Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hóa Kiếp Xá Lợi

Phiên bản Dịch · 2445 chữ

Một ngày sau, Tiêu Phàm vẫn ngồi ở bên trong thư phòng, tuy nhiên trước mặt không mở ra quyển da cừu, mà là một cái hộp gỗ nhỏ sơn màu vàng được chế tác vô cùng tinh xảo.

Đạt Nhĩ Khách đứng ở bên ngoài, trên mặt mang nụ cười nịnh bợ, tất cả đều là vẻ mặt lo được lo mất.

- Tiêu tiên sinh, đây là di vật của Tông Già đại sư, nghe nói Tông Già đại sư khi còn sống rất thích nó, xem nó như vật tùy thân của đại sư. Những thứ có liên quan đến Tông Già đại sư chỉ còn lại có vật này thôi.

Đạt Nhĩ Khách thấp giọng giải thích, ánh mắt nhìn tới nhìn lui ở trên người Tiêu Phàm và Agerlina.

Thực không biết Tiêu Phàm rốt cuộc có bao nhiêu sức hấp dẫn mà Công chúa điện hạ đã ngồi ở trong này hai ngày với hắn. Đây cũng là kết quả bàn bạc của gã và Đại Thượng sư, quyết định đem di vật Tông Già đại sư khi còn sống yêu thích đưa cho Tiêu Phàm xem qua.

Tiêu Phàm nói rất rõ, hắn muốn xem qua tất cả những kinh văn do Tông Già đại sư tự viết. Ngay từ đầu, Đại Thượng sư và Đạt Nhĩ Khách cũng không cảm thấy yêu cầu này quan trọng đến cỡ nào. Theo bọn họ biết, Tiêu Phàm cũng là một vị tôn giáo nhân sĩ, muốn xem kinh văn do Tông Già đại sư tự viết, hoàn toàn có thể lý giải. Nhưng, có Agerlina làm bạn, Tiêu Phàm không phải nên cùng Agerlina đi ngắm hoa thưởng nguyệt trước, rồi mới ở chỗ này lật xem quyển da cừu buồn tẻ vô vị. Hơn nữa Agerlinacòn cam tâm tình nguyện ở trong này cùng hắn, không chút buồn bực.

Bởi vậy có thể thấy được, Tiêu Phàm rất coi trọng kinh văn do Tông Già đại sư tự viết.

Chẳng qua, toàn bộ kinh văn do Tông Già đại sư tự viết hắn đã xem xong. Tiêu Phàm cũng lộ ra thần sắc cực kỳ thất vọng, nhất thời đều khiến Đại Thượng sư và Đạt Nhĩ Khách cảm thấy bất an.

Tiêu Phàm không thu được thứ hắn muốn có ở nơi này.

Đây là đại phiền toái.

Nếu như Tiêu Phàm không đạt được ước muốn, bọn họ có thể tiếp tục lưu lại quốc gia này hay không thật khó mà biết trước. Đại giáo chủ Rahman đương nhiên không muốn đắc tội Công chúa điện hạ, chỉ cần Tiêu Phàm và Công chúa điện hạ nói một tiếng, ngày mai, bọn họ không thể không dọn nhà.

Cho nên, Đạt Nhĩ Khách mất rất nhiều nước miếng mới thuyết phục được Đại Thượng sư đem chiếc hộp gỗ nhỏ sơn màu vàng giao cho Tiêu Phàm.

Kỳ thật, trong chiếc hộp gỗ nhỏ sơn màu vàng này rốt cuộc có cái gì, Đạt Nhĩ Khách một chút cũng không biết, không có ai biết. Đây chỉ là một vật nhỏ Tông Già đại sư khi còn sống rất yêu thích mà thôi, hình dạng cổ quái. Đại Thượng sư sở dĩ do dự không chịu giao ra, mấu chốt là do vấn đề thể diện.

Điểm này, Đạt Nhĩ Khách cũng có thể hiểu được.

Cho dù vật này là hoàn toàn vô dụng, đó cũng là đồ đạc của ta, dựa vào cái gì lại đưa nó cho ngươi?

Tủi thân quá.

