Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tính cách quái gở

Phiên bản Dịch · 885 chữ

Tuy Sở Hàm rất thích cũng rất muốn huy hiệu nhưng so sánh với bản thân thì mấy năm Sở Từ chịu khổ rất nhiều.

Sở Từ khác với cậu, tuy là chị em ruột nhưng bao năm qua cậu trưởng thành ở nhà họ Sở vô ưu vô lự còn cô thì ngược lại, nó khiến cậu áy náy muốn bù đắp cho cô.

Sở Từ không ngờ đến Sở Hàm sẽ nhịn đau bỏ thứ yêu thích mà tặng huy hiệu cho bản thân.

Cô nhìn Sở Hàm rồi nói: “Tôi không cần”.

“Lúc tan học chị còn vì cái này mà cãi nhau với chị Ngữ Hâm, tại sao bây giờ lại nói không muốn nữa?”.

Sở Hàm phát hiện cậu thật sự không hiểu Sở Từ.

Cô vừa lười vừa không nỗ lực tiến tới, tính tình lại quái gở.

Sở Từ nhìn Sở Hàm, bỗng nhiên cười: “Bộ huy hiệu này vốn dĩ là của tôi, tôi chỉ đòi lại đồ của mình thì có vấn đề sao?”.

“Nó vốn là của chị? Chị nói lung tung gì vậy?”. Cậu không tin lời Sở Từ vừa nói.

Cô rõ ràng không có tiền mua huy hiệu trị giá hơn trăm ngàn tệ. Huống chi Mạnh Ngữ Hâm chắc chắn sẽ không lấy đồ của Sở Từ.

“Cậu đã không tin thì cũng đừng đến hỏi tôi, kêu Mạnh Ngữ Hâm tự mình trả đồ lại, nếu không thì cô ta tự chịu trách nhiệm trước pháp luật”. Thái độ của Sở Từ rất lạnh nhạt, tốc độ nói không nhanh nhưng rất kiên quyết.

“Sở Từ, Mạnh Ngữ Hâm là chị họ em, cũng là chị họ của chị, chị nhất định phải làm mọi chuyện thành ra như vậy sao? Chị muốn huy hiệu em có thể đưa, sao chị có thể tìm lý do vậy chứ?”. Sở Hàm cảm giác như Sở Từ đang nhằm vào Mạnh Ngữ Hâm.

“Chuyện này không có liên quan gì đến việc huy hiệu là của ai và cũng không liên quan đến cậu”.

Cô không cần huy hiệu, có thể đưa cho Sở Hàm nhưng tuyệt đối không thể đưa dưới danh nghĩa của Mạnh Ngữ Hâm.

“Được rồi, không liên quan gì đến em, là em nhiều chuyện”.

Sở Hàm nói xong bèn nổi giận đùng đùng cầm cái hộp trên bàn ra khỏi phòng.

Cửa phòng “thịch” một tiếng đóng lại.

Từ nhỏ Sở Hàm được dạy dỗ rất tốt, đây là lần đầu tiên cậu đóng sập cửa trước mặt người khác.

Mạnh Ngữ Hâm nhìn Sở Hàm rời đi qua khe cửa, âm thầm thở ra nhẹ nhõm.

Mặc dù cô ta biết Sở Từ không có chứng cứ chứng minh huy hiệu là của cô, nhưng cô ta vẫn lo lắng khi thấy Sở Hàm đưa huy hiệu cho Sở Từ.

Mạnh Ngữ Hâm đợi một lát mới đi tìm Sở Hàm.

Lúc này Sở Hàm vẫn còn tức giận, cả bài tập về nhà cũng không làm.

Mạnh Ngữ Hâm dịu dàng hỏi cậu: “Em sao vậy?”.

“Không có gì”. Sở Hàm không muốn nhắc chuyện của Sở Từ với Mạnh Ngữ Hâm, cũng bớt một người phiền não.

Cậu bèn hỏi qua chuyển khác: “Chị tìm em có việc gì sao?”.

“Cũng không có gì, bộ huy hiệu thì tạm thời chị vẫn chưa tìm được nhưng mà chị có mua được một đôi giày thể thao nữ cũng là bản giới hạn của Dịch Tuyết Thành, em giúp chị đem qua cho chị họ nhé”.

“Đôi giày đó không phải chị mua để tự mang sao?”.

“Chị chưa mang qua, còn mới, chắc chị họ cùng số giày với chị nhỉ?”.

“Không cần đâu, chị ấy sẽ không cảm kích, hơn nữa đó là đồ của chị, sao có thể ép chị bỏ món đồ chị thích được chứ?”.

“Không sao, chị ấy chịu nhiều khổ như vậy mà từ nhỏ chị đã được dì và em quan tâm chăm sóc, chị rất hạnh phúc, chị chia một ít cho chị ấy cũng là đương nhiên”.

“Chưa chắc chị ấy sẽ cảm động, tính tình chị ấy rất kỳ lạ, lúc nãy em còn định tặng chị ấy bộ huy hiệu Dịch Tuyết Thành, kết quả chị ấy lại nói không cần, thật không biết chị ấy muốn sao nữa”.

Sở Hàm nói tiếp với Mạnh Ngữ Hâm: “Chị đừng lo mấy việc này nữa, để em xử lí”.

“Có lẽ là chị họ nghĩ chị đã chiếm chỗ của chị ấy”.

“Chị đừng nói vậy”. Cậu vội an ủi Mạnh Ngữ Hâm nói: “Sở Từ là Sở Từ, chị là chị, không ai chiếm vị trí của ai cả, đó là chuyện giữa gia đình em và chị ấy, không liên quan gì đến chị, nếu chị Sở Từ từ nhỏ sống ở Sở gia thì chị vẫn là chị họ của em, quan hệ giữa chúng ta cũng có thể thân thiết”.

“Tiểu Hàm, đời này có thể cùng em làm chị em, chị thật sự rất hạnh phúc”.

“Em cũng vậy, chị thương em như vậy, em muốn gì chị cũng cho”. Nói đến đây Sở Hàm bèn cười toét miệng lên, không còn dáng vẻ buồn bực vừa nãy.

Bạn đang đọc Đại Lão Chỉ Muốn Làm Cá Mặn của Tác giả: Nhĩ Phong Trùng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hira98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 130

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.