Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Con dê thế tội

Phiên bản Dịch · 755 chữ

Mạnh Ngữ Hâm bị giữ lại trong sở cảnh sát một buổi tối, cô ta bị dọa đến cả đêm không thể nghỉ ngơi nổi.

Sáng hôm sau, thím Trương đến sở cảnh sát tự thú, thừa nhận bà chính là người trộm bộ huy hiệu, còn Mạnh Ngữ Hâm không biết gì cả.

Sở cảnh sát chỉ có thể thả Mạnh Ngữ Hâm.

Tiếp theo, bên cảnh sát ra thông báo chính thức trên web cục cảnh sát về việc kết thúc vụ án huy hiệu của Dịch Tuyết Thành bị trộm, thông báo thủ phạm đã nhận tội.

Về việc tại sao thím Trương đột nhiên tự thú thì nhà họ Sở không hề nhắc đến và làm như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Lúc Sở lão gia nghe quản gia nói về chuyện này thì ông chỉ lạnh nhạt nói: “Mặc kệ bọn họ đi”.

Đương nhiên Sở lão gia biết lý do thím Trương chủ động nhận tội về phía mình, chắc chắn là con trai và con dâu ông ta đã cho đối phương điều kiện hậu đãi, kếch xù nào đó.

Sở lão gia không bận tâm mấy chuyện này, chỉ cần mọi chuyện được giải quyết ổn thỏa, còn quá trình như thế nào thì ông không quan tâm.

Mạnh Ngữ Hâm về nhà họ Sở kèm theo cặp mắt gấu trúc to đùng trên mặt, trong mắt đầy tơ máu làm Mạnh Thanh Nghiên đau lòng.

Mạnh Ngữ Hâm nhào lên ôm bà, khóc lớn, vừa khóc vừa nói: “Dì, con thật sự không phải cố ý, con chỉ là bất cẩn lấy nhầm thôi, con không có trộm đồ”.

Mạnh Ngữ Hâm khóc như một đứa trẻ, đây là lần làm cô tổn thương nhất trong nhiều năm qua, bộ dạng của cô ta làm Mạnh Thanh Nghiên đau lòng như có trăm ngàn cây kim đâm thẳng vào tim.

“Được rồi, được rồi, dì biết mà, không phải lỗi của con, ngoan, nín đi”.

Mạnh Thanh Nghiên an ủi hồi lâu, Mạnh Ngữ Hâm mới ngừng khóc.

Nhìn Mạnh Ngữ Hâm ngừng khóc, bà mới nói: “Ngữ Hâm, mọi chuyện đều qua cả rồi, con đừng giận chị con, tính tình A Từ không tốt lắm, nhưng con bé cũng là con gái dì, hai con đều là con gái dì, dì không muốn hai con bất hòa, vì dì, con có thể nhường chị con chút được không?”.

Mạnh Ngữ Hâm nghẹn ngào, gật đầu nói: “Con hiểu mà dì, mấy năm chị họ không dễ dàng gì, còn con chiếm đi sự thương yêu vốn dĩ thuộc về chị ấy nhiều năm như vậy đã đủ lắm rồi. Hơn nữa chuyện lần này đúng là lỗi của con, chị họ tức giận là đương nhiên, con sẽ không tính toán với chị ấy đâu”.

“Đứa bé ngoan, con như vậy thì dì yên tâm rồi, nhưng con là con, chị con là chị con, mặc dù chị con đã quay về nhưng con vẫn luôn là đứa bé ngoan của dì, dì vẫn thương yêu con không ít đi chút nào”.

Lòng bà cảm giác nhẹ nhõm, vui mừng, yên tâm.

Giờ ăn trưa, Mạnh Thanh Nghiên dặn nhà bếp làm những món mà Mạnh Ngữ Hâm thích.

Mạnh Ngữ Hâm không hề khóc nháo nhưng nhìn dáng vẻ chịu ấm ức, cẩn thận từng chút của cô thì bà lại thấy đau lòng.

Thường thì đến giờ dùng bữa thì cả nhà họ Sở sẽ ăn cùng nhau. Đặc biệt hôm nay còn có thêm sụ góp mặt của Sở lão gia- người đã nằm trên giường bệnh một thời gian. Cộng thêm sự xuất hiện của hai vợ chồng Sở Mục Bình. Hiếm khi nhà họ Sở lại tụ tập đông đủ cùng nhau dùng bữa.

Biệt thự vắng vẻ này hiếm khi náo nhiệt được một lần.

Sở Từ ngồi xuống dùng bữa như bình thường.

Mạnh Ngữ Hâm và Sở Từ ngồi đối diện nhau.

Thái độ của Sở Từ vẫn bình thường, không hề kinh ngạc khi thấy Mạnh Ngữ Hâm, dường như cô đã sớm đoán được Mạnh Ngữ Hâm chắc chắn sẽ an toàn trở về.

Mạnh Ngữ Hâm miễn cưỡng cười một chút, cố ép bản thân không tỏ ra buồn bực, không vui khi thấy Sở Từ nhưng đôi mắt lại ánh nước mắt, trông cô ta có vẻ nhu nhược, mềm yếu.

Mạnh Thanh Nghiên thấy trong mắt, đau trong tim.

Bạn đang đọc Đại Lão Chỉ Muốn Làm Cá Mặn của Tác giả: Nhĩ Phong Trùng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hira98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 137

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.