Tuy nhiên suy nghĩ của Đạt Nhĩ Khách lại không giống với Đại Thượng sư. Đạt Nhĩ Khách là một chính khách. Ở trong mắt chính khách, chỉ cần có ích lợi thì không cần nói tới chuyện cảm tình? Chỉ cần thứ này có thể làm cho Tiêu Phàm vừa lòng, để mọi người thoát được “kiếp nạn” trước mắt này, vậy thì sao phải luyến tiếc? Về phần thể diện, Đạt Nhĩ Khách căn bản sẽ không lo lắng. Sau này hùng mạnh rồi, cơ hội thích hợp sẽ thuận tay cầm về là được.

Cái Đạt Nhĩ Khách lo lắng là, không biết Tiêu Phàm có thích cái đồ chơi này không.

Gã thật sự không biết, Tiêu Phàm rốt cuộc đang tìm cái gì.

Nghe xong Đạt Nhĩ Khách giải thích, Tiêu Phàm gật gật đầu. Hắn vẫn không tìm ra được những ghi chép có liên quan đến công pháp của Kim Cánh Đại Bàng Vương. Tiêu Phàm có chút hơi thất vọng, tuy nhiên không đến nỗi thẹn quá thành giận.

Kim Cánh Đại Bàng Vương là thần minh hùng mạnh cỡ nào? Công pháp của nó nếu dễ tìm như vậy, thì quả là lạ.

Hắn đến nơi đây cũng chỉ là ôm một tia hy vọng cực kỳ mong manh mà thôi. Có thể tìm được một chút manh mối, đó là niềm vui ngoài ý muốn, tìm không thấy cũng là chuyện bình thường.

Đạt Nhĩ Khách cẩn thận dâng chiếc hộp gỗ nhỏ sơn màu vàng tới, nhìn qua khá là quý trọng đấy. Tuy nhiên Tiêu Phàm cũng không để ý, bởi vì hắn vẫn chưa cảm nhận được hơi thở đặc biệt gì ở cái hộp gỗ.

Nhưng khi Tiêu Phàm tùy tay mở chiếc hộp gỗ nhỏ sơn màu vàng ra, bỗng chốc hai mắt liền híp lại, đồng tử chợt co rút mạnh mẽ. Một cỗ hơi thở kỳ lạ đập vào mặt hắn.

Thứ bên trong chiếc hộp gỗ nhỏ sơn màu vàng này không phải là nhỏ.

Trước đó, Tiêu Phàm lại không thể cảm nhận được chút hơi thở khác thường nào, bởi vậy có thể thấy được chiếc hộp gỗ nhỏ sơn màu vàng này cũng là một bảo vật không tệ, có thể hoàn toàn ngăn cách hơi thở, ngăn cách thần niệm kiểm tra.

Tuy nhiên bây giờ Tiêu Phàm lại không có tâm tư để chú ý tới chiếc hộp gỗ nhỏ sơn màu vàng này. Ánh mắt của hắn lập tức đã bị thứ bên trong chiếc hộp gỗ nhỏ sơn màu vàng thu hút.

Nhìn ngoại hình mà nói, thứ bên trong chiếc hộp gỗ nhỏ sơn màu vàng này không có chút đặc biệt nào, nó giống như một quả hạch đào, mặt ngoài là hình cầu lồi lõm, sáng bóng. Là một chuyên gia phân biệt đồ cổ bí mật, Tiêu Phàm liếc mắt một cái có thể nhìn ra được. Bề ngoài của nó đủ để chứng minh chủ nhân của vật này trước kia rất yêu thích nó, gần như lúc nào cũng cầm nó trong tay, hình dáng mới có thể nồng đậm như vậy.

Đạt Nhĩ Khách vừa rồi có nói, đây là thứ Tông Già đại sư khi còn sống vô cùng yêu thích, xem ra cũng không có nói dối.

