Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đánh lộn giúp Lâm Nặc

Phiên bản Dịch · 1219 chữ

Đáng tiếc là mục tiêu của Sở Từ là làm một con cá mặn, vui vui vẻ vẻ “ăn no chờ chết” qua ngày, thế là cô bèn nói: “Ăn no ngủ yên, không cần lo lắng cơm ăn áo mặc”.

“Đây là mộng tưởng của cháu?”. Giọng điệu của Sở lão gia lộ ra sự không vừa ý.

“Vâng”.

Không có chí lớn, ánh mắt thiển cận. Sở lão gia rất thất vọng về cô.

Ông nói với Sở Từ: “Cháu về phòng đi”.

Sở Từ xoay người rời đi, hoàn toàn không để ý đến sự thất vọng của Sở lão gia với cô.

Sở lão gia thở dài.

Lão quản gia an ủi nói: “Ngài đừng vội, hoàn cảnh sinh hoạt trước kia của tiểu thư Sở Từ không tốt nên cô ấy cảm thấy chỉ cần áo cơm không lo đã thỏa mãn, để nhị gia và nhị thái thái dẫn cô ấy tiếp xúc với sinh hoạt tốt hơn, hoàn cảnh thay đổi thì người cũng sẽ thay đổi theo”.

“Tôi không thể chờ lâu như vậy, được rồi, tôi không nên mong chờ điều gì ở con bé vào lúc này”.

Tâm tình Sở lão gia không tốt làm thân thể cảm thấy khó chịu.

Nếu người đó còn ở đây… có lẽ…

Sở lão gia lại nhớ về quá khứ.

Sở Từ về phòng, bỏ đồng hồ vừa mới nhận được vào trong tủ, trong tủ còn có một chiếc giống y hệt. Chiếc đó là chiếc đồng hồ có số seri cuối là 01.

Sở Từ đọc mail, bên trong đều là thư từ các tổ chức từ thiện do cô tài trợ. Sở Từ chuyển cho đối phương 20 triệu tệ.

Trước giờ Sở Từ luôn rất hào phòng trong việc quyên tặng tiền từ thiện.

Từng có người khuyên Sở Từ, bọn họ nói rằng rất nhiều tổ chức từ thiện là giả, Sở Từ tùy ý quyên tặng như vậy dễ bị lừa gạt.

Bọn họ không biết hệ thống trên người Sở Từ có khả năng phân biệt và giám định tính thật giả của các tổ chức từ thiện.

Ngoài ra, hệ thống còn cung cấp thêm cho ký chủ công năng giám định vật phẩm. Ví dụ như giám định vật phẩm mua ở hội đấu giá từ thiện.

Cô vừa tắt laptop thì có người đến gõ cửa.

Sở Từ mở cửa, là Mạnh Ngữ Hâm tìm cô.

Cô ta đến xin lỗi Sở Từ: “Chị họ, xin lỗi chị, em nợ chị lời xin lỗi, mong chị hãy tha thứ cho em”.

Sở Từ nhìn cô ta, không đáp lời.

“Chị họ, chị muốn mắng muốn đánh em đều chịu, chỉ mong chị tha thứ cho em, đừng làm khó dì và Tiểu Hàm”.

“A…”

Mạnh Ngữ Hâm vừa nói xong, Sở Từ liền cho cô ta một bạt tai, không chừa chút cảm tình nào. Má trái của cô ta hiện ngay dấu tay năm ngón.

“Chị Ngữ Hâm”.

Sở Hàm vốn dĩ đang chờ ở bên ngoài thấy vậy liền xông vào.

Mạnh Ngữ Hâm còn ngây ra, cô ta không ngờ đến Sở Từ sẽ tát mình, trên mặt hiện đầy khiếp sợ và không dám tin.

“Là tự cô nói, đánh mắng gì cô cũng chấp nhận”. Sở Từ liền nói tiếp: “Cô không phải chỉ nói chơi thôi chứ?”.

Câu nói của Sở Từ chặn họng Sở Hàm và Mạnh Ngữ Hâm.

Sở Từ lại giơ tay, Mạnh Ngữ Hâm thấy vậy lùi về sau ngay.

Tay Sở Từ dừng giữa không trung, khinh thường cười: “Xem ra lời cô vừa nói không phải thật lòng”.

Mạnh Ngữ Hâm vừa ấm ức vừa ngượng ngùng.

