Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tôi không người khác chạm vào đồ của tôi

Phiên bản Dịch · 738 chữ

Mạnh Ngữ Hâm ngây ra, Sở Từ đã biết chính cô đem bộ huy hiệu tặng cho Sở Hàm.

“Đúng vậy”. Biểu cảm của Mạnh Ngữ Hâm rất bình tĩnh tự nhiên, không có điểm nào không ổn.

Sở Từ nói: “Tôi không thích người khác động vào đồ của tôi, trừ phi là tôi tự nguyện đưa”.

Sở Hàm không hiểu ý Sở Từ đang nói.

Mạnh Ngữ Hâm hiểu nhưng cô ta biết Sở Từ không có chứng cứ, không có ai tin Sở Từ.

“Chị đang nói gì vậy?”. Mạnh Ngữ Hâm giả vờ nghe không hiểu lời cô nói.

“Đem bộ huy hiệu đó trả lời cho tôi trước tối nay nếu không tự gánh lấy hậu quả”.

Sở Từ nói xong trực tiếp xoay người đi, như bề trên ra lệnh cho kẻ dưới, hoàn toàn không quan tâm đến ý kiến của đối phương, cũng chẳng xem mệnh lệnh đã đến nơi nó cần đến hay chưa.

Thái độ và lời nói của Sở Từ làm hai người ngơ ra.

Cô ấy muốn bộ huy hiệu Mạnh Ngữ Hâm tặng Sở Hàm? Còn nói với thái độ ra lệnh cho người khác?

Bản thân Sở Từ không biết thái độ của cô dễ làm người khác hiểu lầm.

Nhưng từ trước đến giờ Sở Từ đều như vậy, lằng nhằng dài dòng không phải phong cách của cô.

Ngoại trừ lúc đổi điểm công đức.

Vì mạng sống, Sở Từ có thể không cần mặt mũi nguyên tắc gì hết.

Sở Hàm đuổi theo, đến cầu thang thì đuổi kịp Sở Từ.

Cậu nắm cánh tay Sở Từ, chất vấn cô: “Lúc nãy chị nói như vậy với chị Ngữ Hâm là có ý gì? Chị muốn bộ huy hiệu? Chị ấy quan tâm chị mà chị dùng thái độ như vậy đối xử với chị ấy sao?”.

Có nhiều lý do khiến cậu tức giận, yêu cầu vô lí của Sở Từ và thái độ với Mạnh Ngữ Hâm cũng nằm trong đó.

Mạnh Ngữ Hâm vội đuổi theo hai người.

Cô ta xin lỗi Sở Từ: “Xin lỗi, em không biết chị cũng thích sưu tầm huy hiệu , nếu em biết trước đã tìm giúp chị một bộ rồi nhưng bộ của Dịch Tuyết Thành là độc nhất vô nhị, lần sau em tìm cho chị bộ khác được không?”.

“Suy nghĩ kỹ rồi mới nói với tôi, tôi không có thời gian xem cô diễn kịch”. Nói xong Sở Từ liền quay đầu rời đi.

Thời gian của cô rất quý giá, là dùng điểm công đức đổi lại, đáng lẽ nên dùng ở việc ăn ngủ mà không phải tốn thời gian xem Mạnh Ngữ Hâm diễn kịch.

Nhìn Sở Từ rời đi, Sở Hàm chỉ có thể quay sang an ủi Mạnh Ngữ Hâm: “Chị đừng tức giận, mấy năm nay chị ấy cũng không dễ dàng gì nên tính cách mới kỳ lạ như vậy”.

Sở Hàm vừa tức lại vừa đau lòng Sở Từ.

Rốt cuộc những gì đã trải qua trong suốt 18 năm mới khiến Sở Từ trở thành một người như vậy, không lễ phép, không chí lớn.

Trách nhiệm của cậu là khuyên nhủ, sửa đúng Sở Từ mà không phải chỉ trích cô.

Mạnh Ngữ Hâm cười nói: “Không sao, chị hiểu mà, chị không giận chị ấy, đều tại chị không suy nghĩ chu toàn, sớm biết chị ấy cũng thích thì chị tìm thêm một phần rồi”.

“Bộ đó có tiền cũng không mua được, một bộ thôi đã làm chị tốn nhiều tâm tư lắm rồi, sao em có thể trách chị không chuẩn bị thêm một bộ cho chị ấy chứ?”. Đương nhiên cậu sẽ không trách Mạnh Ngữ Hâm.

Trong chuyện này, Mạnh Ngữ Hâm không có lỗi, bọn họ ai cũng không biết Sở Từ cũng muốn huy hiệu.

Đến buổi tối, Sở Hàm gõ cửa phòng Sở Từ.

Nghe tiếng gõ, cô bèn đóng laptop, màn hình thiết bị bên cạnh cũng tắt tạm thời.

“Vào đi”.

Sở Hàm đẩy cửa vào phòng, trên tay còn cầm theo bộ huy hiệu của Dịch Tuyết Thành.

Cậu đặt bộ huy hiệu lên bàn trước mặt Sở Từ.

“Cho chị này”. Sau khi suy nghĩ khá lâu, cậu vẫn quyết định đem bộ huy hiệu mà cậu rất rất rất thích cho Sở Từ.

Bạn đang đọc Đại Lão Chỉ Muốn Làm Cá Mặn của Tác giả: Nhĩ Phong Trùng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hira98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 91

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.