỉ có thể ngoan ngoãn nằm yên cho anh ta làm việc.

"Khôi phục không tệ, chỉ cần quan sát thêm mấy ngày là có thể xuất viện, sau khi xuất viện thì chú ý không nên vận động dữ dội, tắm rửa cũng không nên để vết thương dính vào nước."

Giọng nói của bác sĩ Ô gần trong gang tấc, lần đầu tiên Cố Hoài Vũ biết cái gì gọi là âm thanh có thể làm cho lỗ tai mang thai.

Hai tai Cố Hoài Vũ đỏ lừ, lúc cúi đầu xuống mái tóc đen từ sau tai trượt dài xuống cổ. Ô Vân Diễn không khỏi nhìn thêm một chút, rõ ràng cũng không có làm gì nhưng sao lại khiến cho người ta có cảm giác có chút sắc tình?

Ô Vân Diễn nhíu nhíu mày, tại sao anh lại có loại ý nghĩ này.

Bác sĩ Ô mỗi ngày đều bề bộn nhiều việc, cho nên chỉ ở lại trong phòng bệnh của Cố Hoài Vũ một lát rồi đi qua phòng bệnh khác.

"Bác sĩ Ô đúng là tuổi trẻ tài cao, tôi ở bệnh viện này nhiều năm như vậy nhưng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy người có y thuật cao siêu mà lại trẻ tuổi như bác sĩ Ô. Nghe nói bác sĩ Ô du học ở nước ngoài về."

"Bác sĩ Ô bao nhiều tuổi?"

"Hai mươi sáu."

"Thầy giáo Cố thì sao?"

"Hai mươi bảy."

"Cậu còn lớn hơn bác sĩ Ô một tuổi nhưng mà nhìn bác sĩ Ô lại già dặn hơn cậu nhiều."

Đây là nói bác sĩ Ô trông có vẻ già hay là nói mình nhìn rất trẻ?

Cố Hoài Vũ hơi nhếch môi.

"Có thể là do tính chất công việc, bình thường tôi tiếp xúc nhiều với các học sinh, lâu dài cũng không có mạnh mẽ dứt khoát như bác sĩ Ô."

"Nói đến mới nhớ, bác sĩ Ô vẫn là 'Quỷ Kiến Sầu' nổi danh trong bệnh viện, thường hay tranh mạng với Diên Vương gia không nói, bình thường cũng là gương mặt lạnh lùng, ngay cả ông cụ tám mươi tuổi cũng sợ cậu ta."

Cố Hoài Vũ bị ông chú Đàm chọc cười, khóe mắt cong cong.

Ô Vân Diễn đi ra từ phòng bệnh của Cố Hoài Vũ, chuẩn bị trở về văn phòng thì nghe một tiếng cười rất êm tài từ trong phòng bệnh vọng ra, anh vô thức nhìn thoáng qua phòng bệnh thì nhìn thấy được một màn để anh suốt đời khó mà quên được.

Bạn đang đọc [Đam Mỹ] Nghe Được Giọng Nói Của Anh của Thanh Lộc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thutinhcuoimuathu
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.