Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đồng hồ tôi có

Phiên bản Dịch · 765 chữ

Mạnh Thanh Nghiên biết Mạnh Ngữ Hâm ở cục cảnh sát cả ngày hôm qua, chắc chắn cô không ăn ngủ gì được, bà bèn nói: “Ngữ Hâm, con ăn nhiều chút”.

“Dì, con mà ăn thêm nữa sẽ béo lên mất”. Mạnh Ngữ Hâm làm nũng, miễn cưỡng cười như cố gắng làm dịu bầu không khí trên bàn ăn.

Mạnh Thanh Nghiên quở trách: “Nói gì vậy, con gầy lắm, chỗ nào mập? Tăng thêm 5kg cũng còn gầy”.

Sở Hàm tán thành: "Đúng đó chị, chị quá gầy, ăn nhiều chút, chị đừng học giảm béo như mấy nữ minh tinh kia mà nhịn ăn hại sức khỏe”.

Lúc này không khí trên bàn ăn dịu hơn trước.

Sở Dụ Hằng cười nhìn Sở Hàm và Mạnh Ngữ Hâm, sau đó ông lấy ra hai phần quà cho hai người: “Quà cho hai đứa mà ba mua lúc đi kinh đô này”.

Sở Hàm mở quà, bên trong là chiếc đồng hồ phiên bản giới hạn của Đan Phỉ.

Mạnh Ngữ Hâm cũng vậy nhưng khác chỗ là đồng hồ của cô là kiểu nữ.

Toàn cầu chỉ có 200 chiếc, nam nữ mỗi loại 100 chiếc, mỗi chiếc đều có số seri riêng, rất khó mua được.

Thông Hải không có loại này, hai vợ chồng Sở Dụ Hằng đến kinh đô mới mua được.

Vốn dĩ là chuyện vui nhưng hôm nay lại có mặt Sở Từ, Sở Hàm và Mạnh Thanh Nghiên lại vui không nổi.

Lúc mua hai chiếc đồng hồ này, bọn họ còn chưa biết Sở lão gia quyết định đón Sở Từ về.

Sau khi biết tin, Mạnh Thanh Nghiên chỉ lo chú ý chuyện này mà quên đi chuyện mua quà.

Sở Mục Bình ngồi xem kịch vui.

Sở Dụ Hằng càng gặp nhiều rắc rối ông càng vui vẻ, ông còn trông mong nhà bọn họ loạn hơn nữa.

Mạnh Ngữ Hâm cảm giác bầu không khí cứng đờ, bèn để hộp quả trước mặt Sở Từ rồi nói: “Chị họ, cái này cho chị”.

Lúc nãy Sở Từ tập trung chú ý món ăn nên cô chỉ chia một phần sự chú ý của mình cho những chuyện khác.

Cô biết Sở Dụ Hằng tặng quà cho Sở Hàm và Mạnh Ngữ Hâm nhưng cô cũng chẳng có ý kiến gì.

Sở Từ hiểu rõ bản thân đến đây chưa lâu, còn bọn họ sống cùng nhau như một gia đình suốt 18 năm, bọn họ thân thiết với Mạnh Ngữ Hâm hơn cô, điều này không cách nào thay đổi cũng không thể so sánh được.

“Không cần, tôi không dùng đến, không cần tặng cho tôi”. Sở Từ lạnh nhạt từ chối, trên mặt không hề toát ra sự ghen tị hay oán hận.

Nhưng người ngoài lại không tin Sở Từ sẽ thật sự không tức giận.

Cha mẹ ruột đối với con người khác còn tốt hơn bản thân, ai trong trường hợp này có thể dễ chịu được chứ?

Đặc biệt là Sở Từ còn chịu khổ nhiều năm như vậy, còn Mạnh Ngữ Hâm lại thay thế cô ở nhà họ Sở hưởng phúc, hưởng thụ tình thương yêu của cha mẹ vốn dĩ thuộc về cô.

Đột nhiên, Sở lão gia lên tiếng: “A Từ, con nhận đi, con và Tiểu Hàm là chị em ruột, nó một cái con một cái, rất phù hợp”.

Nói xong, Sở lão gia quay sang nói với Sở Dụ Hằng: “Thế giới này có vài thứ có thể thay đổi, nhưng quan hệ huyết thống là thứ sinh ra đã có, là thứ duy nhất không thể nào thay đổi được”.

Mặc dù Sở lão gia không nói thẳng nhưng mọi người đều nghe hiểu ý ông.

Sở Dụ Hằng bèn nói: “Ba, con đã biết, lần này là con hồ đồ, chiếc đồng hồ này nên đưa Sở Từ mới đúng”.

Lời này làm Mạnh Ngữ Hâm cứng người.

Sở Từ lại nói: “Tôi có rồi”.

Có rồi? Sao có thể?

Cô biết đồng hồ của Đan Phỉ bao nhiêu tiền không?

Sở Dụ Hằng tốn 5.800.000 tệ mới mua được hai chiếc.

Cả người cô từ trên xuống dưới còn chưa tới 100 tệ thì làm sao mua nổi chứ?

Xin phép thống kê giá trị trên người Sở Từ gồm:

-> áo (hàng vỉa hè) 20 tệ

-> cái quần (hàng vỉa hè) 30 tệ,

-> đôi giày đang mang (hàng vỉa hè) 30 tệ.

Đồng hồ bản giới hạn của Đan Phỉ: 2.900.000 tệ

Bạn đang đọc Đại Lão Chỉ Muốn Làm Cá Mặn của Tác giả: Nhĩ Phong Trùng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hira98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 110

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.