Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Rời Mục phủ

Tiểu thuyết gốc · 1597 chữ

Mục Hàn mở cửa, vừa đi được vài bước, liền có một người nhảy ra ngăn chặn.

"Công tử, giữa đêm tối, ngươi muốn đi đâu?"

Mục Hàn nhìn thanh niên trước mắt, Trương Phỉ, chính là cận vệ rất trung thành của Mục Viễn, đối phương cùng hắn lớn lên trong Mục phủ, quan hệ thường thường không có gì lạ.

Nếu là kiếp trước, Mục Hàn có thể dựa vào lời nói lừa gạt hắn đi ra ngoài, nhưng hiện tại, Mục Hàn cảm thấy làm như vậy rất phiền phức.

"Ta cảm thấy ở trong phòng quá ngột ngạt, muốn ra ngoài ngắm trăng."

Người trước mắt gật đầu: "Được, vậy công tử có cần ta hỗ trợ dìu đi?"

Mục Hàn hơi có chút kinh ngạc, đơn giản như vậy, kẻ này không ngăn cản hắn một chút nào?

Bất quá nghĩ kỹ lại cũng không cảm thấy lạ, hẳn là đối phương chỉ nghĩ hắn ở trong Mục phủ ngắm trăng, chứ không phải là ra ngoài.

Mục Hàn đi ra đến đại môn, lập tức bị binh lính chặn lại: "Công tử, ngươi không thể ra khỏi phủ."

Một người ngăn chặn hắn, một người còn lại lập tức lui đi, không cần phải nói, hẳn là đi bẩm báo cho Mục Viễn.

Mục Hàn không ngăn cản, im lặng mặc đối phương.

Không lau sau, Mục Viễn chạy đến, nhìn tiểu tử trước mắt, hắn có chút tức giận. Nửa đêm chạy ra đây làm cái gì, hại gia nhân đến bẩm báo, cắt đứt hắn cùng tiểu thiếp ân ái.

"Ngươi ra đây làm gì? Lập tức quay lại phòng!" Mục Viễn phẫn nộ nói.

Mục Hàn cười nhạt: "Bá phụ, đến lúc này ngươi còn lá mặt lá trái gì nữa, ta đều biết hết rồi."

Từ trong cơn nổi nóng Mục Viễn tỉnh táo lại, nhìn Mục Hàn một chút, hắn hỏi lại: "Ngươi nói cái gì?"

Mục Hàn đáp ngắn gọn: "Đại nghiệp của ngươi còn ổn chứ?"

Mục Viễn trầm ngâm thở một hơi, biết bí mật lộ tẩy, nói: "Tiểu chất, ngươi vẫn còn giá trị, đừng trách bá phụ."

Hắn ra lệnh với thủ hạ: "Mang công tử về, không có lệnh của ta, không được rời khỏi nửa bước."

Sau lưng Mục Hàn treo một thanh kiếm gỗ, Mục Viễn khinh thường, đã trở thành phế vật chẳng khác gì thư sinh trói gà không chặt, còn mang kiếm? Hơn nữa còn là kiếm gỗ, dùng để chém ruồi a?

"Bá phụ đừng ngăn cản ta, ta biết, từ trước đến nay ngươi luôn chỉ xem ta như một công cụ hình người, nhưng ta không trách ngươi. Chúng ta xem như không còn quan hệ, ngươi để ta rời đi, ta không muốn đại khai sát giới." Mục Hàn lắc đầu nói, ngữ khí đạm mạc, ánh mắt lạnh lẽo vô tình.

Mục Viễn nhếch mép cười: "Ta không tin ngươi có thể lật nổi sóng. Người đâu, mang hắn về."

Trương Phỉ từ lúc nào đã đứng sau lưng Mục Viễn, nghe lệnh của hắn, tiến đến muốn nắm lấy Mục Hàn.

Dù sao thân phận của Mục Hàn vẫn còn đó, người tầm thường không dám động, nhưng Trương Phỉ thì không, hắn là thuộc hạ tâm trung của Mục Viễn.

Mục Hàn lập tức né tránh đối phương, trên mặt Trương Phỉ hiện lên nét kinh ngạc, hắn cảm thấy Mục Hàn sinh long hoạt hổ, hoàn toàn không có chút bộ dáng trọng thương suy nhược cơ thể.

Trương Phỉ thay đổi thủ pháp, tay biến thành trảo bắt tới, Mục Hàn nhìn quá, liền nhận ra đây là Trảo Hổ Quyền, xoay eo né tránh.

Hắn luyện tâm pháp kia, sinh ra thần thức cường đại, hành động của Trương Phỉ trong mắt hắn rất chậm chạp, phản ứng hết sức nhạy bén, lại biết được yếu điểm của Trảo Hổ Quyền, thẳng tiến mạnh mẽ, nhưng không linh hoạt, đặc biệt là xoay về hướng sau.

"Di!"

Mục Viễn cùng Trương Phỉ đồng thời kêu lên một tiếng. Tốc độ của Mục Hàn nhanh chớp nhoáng, xảo diệu tránh thoát, còn mềm mại uyển chuyển hơn lúc hắn chưa mất đi võ công.

Trương Phỉ có chút xấu hổ, mặc dù không biết Mục Hàn xảy ra chuyện gì, nhưng trong hai chiêu không thể bắt được một người đã bị phế, hắn làm sao cam tâm, liền cảm thấy hổ thẹn.

Trảo biến thành quyền đánh tới, tay kia cong lại móc ngược lên.

Mục Hàn hơi di chuyển bộ pháp. Quyền kia chỉ là hư giả, còn chiêu Đường Lang Hoàn kia mới là chính thức. Đối phương ra chiêu vô cùng ác độc, nếu một chiêu này Mục Hàn không thể tránh, sẽ đoạn tử tuyệt tôn.

