Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thì ra cậu trong mắt cô là người như vậy

Phiên bản Dịch · 900 chữ

“Đi theo em”. Sở Hàm nghiêm mặt nhìn có vẻ khá tức giận.

Cậu nắm tay cô, trực tiếp kéo cô rời khỏi phòng học.

Mấy học sinh còn lại trong lớp tò mò nhìn hai người đi ra ngoài.

Tình huống gì đây?

Người vừa nãy nhìn giống Sở Hàm học năm nhất, cậu ta rất nổi danh, vừa đẹp trai lại thích thể thao, có thể nói là cậu ta sánh được với năm ba Lục Tỉnh của ban thực nghiệm.

Cậu ta và Sở Từ có quan hệ gì sao?

Sở Hàm kéo cô đến một hành lang không người rồi bắt đầu giáo huấn Sở Từ: “Chị đến trường để học tập, không phải đến đây để ngủ”.

“Cậu trước buông tay”. Cổ tay cô còn bị Sở Hàm nắm chặt.

Nghe vậy, cậu buông tay Sở Từ.

Sở Từ lặng lẽ kéo tay áo che lại cổ tay, chỗ ban nãy Sở Hàm nắm bắt đầu nổi mẫn đỏ.

Sở Hàm không chú ý đến hành động của cô. Cậu điều chỉnh tâm trạng, cố gắng khuyên nhủ cô: “Nếu chị nghe không hiểu thì cứ nói ra, nhưng chị ngủ trên bàn như vậy thì không được, trước kia chị không có cơ hội đi học, bây giờ cơ hội đến rồi, chị muốn nó trôi qua như vậy sao?”.

Sở Từ yên lặng nhìn Sở Hàm, đôi mắt cô nhìn cậu không chút cảm xúc.

Sở Hàm cố gắng nhẫn nhịn cơn giận, kiên nhẫn, hạ giọng nói chuyện nhẹ nhàng với cô: “Chị học tập không phải là làm qua loa cho ông nội xem mà là vì bản thân chị, chẳng lẽ chị nghĩ rằng chỉ cần chị thừa kế tài sản của ông nội là nửa đời sau không cần lo lắng sinh hoạt, chuyện gì cũng không cần làm chứ?”.

Sở Hàm nghĩ sai rồi, cô chưa bao giờ nhớ thương số tài sản của Sở lão gia, cho dù ông ấy có chuyển hết sang cho cô thì cô cũng không dùng được.

“Tôi không nghĩ vậy”.

Đối với Sở Hàm tận tình khuyên bảo, thái độ Sở Từ vẫn lạnh nhạt, cảm giác rất miễn cưỡng, cậu không biết Sở Từ nghe lọt được bao nhiêu.

Sở Hàm nhăn mày nhăn mặt, cậu tức giận với cô hơn nữa cũng vô dụng.

Thôi tạm thời cho qua vậy, cậu cũng không thể ép cô quá. Từ từ từng chút một khuyên bảo, dù gì Sở Từ cũng lưu lạc bên ngoài suốt 18 năm, không thể ép cô thay đổi chỉ trong vòng vài ngày ngắn ngủi được.

Nghĩ thông suốt, cậu nói tiếp: “Đúng rồi, Lâm Nặc không phải người tốt gì, chị cách hắn xa chút, lát nữa chị tìm chủ nhiệm xin đổi chỗ đi”.

“Không đổi”. Sở Từ kiên quyết từ chối.

“Tại sao? Chị biết Lâm Nặc rất nguy hiểm không? Hắn không có gì là không dám làm”.

“Cậu ta không xấu như mấy người nói”. Sở Từ giải thích thay Lâm Nặc.

Tuy rằng cô chỉ mới quen Lâm Nặc được một ngày, không hiểu rõ Lâm Nặc bao nhiêu nhưng hệ thống nói cậu ta là tam kiếp thiện nhân thì ít nhất Lâm Nặc của ba kiếp trước là đại thiện nhân tích góp rất nhiều công đức.

“Chị mới gặp hắn lần đầu, không hề biết hắn đã làm gì trước kia”. Sở Hàm nghiêm trọng nghi ngờ cô bị vẻ ngoài của Lâm Nặc lừa gạt.

Cô lại nói: “Nhưng mà mấy người chưa ai tận mắt nhìn thấy cậu ta làm việc xấu”.

Đôi mắt Sở Từ lạnh lùng lộ ra cổ khí thế, nhìn cô thường ngày “cà lơ phất phơ” vậy mà bây giờ lại rất có khí thế làm người sợ hãi.

Sở Hàm ngốc một lát mới phản bác lại: “Mặc kệ hắn có giết người đốt nhà hay không thì ở trường hắn cũng không học hành nghiêm túc, cả ngày lo ngủ, cãi lời giáo viên, đây đều là sự thật”.

“Những gì cậu nói chỉ có thể chứng minh cậu ta không phải là học sinh ngoan ngoãn vẫn không thể chứng minh cậu ta là người xấu”. Sở Từ kiên định trả lời toát lên khí thế của một người đàm phán.

“Sao chị…”. Sở Hàm nhăn mày nhăn mặt, cậu càng nói với cô lại càng tức giận, rõ ràng là cậu đang chất vấn Sở Từ nhưng điều kỳ lạ là cậu lại bị khí thế của cô đè ép.

Dưới hành lành chỗ hai người đang tranh cãi, Lâm Nặc và Lục Tỉnh vừa ăn cơm trưa xong quay về phòng học thì tình cờ nghe được cuộc đối thoại của bọn họ.

Giờ này đa số học sinh đang ở căn tin, hai người cũng đi căn tin nhưng họ không cần xếp hàng vì đã có người mang bữa trưa đến nên hai người kết thúc bữa trưa nhanh hơn người khác.

Lúc đi lên cầu thang, Lâm Nặc và Lục Tỉnh đột nhiên nghe thấy có người nhắc “Lâm Nặc” nên dừng bước.

Sau đó họ nghe thấy Sở Từ phản bác Sở Hàm.

Lâm Nặc cũng không biết cậu trong mắt cô lại là người như vậy. Lời cô nói làm cậu bất ngờ không khỏi nhìn cô vài lần.

Bạn đang đọc Đại Lão Chỉ Muốn Làm Cá Mặn của Tác giả: Nhĩ Phong Trùng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hira98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 141

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.