“Cút đi, tôi không cần lời xin lỗi không có thành ý”.

Sắc mặt của Mạnh Ngữ Hâm trở nên khó xem, cắn răng rời khỏi phòng Sở Từ.

Sở Hàm đơ ra chốc lát, vừa đau lòng Mạnh Ngữ Hâm lại không thể trách Sở Từ, cuối cùng cậu đuổi theo Mạnh Ngữ Hâm.

Ngày hôm sau, Sở Từ ra khỏi nhà sớm hơn thường ngày, ngồi xe buýt đến trường, không ngồi xe nhà chung với Sở Hàm và Mạnh Ngữ Hâm.

Người nhà họ Sở không biết học tra như cô đến trường sớm vậy để làm gì.

Sở Hàm sớm quen với phong cách làm việc của Sở Từ.

Cậu và Mạnh Ngữ Hâm ăn sáng xong liền ngồi xe nhà đến trường.

Lúc gần đến nơi, Sở Hàm bỗng nhiên nhìn thấy Sở Từ.

Cậu lập tức xuống xe, chạy như bay vào con hẻm ở cạnh đường.

“Tiểu Hàm”. Mạnh Ngữ Hâm đuổi theo cậu.

Trong hẻm, Sở Từ đang đánh nhau với mấy thanh niên trông có vẻ lưu manh, phía sau cô là Lâm Nặc.

Lúc Sở Hàm xông tới thì Sở Từ đã hạ gục tất cả. Người nào người nấy mặt mũi bầm tím, ngã lăn ra đất. Không ngờ Sở Từ có thể bằng tay không mà đánh gục mấy thanh niên tay cầm thanh sắt.

Tóc cô khá loạn vì vừa đánh xong một trận. Thế là cô rất bình tĩnh lấy sợi cột tóc mới rồi cột tóc lại cho gọn gàng.

Sở Hàm không kịp khiếp sợ liền xông đến trước mặt Sở Từ chất vấn: “Sao chị đánh nhau chứ?”.

Vẻ mặt Sở Hàm giận dữ, tiếp theo cậu nhìn sang Lâm Nặc đang trốn phía sau Sở Từ.

Đường đường là nam sinh lại trốn phía sau nữ sinh.

Cậu kéo Sở Từ về phía sau mình: “Là anh dạy hư chị ấy đúng không?”.

“Anh muốn đánh nhau, phạm tội thì tự đi làm, đừng dạy hư chị ấy”.

Lâm Nặc không chút áy náy nói: “Là tự cô ấy xông đến giúp tôi đánh đấy chứ”.

Lâm Nặc nhìn cô, khóe miệng không tự giác cong lên.

Lâm Nặc lớn đến ngày hôm nay mới lần đầu tiên có nữ sinh giúp hắn đánh lộn.

Dáng vẻ dũng cảm xông lên, kiên cường quả quyết của cô khiến lòng hắn xúc động. Có một loại cảm xúc kỳ lạ không nói nên lời xuất hiện trong lòng hắn.

Lâm Nặc cười nhìn Sở Từ.

Hắn phát hiện ra một điều, không biết tự bao giờ mà cái nhìn của bản thân về cô đã lặng lẽ thay đổi.

Sở Từ không chú ý đến sự thay đổi trong ánh mắt của Lâm Nặc.

Lúc này cô chỉ lo tập trung vào thông báo của hệ thống.

[Hệ thống thông báo: giúp tam kiếp thiện nhân giải nguy cơ, nhận được 30 điểm công đức].

Một lần được thưởng 30 điểm là chuyện chưa từng có từ trước đến nay. Số điểm này đủ tục mạng cho bản thân được nửa tháng. Cô có thể tiếp tục làm cá mặn thêm nửa tháng nữa rồi.

Sở Từ nhịn không được mà cười rộ lên.

Cô vừa ngẩng đầu liền đụng vào ánh mắt của Lâm Nặc.

Cô gái này, bảo vệ hắn có thể làm cô vui vẻ đến vậy sao?

Lâm Nặc: Cô ấy thích mình, cô ấy thích mình, cô ấy thích mình

Sở Từ: Điểm công đức, điểm công đức, điểm công đức.

Bạn đang đọc Đại Lão Chỉ Muốn Làm Cá Mặn của Tác giả: Nhĩ Phong Trùng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hira98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 119

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.