Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Canh ba náo loạn Trần gia

Tiểu thuyết gốc · 1500 chữ

Nhận thấy Trần Xảo Xảo đã có chút không chịu nổi, Mục Hàn hơi mềm lòng, gỡ quần cộc bịt miệng nàng ra.

Trần Xảo Xảo được giải thoát, 'hô' một tiếng thở dốc, u oán nhìn Mục Hàn, "Ngươi đối xử với ta như vậy? Còn không mau giải huyệt cho ta!"

Vẫn loại ngữ khí cao cao tại thượng ấy.

Mục Hàn cười nhạt lắc đầu không để ý.

"Lấy bàn tay thối của người ra."

Trần Xảo Xảo thực sự rất không dễ chịu. Hai hắc thủ của Mục Hàn lúc này đang quần long đảo vũ, thoải mái du ngoạn trên dưới thân thể nàng.

Mục Hàn thật sự không dám giải huyệt cho nàng, ai mà biết nữ nhân này có làm loạn yêu thiêu thân gì hay không?

"Đợi lúc ta ra khỏi nơi này, ta thả ngươi ra!"

Hắn không có bị sắc tâm che mờ mắt mà tiếp tục chơi đùa thân thể Trần Xảo Xảo, mặc dù xúc cảm rất dễ chịu tuyệt vời, nhưng nhanh chóng rời khỏi địa phương này là tốt nhất.

Hắn mang theo Trần Xảo Xảo ra khỏi hòn non bộ, phát hiện khắp Trần phủ ánh lửa ngập trời, hộ vệ vội vã đi tới lui không ngớt, liền biết chuyện bản thân đột nhập nơi này đã bị lộ.

Chợt Trần Xảo Xảo mở miệng: "Có một thông đạo bí mật, ta dẫn ngươi tới."

Hắn nhìn lại Trần Xảo Xảo, không tin là nàng thật tâm muốn giúp hắn chạy trốn: "Ngươi nghĩ ta tin được ngươi sao?"

Trần Xảo Xảo ngạc nhiên: "Vì cái gì không thể? Ngươi sợ ta báo lại chuyện ngươi lấy đi bảo kiếm sao?"

Nàng cười ồ lên: "Ta không thực sự quan tâm, nếu sau này ngươi trở thành trượng phu ta, bảo kiếm cũng là của ta a, đâu có mất đi."

Lúc nhỏ hai người thường ngoéo tay, hứa hẹn sau khi trưởng thành, sẽ thành thân với nhau. Đây coi như là bí mật nhỏ, nên có thể nói loại chuyện nhạy cảm này ra như thường mà không xấu hổ.

Mục Hàn bị Trần Xảo Xảo làm cho ngốc rồi, kẻ nào nói sẽ thành thân với ngươi?

Nhưng hắn vẫn nghe theo Trần Xảo Xảo tìm tới mật đạo, phát hiện đúng là tồn tại một lối ra bí mật thông qua dưới mặt đất, Mục Hàn cảm thấy có chút giống như lúc nhỏ, hai người lén trốn trưởng bối ra ngoài chơi.

Hắn lắc đầu loại đi những tạp niệm kia, vừa muốn đi vào thông đạo, bên tai lập tức vang lên âm thanh trầm thấp: "Đã đến nơi này, giết người Trần gia, còn muốn đi?"

Một lão giả tóc bạc trắng từ lúc nào đã đứng tại sau lưng hắn.

Mục Hàn nhận biết người này, là Lý lão đi theo Trần gia từ đời gia gia Trần Xảo Xảo, võ công kinh người. Chính nhờ tồn tại của người này góp công lớn, Trần gia mới có thể quật khởi đứng vững tại Đường Giang.

Nội tâm hắn thầm cả kinh, nhưng sắc mặt vẫn bình tĩnh, đáp lại: "Chỉ là giết vài hộ vệ mà thôi, có vấn đề gì quá lớn sao?"

Nói xong, hắn nhìn lại Trần Xảo Xảo, ý hỏi ngươi đã đưa ta vào bẫy?

Trần Xảo Xảo lập tức lắc đầu liên tục: "Không phải ta không phải ta, ta làm sao có thể hại ngươi?"

Đương nhiên là Mục Hàn không tin nàng, nhưng hiện tại không phải là lúc đấu khẩu.

Lý lão chỉ hơi liếc qua, liền nhận ra Mục Hàn, hắn thường xuyên lui tới Trần gia, người nơi này đã sớm quen mặt hắn.

Lại nhìn vào thanh bảo kiếm trên tay hắn, Lý lão giật mình, mạch não cấp tốc suy nghĩ.

Cùng lúc này, mẫu thân Trần Xảo Xảo, Nạp Lan Băng Băng vừa lúc đi qua, chạy đến, nhìn thấy nữ nhi mình ở trong tay Mục Hàn, thân thân thiếp thiếp, sắc mặt nữ nhi e thẹn đỏ bừng, không có chút ý tứ phản kháng, không hiểu hỏi:

"Tiểu Hàn? Là ngươi? Ngươi đang làm cái gì vậy, náo loạn đêm nay là do ngươi gây ra?"

Không đợi Mục Hàn kịp trả lời, Lý lão đã lên tiếng:

"Hắn lấy đi bảo kiếm Đại Giang."

