Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sở Từ không thể thay thế Mạnh Ngữ Hâm

Phiên bản Dịch · 668 chữ

Sở Hàm rất thích bóng rổ. Trên đường về, Sở Hàm liên tục nói với Mạnh Ngữ Hâm về bóng rổ.

“Chị biết không, mấy ngày nữa Dịch Tuyết Thành đến thành phố Thông Hải”. Sở Hàm vui vẻ như đứa trẻ vừa được kẹo.

Dịch Tuyết Thành là cầu thủ minh tinh thuộc liên đoàn bóng rổ quốc gia và cũng là thần tượng của Sở Hàm.

Ốp điện thoại của cậu có in hình Dịch Tuyết Thành, trong phòng có rất đồ của Dịch Tuyết Thành bao gồm túi bóng rổ, trên bóng có chữ ký của Dịch Tuyết Thành còn có một số đồ lưu niệm về quá trình Dịch Tuyết Thành tham gia đội bóng.

“Ừ, chị nghe rồi, có phải là hoạt động của đội sắp tới ở Thông Hải phải không? Chị biết hoạt động tổ chức ở đâu, chị đã nhờ người thu xếp cho em rồi, đến lúc đó sẽ giúp xin được chữ ký của Dịch Tuyết Thành”.

“Chị thật sự rất hiểu em, em còn chưa nói mà chị đã biết em muốn gì rồi. Vừa rồi em còn lo hôm đó phải đi học không thể tham gia hoạt động, không xin chữ ký được, không ngờ chị đã giúp em giải quyết xong hết rồi, em yêu chị nhất!”.

Sở Hàm gọi Mạnh Ngữ Hâm là “chị” quen rồi. Trước khi Sở Từ quay về, Sở Hàm không có chị gái, hai người cùng nhau trưởng thành, cậu đã sớm thói quen gọi Mạnh Ngữ Hâm như vậy mà không phải là “chị họ”.

Hai người nói chuyện vui nửa ngày, Sở Hàm vì quá vui vẻ nên quên luôn sự tồn tại của Sở Từ.

Đến khi cậu nhớ ra, cậu bất chợt cảm thấy lúng túng.

Sở Hàm không phải cố ý làm lơ Sở Từ mà là cậu và Mạnh Ngữ Hâm từ nhỏ lớn lên cùng nhau, còn cậu với Sở Từ chỉ vừa quen được vài ngày.

Mặc dù Sở Từ là chị ruột cậu nhưng cũng không thể thay thế chỗ Mạnh Ngữ Hâm trong lòng cậu được, có thể cả đời cũng không thể bởi vì thời thơ ấu của mỗi người chỉ có một.

Mạnh Ngữ Hâm phát hiện Sở Hàm có vẻ lúng túng liền chủ động xin lỗi Sở Từ: “Chị họ, em xin lỗi, là lỗi của em, là em bảo Tiểu Hàm gọi em là chị, chị đừng trách em ấy”.

Đương nhiên không phải Mạnh Ngữ Hâm yêu cầu mà là Sở Hàm tự gọi “chị” quen rồi.

Sở Hàm biết Mạnh Ngữ Hâm nói vậy để Sở Từ không trách cậu, chủ động ôm trách nhiệm lên người mình.

“Không phải, là em gọi quen rồi, lúc trước gọi mãi thành thói quen, em chưa sửa lại được, sau này cũng có thể không sửa được”.

Sở Hàm đến bây giờ cũng không gọi Sở Hàm là “chị”, chỉ khi ở trước mặt Sở lão gia, cậu mới gọi Sở Từ như vậy, lúc khác cậu chưa bao giờ gọi.

Cậu nguyện ý đối tốt với Sở Từ, bù đắp cho cô nhưng không có nghĩa là Sở Từ có thể thế chỗ Mạnh Ngữ Hâm.

Sở Từ vốn đang cúi đầu chơi điện thoại, Sở Hàm và Mạnh Ngữ Hâm nói xong, cô mới ngẩng đầu trả lời: “Hình như tôi vẫn chưa nói gì hết”.

Sở Hàm hỏi: “Chị không tức giận?”.

Nghe vậy, Sở Từ lạnh nhạt hỏi lại: “Tức giận? Tại sao tôi phải tức giận?”.

Vừa nói xong, xe đến trước cửa biệt thự nhà họ Sở. Sở Từ xách cặp bước xuống xe.

Sở Hàm và Mạnh Ngữ Hâm xuống xe theo, cậu suy tư nhìn bóng lưng Sở Từ.

Mạnh Ngữ Hâm vội an ủi cậu: “Chị ấy vừa về nhà họ Sở vẫn chưa quen được, em đừng quá gấp gáp”.

“Ừ”. Sở Hàm gật đầu đồng ý, đi theo hai người vào nhà.

Bạn đang đọc Đại Lão Chỉ Muốn Làm Cá Mặn của Tác giả: Nhĩ Phong Trùng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hira98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 102

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.