Nhưng cái hấp dẫn Tiêu Phàm chính là hơi thở kỳ lạ tản ra từ vật thể hình cầu. Nhìn qua, đây tuyệt đối là một vật chết, nhưng Tiêu Phàm lại cảm nhận được sức sống hùng mạnh trên người của nó. Thật giống như “Xích Viêm Thảo” sau khi trưởng thành, sức sống bao la như biển. Chẳng qua sức sống của Xích Viêm Thảo không bị cản trở mà lộ ra bên ngoài, nhưng sức sống của thứ này lại hàm súc bên trong. Nếu không phải Tiêu Phàm đã bước vào được “Thiên Nhân Cảnh”, có thể bước đầu đối mặt cùng thiên địa vạn vật. Nếu là trước đây, dù cảm giác thần niệm lực lớn mạnh tới đâu, đối mặt với một viên cầu như vậy, cũng không phát hiện ra sự khác thường của nó.

“Xích Viêm Thảo” được gieo trồng ở nơi cực âm của quốc gia nóng nhất, liên tục không ngừng hấp thu thiên địa linh khí, ẩn chứa sức sống hùng mạnh, Tiêu Phàm hoàn toàn có thể lý giải. Nhưng thứ trong hộp gỗ nhỏ sơn màu vàng trước mắt này là một quả “hạch đào”, không có rễ, rõ ràng không thể nào là vật còn sống, làm sao lại có thể chất chứa sức sống hùng mạnh như vậy?

Tiêu Phàm vươn tay ra, chậm rãi đem quả “hạch đào” cầm lên, thả ở trong long bàn tay hắn, cẩn thận đánh giá. Trong đôi mắt, mơ hồ có ánh sáng màu xanh lóng lánh.

Không có tác dụng.

Thiên nhãn thần thông không có tác dụng đối với thứ này, hoàn toàn nhìn không thấu nó. Chỉ có thể xuyên thấu qua lớp vỏ kia, nhìn ra hình dáng thứ này, quả thật như là một quả hạch đào. Trừ cái đó ra, liền không gặt hái được được gì khác.

Tiêu Phàm hai mắt khép hờ, rất cẩn thận lẩm bẩm thần niệm, tìm kiếm thứ bên trong quả “hạch đào” này.

Thứ này rất đặc biệt, Tiêu Phàm không thể không cẩn thận, không dám thả quá nhiều thần niệm để vào trong đó. Nếu chẳng may có thay đổi khác thường, liều mạng chặt đứt thần niệm là được, không đến mức nguy hại đến căn nguyên.

Sự thật chứng minh, lo lắng của Tiêu Phàm là có đạo lý đấy. Không bao lâu, Tiêu Phàm liền nhẹ nhàng “Hừ” một tiếng, sắc mặt tái nhợt, dường như đã bị thương tổn.

- Tiêu Phàm...

Agerlina đang chăm chú nhìn nhất cử nhất động của hắn, không chịu nháy mắt, lập tức liền lo lắng kêu lên.

Nhìn tình hình này, Đạt Nhĩ Khách âm thầm thở dài.

Vị Công chúa điện hạ này không ngừng lo lắng, xem ra ba hồn bảy vía đã bị Tiêu Phàm câu đi rồi, một trái tim hoàn toàn quấn trên người Tiêu Phàm. Đạt Nhĩ Khách thậm chí hoài nghi, cho dù Tiêu Phàm bảo cô đi tìm cái chết, Công chúa điện hạ e rằng cũng không chút do dự. Thậm chí chỉ cần Tiêu Phàm và Công chúa điện hạ nói một tiếng, bảo Đại giáo chủ Rahman đưa toàn bộ bọn họ trục xuất, quả thực cũng rất dễ dàng.

Tiêu Phàm hướng Agerlina khoát tay áo, ra hiệu bảo cô đừng lo lắng cho mình, hắn hít sâu một hơi, trong mắt hiện lên thần sắc cực kỳ vui sướng.

Tuy rằng sợi thần niệm của hắn đã bị “quả hạch đào” này nuốt hết, nhưng Tiêu Phàm đã biết được nó rốt cuộc là vật gì.

Hóa Kiếp Xá Lợi!

Vật thể này nhìn qua giống như quả hạch đào, mặt ngoài là vật thể hình cầu lồi lõm, nhưng kỳ thật nó lại là một viên phật cốt Xá Lợi.

Hơn nữa bên trong phật cốt Xá Lợi là Hóa Kiếp Xá Lợi cực kỳ hiếm thấy.

