Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ướt?

Tiểu thuyết gốc · 1532 chữ

Mục Hàn ở ngoài cười nhạt rời đi, hắn không còn muốn tiếp tục nghe những lời kia.

Ở phía bên này, mẫu thân Trần Xảo Xảo chợt nói: "Lúc nương thành thân với phụ thân ngươi, mang theo một món của hồi môn là cây trâm vàng của tổ tiên để lại, rất đẹp, quý giá a."

Ánh mắt Trần Xảo Xảo sáng lên: "Lúc nhỏ ta từng nghe nương nhắc đến chuyện này nhưng chưa từng nhìn thấy, nương mau mau lấy ra cho ta nhìn."

Mẫu thân Trần Xảo Xảo ngập ngừng: "Ta để tại hạp gỗ sau vách tường chính điện trong từ đường, ngăn hai hàng ba, bất quá hiện tại đã quá khuya, có phần không tiện..."

"Không sao, nương ngại, để ta lấy."

Trần Xảo Xảo nói xong, lập tức chạy đi.

Mẫu thân nàng nhìn theo bóng dáng đứa nhỏ, cười khổ một tiếng lắc đầu.

Phía bên Mục Hàn.

Hắn thành công lẻn vào từ đường Trần gia, vừa bước chân vào, thần thức quét ra không phát hiện nơi này có bất kỳ người nào canh giữ.

Bất quá nghĩ kỹ cũng không có gì lạ, tầng phòng hộ bên ngoài đã bị Mục Hàn vượt qua tiến vào, còn nơi từ đường này, thế nhân không ai biết nơi đây giấu một thanh bảo kiếm, càng không ai rảnh rỗi ở không lẻn vào từ đường Trần gia, ngoại trừ người điên.

Nhưng có điều... hắn không biết bảo kiếm kia ở nơi nào.

Tìm lục một hồi không phát hiện gì, nghe thấy tiếng bước chân, hắn liền trốn phía sau linh đường.

Một thân ảnh bước vào, Mục Hàn hơi bất ngờ, là Trần Xảo Xảo, nàng đến nơi này làm gì?

Trần Xảo Xảo bước vào từ đường, nhanh chóng đi đến phía sau chính điện, chạm vào một ô gạch, mở ra hốc đá, lấy ra một cái chìa khoá cắm vào, ù một tiếng, vách tường lui ra, để lộ một vách tủ gỗ, nàng nhanh chóng cầm xuống một hạp gỗ. Mở ra, bên trong có một cây trâm vàng nằm yên lặng lấp lánh.

Ánh mắt Mục Hàn lập tức sáng lên khi nhìn đến một hạp gỗ hẹp dài hơn một trượng. Xem bộ dáng hạp gỗ, thứ chứa đựng bên trong hẳn là một thanh kiếm.

Gặp Trần Xảo Xảo muốn đóng cơ quan lại, Mục Hàn gấp gáp, hắn không thể để nàng mang chiếc chìa khoá trong tay đi, lập tức từ trong bóng tối bước ra, đến bên cạnh Trần Xảo Xảo, nàng chỉ kịp la nhỏ một tiếng, liền bị hắn điểm huyệt bất động, tay còn lại bịt chặt miệng nàng.

Không có thứ gì tiện tay để bịt miệng nàng lại, hắn tiện thể lôi trong tay nải mang theo ra một cái quần cộc nhét vào miệng nàng.

Dưới ánh trắng chiếu rọi, Trần Xảo Xảo nhìn rõ được người đối diện là Mục Hàn, thần sắc đầu tiên là kinh ngạc, sau đó phẫn nộ. Nhìn thấy Mục Hàn nhét quần cộc của hắn vào miệng mình, càng thêm tức giận, ánh mắt như muốn phun lửa, bất quá nàng đã bị điểm huyệt, lại bị bịt miệng, chỉ có thể ưm ưm vài tiếng trong cổ họng.

Mục Hàn không để ý nàng, từ trên tủ gỗ lấy xuống hạp gỗ dài nhất kia.

Mở ra, bên trong có một thanh trường kiếm toả hàn quang sắc bén. Chuôi kiếm khắc hoa văn sóng, trên mặt kiếp có hai chữ Đại Giang.

Mục Hàn gật đầu hài lòng, bọc kiếm vào trong một đoạn vải giắt sau lưng, lại nhìn đến Trần Xảo Xảo, phát hiện nét mặt nàng có chút kinh dị nhìn hắn, hai mắt long lanh như có ý cầu xin.

Hắn cúi xuống, tại bên tai nàng nói nhỏ: "Năm xưa hôn ước kia là tổ phụ ta chủ động đề nghị, hiện tại Mục Hàn ta giả bỏ hôn ước, Mục gia phong, Mục gia mở, từ thời điểm này, chúng ta không còn quan hệ."

Hai mắt Trần Xảo Xảo trừng lớn, nàng vừa nghe thấy gì, Mục Hàn chủ động từ bỏ nàng?

Vì sao?

Hắn không còn ưa thích nàng nữa?

Nàng không biết, Mục Hàn nghe được những lời hàn huyên kia của nàng cùng mẫu thân, cùng với chân diện mục của nàng.

Trần Xảo Xảo hơi di chuyển bước chân, nhìn như sợ hãi lùi lại, đến vách tường, chân dẫm lên một ô đá.

"Ô ô."

