Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hoả kiếm

Tiểu thuyết gốc · 1528 chữ

Một tháng nay, Mục Hàn luôn nhốt mình trong phòng, đối với sự kiện này, không ai cảm thấy kỳ lạ, đều cho là Mục Hàn trải qua cú sốc lớn, không chấp nhận được thực tế, tâm tình tuyệt vọng.

Mà Mục Hàn cũng thuận gió theo lời đồn, cố tỏ ra bộ dáng chán nản, luôn muốn ở một mình.

Ngồi trên giường xếp bằng, hắn mở mắt ra, thu công lại.

Do có kinh nghiệm tu luyện từ kiếp trước, nên kiếp trước thời gian tu luyện là ba tháng, kiếp này hắn ước lượng chỉ cần một nửa thời gian là có thể thuận buồm xuôi gió luyện tâm pháp vô danh đến tiểu thành.

Tu luyện tâm pháp vô danh, mắt hắn có thể nhìn rõ chân nhện trong góc tường, âm thanh bước chân côn trùng trên mặt đất.

Đồng thời, thần thức hắn có thể li khai thân thể hơn mười trượng, mỗi khi xung quanh có dị động hoặc người đến gần, lập tức có thể phát giác.

Một tay hắn nâng lên, giữa lòng bàn tay sóng khí nhộn nhạo, phừng một tiếng, một đoàn hoả cầu nhỏ hiện lên, nhiệt khí toả ra nóng bỏng, hắn thuận tay ném ra, cái ghế gỗ trước mắt liền bị thiêu thành tro bụi.

Tiếp theo miệng hắn lại thay đổi khẩu quyết, không khí xung quanh tay nổi lên lạnh lẽo, một thanh băng trùy dài hai thước trong suốt long lanh ngưng tụ.

Chợt Mục Hàn thu công, băng trùy tan rã, hoá thành một bãi nước rơi xuống.

Chỉ vài tức sau, cửa phòng mở ra, Tiểu Yến bước vào. Nhìn thấy dưới đất có một bãi nước, tro bụi đầy sàn, mặt lộ ra ghét bỏ, nói: "Thật sự là một phế vật, công tử, ngươi có thể không làm rộn được không?"

Vừa nói, nàng thản nhiên rót một chén trà.

Tiểu Yến thực sự ghét việc phải hầu hạ người của một nha hoàn, nàng muốn trở thành cáo mệnh phu nhân có người hầu người hạ.

Một tháng nay, thái độ của Tiểu Yến đối với Mục Hàn chuyển biến rõ rệt, từ cung kính nhu thuận biến thành cay nghiệt xem thường.

Mục Hàn kinh ngạc: "Tiểu Yến, ta thực sự không hiểu vì sao ngươi lại có oán khí với công tử như vậy?"

Tiểu Yến hừ lạnh: "Công tử nói gì vậy, cái gì là oán khí?"

Thực tế là trước kia đến nay làm nha hoàn, nay cảm thấy có thể làm thiếp đại quan, nên tâm lý Tiểu Yến cảm thấy phản ngược, cảm thấy ủy khuất chính mình bấy lâu nay, nên nhìn Mục Hàn càng ngày càng không vừa mắt.

Với lại, đối với một người sắp chết, nếu không có tình cảm, thực sự không cần nịnh nọt như trước.

Mục Hàn thầm thở dài, nhớ lại nắm đó, hắn tại chợ nô lệ, gặp một nữ hài toàn thân ngăm đen bẩn thỉu, bị người trói hai chân hai tay bằng xích sắt, trên thân có nhiều vết thương còn chảy máu chưa lành, gầy gò trơ xương.

Sau khi mua về, nữ hài đó một mực đi sau lưng hắn, ánh mắt đề phòng nhìn tứ phía, toàn bộ thế giới chỉ tin vào hắn. Khắp nơi đều sợ đắc tội, chỉ khi ở cùng hắn, mới dám nói thật nỗi lòng.

Mục Hàn trong tâm có trách cứ, nhưng không mở miệng nói gì, dù sao mỗi người đều có mưu cầu, đều cố gắng sống thật tốt.

Tiểu Yến thấy Mục Hàn im lặng, không rõ hắn đang có suy nghĩ gì, lại nói: "Trước kia công tử một mực đuổi theo hầu hạ tiểu thư Trần Xảo Xảo, vì sao lần này công tử thụ thương, thọ mạng không còn bao nhiêu, lại không thấy nàng đến thăm a?"

Nhìn thấy bộ dáng châm chọc của nàng, lại nhớ tới trước kia mỗi lần chính mình vui vẻ chơi đùa cùng Trần Xảo Xảo, đáy mắt Tiểu Yến lại xuất hiện một chút cô đơn lẻ loi, Mục Hàn đã lờ mờ đoán được nguyên nhân nàng thù hận mình.

Hắn chỉ cười nhẹ không nói.

Sắc mặt Tiểu Yến biến thành khó coi, hắn không tức giận ư? Không có cảm xúc?

Nàng lại nói: "Nếu Tiểu Yến được lão gia nhập phòng, công tử có chúc phúc không?"

Mục Hàn lập tức chắp tay chúc mừng: "Như vậy là quá tốt rồi, chúc ngươi sớm sinh quý tử."

Tiểu Yến không nói gì, ném chén trà cầm trong tay xuống đất.

