Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lời muốn nói từ kiếp trước

Tiểu thuyết gốc · 1559 chữ

Mục Hàn mở mắt ra, dừng lại vận công, bởi hắn nghe phía ngoài có tiếng bước chân đi đến.

Cửa phòng mở ra, một nam tử trung niên khoé mắt có một vết sẹo dài, là bá phụ hắn Mục Viễn, dẫn theo đại phu đi đến thăm bệnh.

Sau một lát, đại phu buông cổ tay Mục Hàn xuống, quay sang Mục Viễn, vẻ mặt xấu hổ: "Thật hổ thẹn, Tuyệt Mệnh Tán ta không thể giải, bất quá có thể mở một số đơn dược thiên tài địa bảo, có thể giúp Mục công tử kéo dài sinh mệnh thêm một chút."

Mục Viễn vui mừng hỏi: "Kéo dài thời gian bao lâu?"

Đại phu giơ lên 2 ngón tay.

"Hai tháng?", Mục Viễn hỏi.

"Không", đại phu lắc đầu, "Hai, hoặc vài canh giờ."

". . ."

Tiễn tên đại phu kia đi, Mục Viễn nhìn lại đứa chất tử của mình, ánh mắt phức tạp.

"Hàn nhi, ngươi nghỉ ngơi thật tốt, bá phụ sẽ tìm đến đại phu khác chữa cho ngươi."

Mục Hàn cười khổ, "Bá phụ không cần phiền lòng như vậy, không phải vừa rồi là Lưu đại phu tốt nhất Đường Giang hay sao?"

Nếu không phải biết được một bộ mặt khác của nam nhân trước mặt, hẳn Mục Hàn đã giống như kiếp trước, biết ơn cảm động bật khóc.

"Ai..." Mục Viễn thở dài một hơi, lại không có nhiều lời thêm, hơi gật đầu, nói: "Ngươi nghỉ ngơi thật tốt, có yêu cầu gì cứ nói với bá phụ."

Mục Hàn mỉm cười nhìn Mục Viễn rời đi, sâu trong đáy mắt, hiện lên hàn quang.

Mục Viễn vừa ra khỏi phòng, chợt cảm giác sống lưng lạnh buốt, nhưng vừa lúc có cơn gió mạnh thổi qua, hắn cho là ảo giác, không còn để ý dời bước rời đi.

Mục Hàn xuống giường, hai chân run lẩy bẩy đứng không vững, cầm tới quải trượng bên cạnh, chống lấy bước ra ngoài.

Bầu trời thật đẹp.

Ta không như mây như nguyệt

Không vô tình

"Công tử, cớ sao ngươi không ở trong phòng, lại ra ngoài này?"

Một đạo âm thanh nữ nhân vang lên phía sau.

Là Tiểu Yến, nha hoàn thiếp thân từ nhỏ của hắn.

Nàng nở nụ cười rực rỡ, chạy tới thân mật ôm người hắn đỡ hắn bước đi, hai con người đen sâu lấp láy ngẩng lên nhìn hắn vô cùng đáng yêu.

Kiếp trước, Mục Hàn biết được Mục Viễn không có ý tốt đối với mình, nhiều lần muốn trốn đi, nhưng mỗi lần vừa thoát đi một chút liền bị bắt về.

Cuối cùng trước khi bị đưa đi khỏi Mục phủ, hắn nghe lén mới biết, đoạn thời gian vừa qua, mọi hành động của hắn đều bị Tiểu Yến mật báo cho Mục Viễn.

"Tiểu Yến, ngươi có muốn trở thành tiểu thiếp của bá phụ?" Mục Hàn chợt hỏi.

Đang đỡ thân thể Mục Hàn, Tiểu Yến chợt sững sờ, sống lưng lạnh buốt.

Công tử biết rồi?

Chính vì lý do này, thoả thuận nhỏ này, nàng mới phản bội hắn. Nàng không muốn sống một cuộc đời tầm thường, nàng chính là nữ nhân có tham vọng.

Nhưng rất nhanh nàng định thần lại, công tử biết thì làm sao? Bây giờ hắn có thể lật nổi sóng gió gì?

Nội tâm Tiểu Yến có một chút băn khoăn về chính mình phản bội, nhưng rất nhanh cảm giác đó bị đè nén lại.

"Công tử, vì sao bỗng dưng ngươi lại hỏi như vậy?" Tiểu Yến cố tỏ ra bình tĩnh hỏi lại.

Mục Hàn lôi nàng đến hoa viên trước mặt ngồi xuống, nhìn sâu vào mắt nàng một chút, đưa tay vuốt mái tóc mượt mà kia.

"Mặc dù thân phận ngươi là nha hoàn, nhưng từ nhỏ, ta luôn xem ngươi như thân muội muội, là người thân cận nhất có thể tin tưởng. Ta làm sao có thể để ngươi sống khổ cực, ta sắp không xong, ta không còn tại, ngươi sẽ sống thế nào, người nào bảo hộ ngươi? Nếu ngươi có một thân phận, cuộc sống ngươi sẽ thay đổi hoàn toàn..."

Lược bỏ câu sau, đây là lời hắn muốn nói từ kiếp trước. Hắn muốn xem nàng sẽ phản ứng như thế nào.

Khi nhìn đến ánh mắt lấp lánh của nàng, Mục Hàn xua tay: "Được rồi, đừng nói, ta đã biết."

Hết thảy đã có câu trả lời.

Hắn đứng dậy, bổ sung thêm một câu: "Ta biết ngươi có tính ngượng ngùng, không cần nói thẳng thừng ra."

