Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Không thể so sánh với Ngữ Hâm

Phiên bản Dịch · 733 chữ

Mạnh Ngữ Hâm là đại tiểu thư xuất thân cao quý, từ nhỏ được dạy dỗ cẩn thận.

Cô biết kéo đàn violon, chơi đàn piano, vẽ tranh sơn dầu, nhảy điệu Latin.

Thành tích học tập càng không cần phải nói, đứng đầu ban thực nghiệm. Từ năm nhất đến giờ, Mạnh Ngữ Hâm liên tục đứng bảng top 10 trong các kỳ thi đồng thời cũng là hạt giống số 1 thi đại học Kinh Thành.

Học sinh mới tên Sở Từ gì đó chỉ đẹp hơn Mạnh Ngữ Hâm một chút, mặt khác thì chưa chắc so được với Mạnh Ngữ Hâm.

Điều kiện trở thành nữ thần của trường cao trung Hoa Việt rất nghiêm khắc, không chỉ đòi hỏi nhan sắc mà còn sự ưu tú về nhiều mặt.

“Nghe nói hôm nay là ngày đầu tiên mà Sở Từ vào học nhưng lại ngủ cả buổi, thành tích học tập kém, còn không tôn trọng giáo viên, thái độ cư xử có vấn đề”.

“Tôi còn nghe nói gia cảnh nhà cô ấy không tốt, trước kia từng bỏ học”.

“Thật hay giả vậy? Nếu là giả sao cô ấy chuyển đến trường chúng ta được trong khi cô ấy có thành tích kém lại không có gia thế”.

Một người chua lòm nói: “Còn dựa vào gì nữa chứ? Nhìn xinh đẹp vậy là biết rồi”.

“Không nên suy đoán ác ý vậy, nhưng xem tình hình thì phẩm hạnh cô ấy không ổn lắm”.

Mạnh Ngữ Hâm nghe các bạn học bàn tán, cúi đầu, nhìn như không để ý đến chuyện bọn họ bàn luận.

Ở một góc mà người khác nhìn không thấy, khóe miệng cô không tự giác cong nhẹ.

Cô cũng không phải muốn Sở Từ bị người ta mắng, cô không có địch ý với Sở Từ. Nhưng về tư tâm, Mạnh Ngữ Hâm hy vọng Sở Từ vẫn luôn như vậy.

Chỉ cần Sở Từ không chịu tiến bộ, mặc dù sau này Sở Từ được thừa kế tài sản của Sở lão gia thì địa vị của Sở Từ ở nhà họ Sở sẽ không thay đổi.

Thứ mà Mạnh Ngữ Hâm muốn là quan hệ giữa cô, Mạnh Thanh Nghiên và Sở Hàm vẫn có thể giống như trước.

Đó là thứ mà cô vẫn luôn trân trọng, tuyệt đối không nhường cho bất kỳ ai.

Một bạn nữ hỏi thăm cô về Sở Hàm: “À phải rồi, Ngữ Hâm, tuần này Sở Hàm có trận thi đấu bóng rổ phải không?”.

Sở Hàm ở trường rất được hoan nghênh, bạn nữ kia thường xuyên hỏi Mạnh Ngữ Hâm về Sở Hàm. Mọi người đều biết hai người là chị em, tình cảm cũng rất tốt.

Lục Tỉnh và Sở Hàm đều tham gia đội bóng rổ của trường nhờ đó mà cấp bậc nhan sắc của đội bóng cũng khỏi bàn cãi.

Mỗi lần có thi đấu, rất nhiều nữ sinh đều đến xem.

“Chiều thứ tư có một trận”. Mạnh Ngữ Hâm sớm biết sẽ có người hỏi nên đã hỏi thăm Sở Hàm từ trước.

“Vậy đến buổi chiều ngày hôm đó, mọi người cùng đi cổ vũ Sở Hàm đi”.

“Đúng, đúng, đúng, nếu chúng ta đi thì Sở Hàm có chê chúng ta ồn ào không?”. Vài bạn nữ nhiệt tình hỏi Mạnh Ngữ Hâm.

“Không đâu”. Mạnh Ngữ Hâm rất hiểu con người Sở Hàm. Tuy rằng Sở Hàm bình thường không quan tâm nữ sinh nhưng cậu cũng mới 16 tuổi, cậu cũng thích các bạn nữ đến xem cậu thi đấu cổ vũ reo hò.

Nói đến đây, Mạnh Ngữ Hâm chợt nhớ ra Sở Hàm từng nói muốn có bộ huy hiệu của liên đoàn bóng rổ quốc gia. Nhưng huy hiệu là bản giới hạn, chỉ bán cho thành viên nội bộ, mua một cái đã khó chứ đừng nói đến cả bộ.

Đến bây giờ Sở Hàm chỉ sưu tầm được 5 chiếc mà cả bộ huy hiệu có đến 16 chiếc.

Chính vì rất khó tập hợp đủ bộ, nếu cô có thể giúp Sở Hàm sưu tầm đủ chắc chắn cậu sẽ rất vui.

Mạnh Ngữ Hâm mở điện thoại, trong thị trường giao dịch đồ second hand, cô phát thông báo giá cao mua huy hiệu của liên đoàn bóng rổ quốc gia.

Bạn đang đọc Đại Lão Chỉ Muốn Làm Cá Mặn của Tác giả: Nhĩ Phong Trùng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hira98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 128

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.