Hóa Kiếp Xá Lợi chính là thứ mà đại đức cao tăng khi viên tịch đã đem tinh khí thần tủy của mình, thông qua một loại pháp môn đặc thù, cưỡng ép rót vào bộ vị nào đó trong cơ thể, niêm phong cất vào đó. Sau khi thân thể hoả táng, sẽ lưu lại một viên phật cốt Xá Lợi như vậy, bên trong ẩn chứa sức sống cực kỳ hùng mạnh. Trong truyền thuyết, đây là bảo vật dùng để luyện chế “Hóa kiếp thế thân” tốt nhất.

Loại xá lợi tử này ẩn chứa tinh khí thần tủy của đại đức cao tăng, tinh khí thần tủy này rất khó tái luyện để chính mình sử dụng. Trên thế giới này, không có chuyện không làm mà được hưởng. Nhưng mà, Hóa Kiếp Xá Lợi quả thật là một bảo vật vô giá.

Chỉ cần dùng chân nguyên tinh khí để luyện hóa viên Hóa Kiếp Xá Lợi này, và tự thân hòa làm một thể mới có thể luyện chế ra “hóa kiếp thế thân”.

Hơn nữa, những loại công pháp như thế này là sở trường qua nhiều thế hệ truyền nhân của Vô Cực Môn. Cái gọi là “Nghịch Thiên Cải Mệnh”, kỳ thật chính là bóp méo thiên cơ, đem sự trừng phạt của trời chuyển dời đến một người khác hoặc là vật nào đó, nhằm tránh được đại nạn giáng xuống đầu. Tuy nhiên xác xuất thành công của Nghịch Thiên Cải Mệnh và trình độ cải mệnh đều dựa vào công lực của người thi triển pháp thuật. Đồng thời cũng phải xem độ khó khi thực hiện bóp méo thiên cơ và phúc duyên của vật thay đổi có tương quan hay không.

Đơn giản mà nói, tướng mệnh của Tiêu lão gia tử muốn nghịch thiên cải mệnh thì Tiêu Phàm phải lấy mệnh thiên tử để ứng kiếp, phúc lộc của người bình thường không thể đảm đương nổi kiếp số như vậy đấy.

Hóa Kiếp Xá Lợi, chính là cốt xá lợi tử của đại đức cao tăng lưu lại. Bên trong ẩn chứa tinh khí thần tủy của cao tăng khi còn sống, sức sống căng tràn, dùng để thế kiếp hóa thân là rất thích hợp, cho dù kiếp nạn có lớn đến đâu cũng có thể ngăn cản được.

Chẳng qua muốn hình thành Hóa Kiếp Xá Lợi này, điều kiện yêu cầu cực kỳ hà khắc, cũng không phải mỗi một vị cao tăng sau khi viên tịch đều có thể tìm được Hóa Kiếp Xá Lợi. Thứ này muốn hình thành cần cơ duyên và vận khí thật lớn, cho dù có cao tăng đã hoàn thành tất cả các bước cần thiết rồi, nhưng khi hoả táng cơ thể, nếu điều kiện không thích hợp, cũng không thể có được Hóa Kiếp Xá Lợi. Tương tự, một người có thể phát hiện ra Hóa Kiếp Xá Lợi và có biện pháp thu hồi nó lại càng hiếm thấy.

Viên xá lợi tử này, từ sau khi Tông Già đại sư qua đời đã truyền qua tay không biết bao nhiêu Đại Thượng sư. Nhưng không ai phát giác ra điều kỳ diệu ẩn chứa trong đó, là một minh chứng rõ ràng.

Nếu không phải Tiêu Phàm đã tu luyện “Thiên nhân tương”, thì đối với bảo vật hiếm có trên đời này, chỉ sợ khi đối diện với nó cũng không nhận ra được, như vậy sẽ đánh mất cơ hội tốt.

Có thể thấy được mọi chuyện trên thế gian đều là do duyên pháp.

Đối với viên Hóa Kiếp Xá Lợi này mà nói, Tiêu Phàm chính là người có duyên.

626-hoa-kiep-xa-loi/1162359.html

626-hoa-kiep-xa-loi/1162359.html

Bạn đang đọc Đại Hào Môn của Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính​
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thieuquocviet1999
Phiên bản Dịch
Ghi chú DOCX
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 508

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.