"Công tử..." Tiểu Yến há tròn miệng nhỏ, nàng còn chưa định thần lại, cảm giác công tử hôm nay thật khác lạ.

Mục Hàn cầm lấy quải trượng, Tiểu Yến muốn tiến đến đỡ hắn, liền bị Mục Hàn khéo léo đuổi đi: "Ta khát nước, ngươi mang trà đến."

Tiểu Yến gật đầu rời đi. Nội tâm vui mừng hồ hởi, nguyên lai công tử cũng sẽ chấp nhận chuyện ấy.

Nàng vốn nghĩ nàng là nha hoàn thiếp thân của hắn, nàng chỉ thuộc về hắn, hắn sẽ không nguyện giao nàng cho ai.

Nếu là trước kia, Mục Hàn còn một thân võ công cao cường, tiền đồ một mảnh sáng lạn, nàng sẽ không có bất kỳ suy nghĩ dị dạng nào.

Bất quá, hiện tại Mục Hàn sắp chết, Tiểu Yến phải suy tính cho bản thân, nếu không có nam nhân chống đỡ, cuộc sống nàng sau này sẽ khổ cực, không được như trong mộng.

Hiện tại Tiểu Yến lại cảm thấy bản thân phản bội công tử, dường như là quá phụ hắn.

Nhưng rất nhanh nàng lắc đầu xua đi những ý nghĩ ấy.

Nàng ở bên Mục Han thời gian dài, hiểu được có một nam nhân cường đại bảo hộ có ý nghĩa như thế nào.

Mục Hàn nhìn thiếu nữ nhảy nhót rời đi, thầm nói: "Nữ hài đáng thương."

Hắn không ở nguyên địa chờ đợi nàng, mà tiếp tục đi dạo.

Đêm tối, sau khi Tiểu Yến ngủ, Mục Hàn lại tiếp tục tu luyện. Hiện tại đến lúc hắn bị mang đi còn hai tháng, không nhiều.

Trước đó, hắn cần nắm chắc luyện tới tiểu thành tâm pháp vô danh.

Tâm pháp vô danh này còn có hai loại pháp thuật rất kỳ diệu, một băng một hoả, một loại ngưng tụ ra hoả cầu, một loại hiển hoá ra băng trùy.

Hắn luyện tâm pháp này, không thể luyện nội công, luyện võ không có nội công, chỉ có chiêu thức, chẳng khác gì hổ giấy, yếu ớt vô lực.

Hai pháp thuật này chính là tư bản duy nhất của hắn.

Phía bên Mục Viễn.

Thời điểm này, trước mặt hắn là bàn trà, đối mặt là một nam tử hai mắt thâm đen âm nhu.

"Cao Bình huynh, nếu ta giao tiểu chất cho ngươi, ngươi sẽ hỗ trợ ta?" Mục Viễn mở miệng hỏi.

Cao Bình cười một tiếng nói: "Chất tử ngươi trước kia sỉ nhục nhi tử ta, làm cho danh dự Cao gia mất hết, đoạn thời gian này ta không đả động đến là vì nể mặt Mục huynh, nhưng hiện tại hắn đã là phế vật, Mục huynh giao hắn cho ta không có vấn đề gì chứ?"

Mục Viễn híp mắt lại thầm cười lạnh, nể mặt? Ngươi không dám mới đúng.

Nếu giao Mục Hàn cho Cao Bình, kết cục Mục Hàn sẽ rất bi thảm. Mức độ thâm độc của đối phương hắn đã được chứng kiến qua.

Bất quá hiện tại thế cục tại Đường Giang của hắn đang xuất hiện yếu thế, nếu như có sự trợ giúp của đối phương...

Tựa hồ đổi một người tàn tật cũng không lỗ.

Hàn nhi, bá phụ đã dưỡng ngươi nhiều năm, bây giờ đến lúc ngươi báo đáp, đừng chối bỏ a.

"Tốt!" Mục Viễn gật đầu sảng khoái đáp ứng.

"Ha ha, quả nhiên là Mục huynh sảng khoái, đến, cạn một chén." Cao Bình cười lớn nâng chén rượu lên.

"Cạn!" Mục Viễn nâng chén đáp lại.

Mắt Cao Bình rét lạnh, lần kia làm cho Cao gia bị toàn bộ Đường Giang chê cười, lần này sẽ để cho tên kia trả đủ.

Cao Bình lên xe ngựa rời đi, về đến Cao phủ, nhi tử hắn Cao Phàm đã chờ sẵn.

"Phụ thân, họ Mục có đáp ứng hay không?"

"Đương nhiên là phải đáp ứng, hắc hắc." Cao Bình cười đắc ý.

"Thế nhưng hắn làm như vậy, chẳng phải là tự đánh mặt mình sao, về sau trên quan triều hắn làm gì còn mặt mũi..." Cao Phàm có chút không hiểu.

Cao Bình vuốt vuốt chòm râu: "Nhi tử ngoan, ngươi cần phải học hỏi nhiều, nhìn sơ qua cảm thấy Mục Viễn thua thiệt, thực tế hắn được lợi rất lớn. So với đại nghiệp của hắn, một phế nhân đánh đổi được sao?"

"Nguyên lai là như vậy, xem ra ta vẫn còn rất kém." Cao Phàm gật đầu thụ giáo.

Cao Bình hài lòng nhìn nhi tử, xem ra Cao gia hắn đã có người nối nghiệp.

Bạn đang đọc Đại Mộng Luân Hồi sáng tác bởi hoachuyen
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hoachuyen
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.