Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nghe nói Mạnh Ngữ Hâm quen Dịch Tuyết Thành

Phiên bản Dịch · 779 chữ

Vì thuyết thục Sở Từ đồng ý bản thân đến thăm cô, người kia tiếp tục nhắn: “Hiếm khi anh đến Thông Hải còn cách em gần như vậy, em cho anh đến gặp một lần đi, nếu không sau này bọn họ sẽ cười nhạo anh”.

“Anh tham gia hoạt động ở đâu? Em qua đó tìm anh”.

Tuy rằng Sở Từ đồng ý gặp mặt nhưng cô vẫn không muốn đối phương đến trường, sợ gây chú ý, cũng sợ người khác biết chuyện của cô, cô ghét rắc rối.

“Để anh gửi địa chỉ, em nhớ đến đó, đừng có quên”.

“Nhớ rồi”. Sở Từ nhắn xong bèn ngủ tiếp.

Cô loáng thoáng nghe các bạn học xung quanh bàn tán chuyện Dịch Tuyết Thành sắp đến Thông Hải tham gia hoạt động.

Bình thường chỉ có nữ sinh tám chuyện, nhưng nhắc đến bóng rổ thì phần lớn lại là nam sinh.

Trường Hoa Việt đứng đầu với tỉ lệ thi đậu vào đại học ở thành phố Thông Hải, đồng thời cũng là quán quân trong các giải đấu bóng rổ cấp tỉnh hằng năm.

Có lẽ là do bầu không khí và phong cách ở đây khá tốt, từ lãnh đạo trường đến học sinh đều chú ý môn thể thao này.

Trong phòng học ồn áo náo nhiệt nhưng Sở Từ không hề bị ảnh hưởng, cô nằm sải lên bàn muốn đánh một giấc .

Cô khá vừa lòng với sinh hoạt hiện tại, ăn không uống không, không cần lo lắng chỗ ở và một ngày ba bữa.

Tiền kiếm được từ công ty định kỳ quyên tặng ra ngoài là có thể hoàn mỹ đổi điểm công đức tục mệnh, thoải mái nhàn nhã 100% tuân theo nguyên lý “cá mặn”.

Bỗng nhiên, đề tài tám chuyện của mọi người đột ngột thay đổi.

“Mấy người biết tin chưa? Nghe đồn Mạnh Ngữ Hâm tặng Sở Hàm bộ huy hiệu kỷ niệm của Dịch Tuyết Thành".

“Thật hay giả vậy? Huy hiệu của Dịch Tuyết Thành thật à? Không nhầm lẫn chứ? Dịch Tuyết Thành sao có thể đưa huy hiệu kỷ niệm của mình cho Mạnh Ngữ Hâm?”.

“Thứ đó có tiền cũng không mua được, Dịch Tuyết Thành lại không thiếu tiền, chẳng lẽ Mạnh Ngữ Hâm quen Dịch Tuyết Thành?”.

“Cho dù có quen biết thì quan hệ bạn bè bình thường cũng không thể tặng mấy món đồ như vậy đi?”.

“Mấy người nghe tin tức từ đâu vậy? Đừng nói lung tung”.

“Đương nhiên là tôi không nói bừa rồi, là người của đội bóng rổ nói, không tin mấy người tự lên mạng xem đi, có chụp hình nữa đấy, trên đó còn ghi rõ ràng mã vạch của bộ huy hiệu, lên tra liền biết thật giả, thật sự là của Dịch Tuyết Thành, có cả mã số đăng ký sản phẩm của liên đoàn nữa”.

Nếu là do thành viên đội bóng nói thì 8 9 phần là thật rồi.

Đôi mắt Sở Từ chầm chậm mở ra một khe hở. Nội dung cuộc đối thoại của bọn họ làm cô chú ý.

Chẳng qua thật nhanh Sở Từ lại quyết định nhắm mắt ngủ một giấc ngon lành. Có vấn đề gì thì chờ cô ngủ xong rồi tính tiếp.

Trời có sập thì cũng để cô ngủ một giấc đã rồi mới có sức lực làm việc.

Sở Từ ngủ say, đợi đến khi Sở Hàm đến gọi thì cô mới tỉnh.

Lúc này đa số học sinh đã về gần hết, chỉ còn học sinh nội trú đi căn tin dùng cơm.

Có vài học bá vì tránh giờ cao điểm ở căn tin nên lựa chọn ở lại lớp tranh thủ hoàn thành bài tập về nhà.

“Chị lại ngủ nữa à?”. Sở Hàm nhăn mày nhăn mặt hỏi.

“Ừ”. Sở Từ lười nhát trả lời.

“Tối hôm qua chị lại chơi game suốt đêm sao?”.

Sở Từ không trả lời, Sở Hàm bèn xem như cô thừa nhận.

“Hai ngày nữa là ba mẹ về rồi, bọn họ mà nhìn thấy chị như vậy sẽ buồn lắm”.

“Cậu chắc chứ?”. Sở Từ vặn hỏi lại.

Cậu đơ người trong chốc lát, ngượng ngùng nói: “Chị không thể thử học giỏi làm ba mẹ nhìn thấy mặt ưu tú của chị sao? Như vậy bọn họ sẽ càng thích chị thương yêu chị hơn…”.

Mạnh Ngữ Hâm đi vào phòng học nói: “Tiểu Hàm, chúng ta về thôi”.

Sở Từ híp mắt nhìn Mạnh Ngữ Hâm và hỏi: “Cô tặng Sở Hàm một bộ huy hiệu phải không?”.

Bạn đang đọc Đại Lão Chỉ Muốn Làm Cá Mặn của Tác giả: Nhĩ Phong Trùng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hira98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 105

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.