"Cái gì?" Thần sắc Nạp Lan Băng Băng không thể tin, nhìn Mục Hàn.

Lý lão lại nói:

"Có vẻ như chuyện ngươi bị thụ thương tàn phế chỉ là để mê hoặc thế nhân mà thôi, còn mục đích chính của ngươi là bảo kiếm của Trần gia ta. Tốt một cái Mục gia, tâm nhãn thật sâu."

Chỉ hận Trần gia luôn cho là thế nhân không biết kiếm này tại Trần gia nên chủ quan, không canh giữ từ đường cẩn mật, để hôm nay Mục Hàn lấy được.

Ánh mắt Nạp Lan Băng Băng nhìn Mục Hàn nhiều thêm vài phần chán ghét, mà Trần Xảo Xảo thì trầm tư, không biết nàng đang nghĩ cái gì.

Mục Hàn không có tâm tư giải thích, hắn vung lên kiếm Đại Giang: "Để cho ta rời đi, nếu không đừng trách ta vô tình."

Nạp Lan Băng Băng khuyên nhủ: "Tiểu Hàn, ngươi để kiếm xuống, chúng ta sẽ không tính toán chuyện này. Dù sao ngươi cũng là đại nữ tế tương lai của Trần gia, có điều chuyện này không thể không tính toán, Mục gia các ngươi cần phải..."

Đến nước này, Nạp Lan Băng Băng vẫn không quên thu lợi ích.

Mục Hàn không kiên nhẫn ngắt lời nàng: "Mau tránh ra!"

Hộ vệ tụ tập đến nơi này dần càng đông, phải nhanh chóng rời đi.

Đại Giang Kiếm hắn nhất định phải mang đi, còn trách nhiệm? Dường như Nạp Lan Băng Băng các nàng nghĩ hắn nghe theo Mục gia sai sử, vậy cái nồi này để Mục gia đội đi.

Mục Hàn tiến lời muốn rời đi, thì Lý lão đã phi thân tới muốn chặn lại, vỗ một chưởng.

Mục Hàn không còn võ công, nhưng thần thức cường đại, phản ứng nhanh chóng, tốc độ đánh tới của Lý lão mặc dù nhanh nhưng hắn có thể bắt kịp.

Nội công Lý lão hùng hậu ép tới làm Mục Hàn có chút ngột ngạt, nhưng hắn không lưỡng lự vung Đại Giang Kiếm chém tới.

"Tiểu tử thối, còn muốn cứng đối cứng với ta?"

Nội tâm Lý lão khinh thường, hắn biết rõ võ công Mục Hàn không thấp, nhưng muốn đối cứng với một người luyện võ nửa đời người như hắn, quả thực là huyễn mộng vô thực.

Một vùng tối bị ánh hoả diễm chiếu sáng.

Hoả tinh bắn tứ phía.

Lòng Lý lão nhảy lên, cảm nhận được uy hiếp trí mạng, muốn thu công lại, nhưng nhìn đại kiếm bị hoả diễm bao phủ, bởi lực lượng hắn đánh ra quá lớn, so với việc thử so công đánh lên hoả kiếm, cùng việc thu công bị nội công phản phệ nhẹ có thể làm hắn khó thở một chút...

Tới đi, Thạch Bì Chưởng của lão phu không phải ăn chay.

Kết cục...

Một bàn tay rơi trên mặt đất, thậm chí còn bị hoả diễm bao phủ trong vài tức đốt cháy thành tro, chỉ còn thừa lại một đầu ngón tay.

Lý lão nén đau kinh hoàng lùi lại, hắn rất hối hận, vì không muốn hơi khó thở một chút, hắn đã bị phế mất một cánh tay.

Hộ vệ Trần gia xung quanh, cùng với Nạp Lan Băng Băng thì đã sợ hãi, nhao nhao lui lại vài bước.

Lý lão là tồn tại cao lớn trong Trần gia, võ công cao cường, tại đối ngoại, là cây kình trụ chống đỡ, là lực lượng chủ chốt.

Vậy mà chỉ trong một chiêu bị Mục Hàn phế.

Mà hiện tại sắc mặt Trần Xảo Xảo đã co lại, nàng có chút cảm thấy thiếu niên đang ôm mình rất lạ lẫm.

"Đuổi theo ta, nàng chết." Hoả diễm trên Đại Giang Kiếm dập tắt, Mục Hàn nâng kiếm gác tại cổ Trần Xảo Xảo đe doạ.

Tất nhiên là người Trần gia không dám đuổi theo.

Nói đùa, Lý lão không phải là minh chứng rõ ràng nhất hay sao, nước vào não mới đuổi theo để chịu chết.

Chợt bước chân Mục Hàn dừng lại, hắn quay đầu đối mặt Nạp Lan Băng Băng: "Trần phu nhân, các ngươi muốn lập hôn ước cho Trần Xảo Xảo với Xuân Thu Vương hãy tiếp tục, ta không có yến kiến. Vài ngày sau ta sẽ thả nàng về."

Sắc mặt Trần Xảo Xảo và Nạp Lan Băng Băng hoảng hốt, làm sao các nàng không nhận ra, những lời lúc tối các nàng nói đã bị hắn nghe thấy.

Bạn đang đọc Đại Mộng Luân Hồi sáng tác bởi hoachuyen
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hoachuyen
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.