Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Suy nghĩ sau này sẽ làm gì chưa?

Phiên bản Dịch · 758 chữ

Bộ quần áo mà Sở Từ đang mặc là do cô đem từ nhà cũ đến, áo thun in hình chữ T trông rất rẻ tiền.

Kể cả quần, đôi giày đều như thế, chỉ cần là đồ Sở Từ tự đem đến đều là hàng rẻ tiền.

Quần áo người làm nhà họ Sở mặc còn tốt hơn Sở Từ.

Tất cả mọi người bao gồm Sở lão gia đều không tin lời cô.

Mạnh Ngữ Hâm giải thích: “Chị, cái đồng hồ này khác với cái chị đang mang”.

Sở Từ còn gì mà không vừa ý nữa chứ?

Mạnh Ngữ Hâm rất khó chịu, đây là lần đầu tiên cô nhận được chiếc đồng hồ đắt đến vậy.

Cô ta vốn dĩ không cam lòng cũng chẳng tình nguyện tặng nó cho Sở Từ.

Nhưng trước mặt Sở lão gia và hai vợ chồng Mạnh Thanh Nghiên, cô ta không thể không làm vậy.

Không ngờ Sở Từ không biết điều mà nhận thì thôi còn lớn tiếng nói bản thân có rồi.

Không lẽ cô tưởng cái này là cái mấy chục tệ mà cô đang mang trên tay sao?

Sở Từ nhìn kỹ chiếc đồng hồ trong hộp rồi nói: “Trừ số seri, chỗ khác giống hệt”.

Chiếc của cô có số seri cuối là 01, còn cái này là 89, còn lại không có điểm nào khác nhau giữa hai chiếc.

Nói mạnh miệng thật. Bây giờ hàng giả làm rất tinh vi, hầu như giống hệt hàng thật.

Nhưng mấy phiên bản giới hạn thì rất dễ lộ tẩy, chỉ cần tra liền phân biệt được.

Mạnh Ngữ Hâm cười lúng túng.

Sở lão gia nói: “Cháu cứ nhận đi, là ba cháu mua cho cháu”.

Ý của Sở lão gia rất rõ ràng, đây là chiếc đồng hồ mà Sở Dụ Hằng mua cho Sở Từ, không liên quan đến Mạnh Ngữ Hâm.

Mạnh Ngữ Hâm bị Sở lão gia “vả mặt” tại chỗ, im lặng quay về chỗ ngồi của mình.

Sở Từ không khách sáo với bọn họ, liền thu chiếc đồng hồ.

Hàng miễn phí không cần bị trời phạt, có đạo lý nào mà người ta tặng đồ thì lại từ chối chứ. Thứ này mà bán đi còn giúp cô kiếm được vài điểm công đức.

Điểm công đức của Sở Từ vĩnh viễn không đủ dùng, thường xuyên xảy ra tình trạng số dư không đủ 15 điểm.

Gần đây, Sở Từ trở thành bạn ngồi cùng bàn với Lâm Nặc, nắm được cơ hội cô liền kiếm vài điểm công đức từ chỗ Lâm Nặc ngay nhưng đến nay Sở Từ vẫn phải bôn ba kiếm điểm tục mạng cho tuần sau.

Kết thúc bữa cơm, Sở lão gia liền bảo người đỡ ông về phòng.

Tình hình sức khỏe hiện nay của Sở lão gia làm ông không thể ngồi hay đứng lâu được.

Xuống lầu dùng cơm cùng bọn họ như ngày hôm nay đã rất miễn cưỡng.

“Sở Từ, cháu cùng ta lên lầu”.

Đi đến cầu thang, Sở lão gia dừng lại, gọi Sở Từ đi cùng mình.

Sở Từ đi theo ông.

Hai người rời đi, để lại mọi người ở lại với nhiều suy nghĩ khác nhau.

Sự xuất hiện của Sở Từ phá vỡ sự cân bằng ở Sở gia.

Thái độ của Sở lão gia đối với Sở Từ khiến bọn họ phải suy nghĩ.

Dựa theo tình hình lúc nãy, Sở lão gia đã bảo vệ Sở Từ thì rât có khả năng Sở Từ sẽ nhận được một phần tài sản.

Đây là điều mà những người khác trong Sở gia không muốn nhìn thấy bao gồm Sở Mục Bình và cha ruột của Sở Từ- Sở Dụ Hằng.

Nhưng chỉ cần Sở lão gia còn sống một ngày thì không đến phiên hai anh em họ quyết định chuyện trong Sở gia.

Sở Từ đi hay ở, bọn họ không có quyền quyết định.

Bên đây, Sở Từ đi theo Sở lão gia về phòng của ông.

Sở lão gia nằm lên giường, hỏi Sở Từ: “Cháu đã suy nghĩ sau này sẽ làm gì chưa?”.

Sở Từ trả lời: “Không có gì muốn làm”.

“Không muốn làm gì hết sao?”.

“Vâng”.

Sở lão gia nhắc nhở Sở Từ: “Trước kia có lẽ những chuyện cháu có thể làm bị giới hạn, nhưng hiện tại cháu đã trở về Sở gia, chỉ cần cháu muốn, cháu có thể làm được rất nhiều”.

Bạn đang đọc Đại Lão Chỉ Muốn Làm Cá Mặn của Tác giả: Nhĩ Phong Trùng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hira98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 134

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.