Hắn không tiếc nuối ta? Trước kia hắn không để ta vào mắt?

Tiểu Yến vốn muốn làm cho Mục Hàn ghen tỵ, chí ít nhìn thấy thần sắc không cam tâm trên mặt hắn, nhưng nàng chủ nhận được một nụ cười thản nhiên.

Nàng không phải nha hoàn, chí ít trong thâm tâm, nàng không cho là thế, nàng cũng không biết bản thân có ưa thích công tử hay không, nhưng nàng có một chút tiểu tâm tư ấy.

Mục Hàn không để ý đến nàng, híp mắt lại bắt đầu suy tính.

Hiện tại nếu hắn muốn rời khỏi Mục phủ trong yên lặng là rất khó, Mục Viễn sớm đã để người nhìn hắn chằm chằm.

"Người tới." Mục Hàn hô người đến, "Ta muốn đi đến hồ Nguyệt Hà thưởng cảnh."

Gia nhân đáp ứng rời đi chuẩn bị, bất quá không lâu sau, Mục Viễn tiến đến.

"Hàn nhi, ngươi bệnh nặng, không nên đi ra ngoài, chẳng may nhiễm độc phong bệnh tình trở nặng càng khó cứu chữa a."

Hiện tại Mục Viễn có thể trở mặt với chất tử, nhưng hắn không làm việc thừa thãi, chỉ cần Mục Hàn ngoan ngoãn nằm ngửa là được.

"Bá phụ, ở trong phòng quá ngột ngạt, ta muốn ra ngoài..."

Mục Hàn chưa nói hết, liền bị Mục Viễn ngắt lời:

"Ngươi nghe bá phụ, đừng nhiều lời."

Mục Hàn lặng im, hắn đã xác định Mục Viễn sẽ không để bản thân rời đi Mục phủ.

Muốn lặng lẽ rời khỏi Mục phủ lại không thể, không nói tới Tiểu Yến một mực nhìn chằm chằm hắn, vừa rồi Mục Hàn để lộ ra ý nghĩ muốn đi ra ngoài, nên chắc chắn Mục Viễn sẽ cho người dám sát hắn.

Đợi Mục Viễn rời đi, Mục Hàn lấy ra một thanh kiếm gỗ.

Miệng niệm khẩu quyết, lương khí từ đan điền truyền đến các kinh mạch tại bàn tay, nhiệt khí tuôn ra, một ngọn lửa tại tay hắn nổi lên, vươn dài như lưỡi mãng xà, dần cuốn quanh bao phủ thanh kiếm gỗ.

Hắn không còn nội công, chỉ có chiêu kiếm là vô dụng. Bất quá pháp thuật ngưng hoả của hắn, không vật gì không thể thiêu cháy, nếu có thể tạo nên một thanh hoả kiếm thì sẽ lợi hại hơn bất kỳ thứ kiếm pháp gì.

Kiếp trước, chính vì bản thân mất đi nội công, nên hắn rất đau đầu phiền muộn suy nghĩ tìm cách thay thế. Nếu không có võ công, hắn sẽ rất khó hành tẩu giang hồ.

Lúc hắn xuất hiện với một thanh hoả kiếm, đã làm oanh động biết bao phương thế lưng, toàn bộ giới giang hồ nổi sóng.

Nhưng Mục Hàn sẽ không định dương dương tự đắc, chủ quan không cố kỵ điều gì. Mặc dù kiếp trước sau khi về Mục phủ gặp cố cảnh điêu tàn, sau đó hắn một mực tiềm tu tâm pháp vô danh, không hành tẩu bên ngoài nhiều, nhưng hắn biết, trên giang hồ có rất nhiều cách khắc chế hắn. Nếu có một môn kiếm pháp tuyệt phối, hắn mới thực sự ngự đỉnh được giới võ lâm.

Đao pháp, kiếm pháp hắn học được đều là từ cao thủ nhị lưu, tam lưu, cùng với võ công trong quân đội, đều là loại dùng trên chiến trường chém giết với đông đảo địch nhân, man lực đối man lực, nếu để đơn đả độc đấu với những cao thủ trên giang hồ kia, còn kém xa nhiều lắm.

Hiện tại hắn không còn lý do gì ở Mục phủ, nếu không có cách nào lặng lẽ rời đi, vậy chỉ còn cách cường hãn.

Nửa tháng sau, hắn luyện tâm pháp vô danh đến tiểu thành.

Còn nửa tháng thời hạn, Mục Viễn sẽ ném hắn cho Cao gia.

Còn vài ngày, Trần Xảo Xảo sẽ đến tìm hắn, nói ra những lời đau thấu tâm can kia.

Nhưng chỉ khi Mục Hàn chưa biết rõ chân diện mục thực tế, hắn mới đau.

Hiện tại... có lẽ là không.

Đêm nay, nguyệt quang sáng rực, tiết trời lạnh lẽo.

Mục Hàn đổi một thân y phục dạ hành màu đen, nhưng nghĩ ngợi một lúc, lại đổi lại thường phục hàng ngày.

Dù sao cũng cường ngạnh rời đi, không cần phải mặc loại y phục lén lén lút lút này.

Bạn đang đọc Đại Mộng Luân Hồi sáng tác bởi hoachuyen
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hoachuyen
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.