Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

DỌN VÀO SỞ GIA (2)

Phiên bản Dịch · 790 chữ

[Nghèo làm tôi dậy sớm]

[Lão đại đừng nói giỡn, nghèo mà có lắm tài sản thế, mấy anh em cộng lại cũng không bằng đại tỷ nhiều tiền, tỷ còn nói mình nghèo thì cả thế giới không có mấy người giàu rồi!]

[Được rồi, bắt đầu họp, buổi chiều tôi có việc]

Sở Từ nói với mấy tên cấp dưới mấy lần là cô nghèo lắm, hy vọng bọn họ lương tâm phát hiện tặng cô vài món quà. Phòng xe gì cô cũng không để ý đâu, có là được.

Nhưng mà đám huynh đệ tỷ muội của cô lại không có ai hiểu ý mới khổ.

Sở Từ trong mắt đám cấp dưới là như thế này đây: tùy tiện quyên góp là 10 triệu tệ trở lên, hở chút là xây vài trường tiểu học quyên tặng, buồn quá không việc gì làm thì trợ cấp cho vài bạn sinh viên hay bỏ ra số tiền khổng lồ để xây công ty dược rồi công ty nghiên cứu ra thuốc mới lại tặng miễn phí cho bệnh nhân,…

Vậy mà nghèo? Đám cấp dưới của Sở Từ tin được mới lạ.

Mà cô lại không thể nói thẳng ra được, nếu không thì đồ bọn họ đưa không được xem là quà tặng, cô sẽ bị hệ thống tính là vi phạm nội quy.

Đến 12 trưa, Sở Từ xuống lầu, người làm trong nhà đang bày rất nhiều món ăn lên bàn.

Sở Hàm đã ngồi xuống bàn ăn. Bàn lớn như vậy lại chỉ có cô và Sở Hàm ngồi.

Hôm nay là ngày đầu tiên Sở Từ về nhà họ Sở nhưng trong nhà không có ai xuất hiện chào mừng cô.

Trước mắt, trong nhà họ Sở, Sở Từ chỉ gặp được đứa em trai và ông nội đang bệnh nằm trên lầu.

Mặc dù Sở Hàm không có cảm tình thân thiết gì với Sở Từ nhưng cũng biết hiện tại tình huống trong nhà sẽ làm cô cảm thấy ngại ngùng.

Cậu bèn giải thích: “Mấy ngày trước ba mẹ đi công tác đến thủ đô, có chuyện quan trọng cần xử lí, đợi vài hôm nữa họ về chị sẽ gặp được họ thôi”.

“Ừ”. Sở Từ thờ ơ trả lời, biểu cảm và giọng điệu lãnh đạm.

So với việc gặp người nhà họ Sở, cô càng để ý hôm nay có được ăn một bữa ngon lành hay không.

Về người nhà không ai ra đón Sở Từ mà cô cũng không hề oán hận tức giận gì làm trong lòng Sở Hàm đột nhiên khó chịu không hiểu được.

Nếu chị ấy oán giận vài câu thì cậu cũng cảm giác dễ chịu hơn một ít.

Nhìn cô thỏa mãn vì một bữa ăn chỉ được xem như bữa ăn bình thường ở nhà bọn họ làm cậu thấy áy náy.

Mấy năm nay rốt cuộc chị ấy biết chịu bao nhiêu khổ cực.

Lúc này Mạnh Ngữ Hâm cũng bước đến bàn ăn.

Hôm nay là chủ nhật, cả hai chị em đều không cần đến trường.

Mạnh Ngữ Hâm ngồi xuống hỏi Sở Hàm: “Tiểu Hàm, chị em năm nay bao nhiêu tuổi, đi học ở trường nào vậy?”.

Câu hỏi của cô làm Sở Hàm nghẹn lời.

Theo hồ sơ của ông nội đưa, cậu chỉ biết Sở Từ lớn hơn cậu hai tuổi lại không biết chị ấy học trường nào.

Cậu bèn quay đầu hỏi Sở Từ: “Chị đang học trường nào?”.

“Tôi không đi học”. Sở Từ chỉ lo tập trung chú ý đến đồ ăn trước mặt, cô trả lời lơ đãng.

Cô thấy thực đơn của bữa trưa hôm nay là món Tây gồm gà chiên giòn chấm mayonnaise, súp đuôi bò hầm, cá tuyết áp chảo, món chính là gan ngỗng kiểu Pháp, cuối cùng là salad và tráng miệng.

Sở Từ vừa nói xong, sắc mặt Sở Hàm liền thay đổi. Nhưng nghĩ lại thì cũng hợp lí.

Cô ở tại khu ổ chuột, không ai chăm sóc nuôi dưỡng, không có tiền đi học là chuyện thường tình.

Theo hồ sơ ghi lại, Sở Từ vừa sinh ra được một tháng đã bị đưa đến cô nhi viện, vào năm cô 5 tuổi được một cặp vợ chồng không thể sinh dục nhận nuôi.

Đến năm cô 6 tuổi, mẹ nuôi cô mang thai, sinh được một bé trai, từ đó sinh hoạt của cô ở nhà ba mẹ nuôi trở nên khó khăn hơn.

Ba năm trước, Sở Từ tròn 15 tuổi, ba mẹ nuôi cùng con trai ruột chuyển ra nước ngoài sinh sống, bỏ lại Sở Từ không chỗ nương tựa.

Bạn đang đọc Đại Lão Chỉ Muốn Làm Cá Mặn của Tác giả: Nhĩ Phong Trùng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hira98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 162

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.