Ảo ảnh cong vút xẹt qua, Mục Hàn biến sắc, đối phương không nương tay, có ác ý muốn phế hắn.

Hắn rút kiếm ra chém đến, Trương Phỉ khinh thường nhìn thanh kiếm gỗ, cho rằng đây chỉ là một chiêu bất lực cùng phẫn của Mục Hàn, nâng một tay lên đỡ, tả cước nâng lên dự định quét qua.

Con mẹ hắn!

Mục Hàn chửi thầm trong lòng, vì cái gì tên này luôn muốn phế hắn vậy?

Kiếm gỗ chạm đến tay Trương Phỉ, chợt hắn cảm thấy làn da có chút ngứa, lập tức nhìn thấy nửa cánh tay rớt trên mặt đất, đầu miệng vết thương cháy đen, toả ra mùi thịt nướng.

Mà thanh kiếm gỗ trên tay của Mục Hàn thời điểm này đang nổi lên hoả diễm cháy hừng hừng.

"A..."

Trương Phỉ đau đớn sợ hãi lùi lại, ôm cánh tay cụt kêu lên rên rỉ.

Mục Viễn kinh hãi nhìn ánh lửa trước mắt, Mục Hàn hắn... không bị thương?

Thậm chí võ công còn lợi hại hơn trước, đây là loại kiếm pháp gì? Có thể cháy lửa?

Mười phần, hiện tại Mục Viễn hai phần hối hận vì đã dự định bán đứng Mục Hàn, tám phần sợ hãi Mục Hàn trong cơn nóng giận sẽ đồ sát Mục phủ.

"Người đâu, người đâu!"

Hắn lui lại, hoảng hốt hô người. Binh lính hộ vệ ít ỏi xung quanh lập tức tụ lại bên cạnh người hắn, thần sắc nghiêm trọng nhìn Mục Hàn chằm chằm.

Mục Hàn cảm nhận được có nhiều bước chân dồn dập tiến đến, đối với Trương Phỉ đang kinh hoàng ôm cánh tay cụt, cười nhạt hỏi: "Ngươi thích Trần Xảo Xảo?"

Trương Phỉ cũng coi như là có chút bản lãnh, tay bị chém cụt mặc dù đau thấu tâm can, vẫn nín lặng được cưỡng chế không rên rỉ. Nghe thấy Mục Hàn hỏi, trong mắt hắn hiện vẻ hoảng hốt.

Hắn không dám trả lời, nói đúng, sợ Mục Hàn một kiếm chém chết.

Mục Hàn không để ý những ánh mắt sợ hãi xung quanh, xoay người rời đi. Binh lính tụ lại nơi này càng ngày càng nhiều, nếu tứ phương thụ địch, song thủ địch tứ quyền, e rằng hắn sẽ không hoàn toàn bình yên rời đi.

Một đêm này, không yên bình.

Dạ mục hoành phi hoả diễm dấy

Cố thân hoán diện từ quan hệ

Xoay người rời bước từ li biệt

Lần sau gặp mặt giết không thôi.

Trong Trần gia của Trần Xảo Xảo, có cất giữ một thanh bảo kiếm tổ truyền, chém sắt phá đá như đậu hũ, mặc dù hiện tại không công khai với ngoại giới, nhưng Mục Hàn may mắn biết được từ kiếp trước.

Mục Hàn rời khỏi Mục phủ, một đường đi đến Trần gia, khoảng cách cũng không xa. Canh ba, hắn lẻn đến phía Tây Trần phủ, tại một góc tường vạch một đám cỏ ra, lộ ra một lỗ nhỏ vừa thân người chui qua.

Lúc còn nhỏ, Trần Xảo Xảo rất nhiều lần trốn trưởng bối, từ địa phương này lẻn ra chơi cùng hắn, hoặc trốn tránh bị bắt luyện chữ, luyện đàn.

Hắn đến Trần phủ nhiều lần, vô cùng quen thuộc địa hình, cung đường hộ vệ nơi này. Một mạch thuận buồm xuôi gió lẻn đến tổ đường Trần gia.

Đi ngang qua gian phòng Trần Xảo Xảo, phát hiện đèn vẫn còn sáng, hắn có chút tò mò tiến đến gần. Trên cửa sổ giấy, in bóng hai người thân hình uyển chuyển đang đối mặt nhau, có âm thanh hàn huyên phát ra.

Mục Hàn ghé tai lại gần nghe ngóng. Một âm thanh là của Trần Xảo Xảo, âm thanh còn lại hắn biết, là của mẫu thân nàng.

"Xảo nhi, ngươi được Xuân Thu Vương nhìn trúng, thật là may mắn của Trần gia a."

"Cái gì, không thể nào, mẫu thân, ta nghe nói Xuân Thu Vương đã hơn năm mươi tuổi, tóc điểm sương trắng, thậm chí mắc bệnh nặng sắp chết. Ta gả cho hắn chẳng phải là quá thua thiệt?"

"Nhưng điều đó đều là lời đồn nhảm nhí, ngươi không thể để ý. Có điều, Xuân Thu Vương nhìn trúng ngươi, là muốn tác hợp với nhi tử của hắn. Ngươi biết, nếu hôn sự lần này thành sẽ rất có lợi cho phụ thân ngươi."

"Là Tống Cấu kia? Ai, dù sao ta cũng là phận nữ nhi, hi sinh một chút để giúp đỡ phụ thân cũng tốt..."

"Hừ, mẫu thân nhìn qua liền biết ngươi đang nghĩ gì."

Bạn đang đọc Đại Mộng Luân Hồi sáng tác bởi hoachuyen
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hoachuyen
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.