Âm thanh chói tai vang lên, vọng khắp Mục phủ, phá vỡ màn thêm thanh tĩnh.

Mục Hàn thầm mắng Trần phủ khắp nơi đều là cơ quan, hắn phải lập tức rời đi, hộ vệ Trần phủ sẽ đến đây nhanh.

Một tay ôm Trần Xảo Xảo lên, có nàng làm tấm mộc bia, hẳn sẽ dễ dàng chạy ra hơn.

Rút ra Đại Giang Kiếm, vừa lúc muốn thử xem độ sắc bén của kiếm này.

Phía bên ngoài từ đường, đã có một nhóm hộ vệ canh giữ ban đêm nhanh chân chạy đến, Mục Hàn không nói hai lời, hoả diễm dấy lên bao phủ Đại Giang Kiếm, một tay ôm Trần Xảo Xảo, một tay vung kiếm chém xuống.

Để lại phía sau mấy cái xác toả ra hương vị thịt nướng, hắn mang theo Trần Xảo Xảo, nghênh ngang rời đi.

Mà lúc này, Trần Xảo Xảo được Mục Hàn ôm trong ngực, từ vẻ kinh hãi sớm đã biến thành ánh mê ly.

Nàng nhận ra Mục Hàn không hề mất đi võ công, thầm cảm thấy may mắn vì trước đó chưa vội vã lật mặt.

Mục Hàn mang nàng chạy đi, đến một hòn non bộ tại chỗ vắng vẻ, là địa phương trước kia hai người thường chơi đùa. Nhìn nàng, nói:

"Ta mở miệng của ngươi, nhưng ngươi không được hét lớn, bằng không...", Hắn kề Đại Giang Kiếm lên cổ nàng, "Nếu đồng ý, thì nháy mắt hai cái."

Trần Xảo Xảo ngậm quần cộc của Mục Hàn, quần này hắn mặc qua một lần chưa giặt, không phải là không có mùi vị nào, không đến nỗi kinh tởm, nhưng nghĩ đến việc bản thân đang ngậm nội y của một nam nhân, Trần Xảo Xảo chỉ muốn nôn oẹ, nghe Mục Hàn nói vậy, ra sức nháy mắt điên cuồng.

"Ngươi nháy mắt nhiều như vậy là không đồng ý? Tốt a!"

Nói xong Mục Hàn động kiếm Đại Giang, cứa sâu vào cổ trắng nõn của nàng. Tại làn da trắng tuyết, chảy ra một tơ máu mỏng manh.

Trần Xảo Xảo nội tâm kinh hoàng, nàng không nghĩ là Mục Hàn sẽ nhẫn tâm động thủ với mình, thời điểm này đã sợ mặt xanh như gan heo, nước mắt dần chảy ra thành giọt.

"A?"

Mục Hàn giật mình khi nghe thấy âm thanh 'lách tách', nhìn xuống dưới, từ khi nào mặt đất đã đọng một vũng nước.

Đưa tay vào tiểu nội khố của nàng, hắn phì cười: "Chậc, không ngờ ngươi nhát gan như vậy, sợ đến tiểu ra a."

Đây cũng là một khuyết điểm của Trần Xảo Xảo, lúc nhỏ, mỗi lần sợ hãi bị mẫu thân mắng, nàng đều như vậy. Không ngờ đã trưởng thành một thiếu nữ, đại cô nương vẫn không thay đổi.

Trần Xảo Xảo mặt từ xanh chuyển đỏ, chửi ầm lên trong lòng, ngươi làm như vậy, bổn cô nương không thể sợ?

Còn nữa, kẻ này vừa làm gì, dám xâm phạm nơi tư mật ta?

Nàng cố lấy hết điềm tĩnh, nhẹ nhàng nháy mắt hai cái.

Nhẫn nhục, đành phải nhẫn nhục trước.

Mục Hàn không đưa tay rời khỏi tiểu nội khố của nàng, ngược lại tay kia còn thuận thế lẻn vào bên trong yếm. Kết hợp phẫn uất từ kiếp trước, hắn muốn xuất khí một phen.

Trần Xảo Xảo: ". . ."

Nàng thực sự tức giận.

Nhưng nghĩ lại, nếu hắn không trở thành phế vật, chính mình gả cho hắn cũng không sao, để hắn tùy ý một chút cũng được. Hai người cũng xem là thanh mai trúc mã từ nhỏ, không phải là không có chút tình cảm nào. Ngược lại còn có vài phần sâu sắc.

Nhưng hành vi lăng nhục hôm nay không thể tha thứ, sau lần này, cần phải trừng trị hắn thật tốt.

Nàng dần nghĩ đến những cách trừng trị hắn.

Đồng thời, ánh mắt nàng nhìn hắn cũng xuất hiện một chút nhu hoà.

Còn phía Xuân Thu Vương? Mặc dù thế lực rộng lớn, giàu nứt bụng, nhưng không thể so được với Mục Hàn, mấu chốt là nàng có chút tình cảm với hắn.

Mỹ nữ trọng anh hùng đầu đội trời chân đạp đất, là tiểu thư khuê các quan lại quyền quý mặc dù không tiếp xúc ngoại giới nhiều, nhưng nước quan lại cũng hiểu một ít, Trần Xảo Xảo hiểu một cao thủ võ công cao cường có ý nghĩa như thế nào.

Bạn đang đọc Đại Mộng Luân Hồi sáng tác bởi hoachuyen
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hoachuyen
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.