Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Công chúa điện hạ

Phiên bản Dịch · 2108 chữ

Không ai ngăn cản.

Ở Nacka làm sao có thể có cảnh sát cả gan ngăn cản chuyên xe của công chúa điện hạ chứ?

Đoàn xe nhỏ chậm rãi chạy đến gần rồi dừng lại.

Cửa xe cổ mở ra, một tên nhân viên trẻ tuổi nhảy xuống, kéo cửa sau ra. Một ông lão mặc trang phục dân tộc, chòm râu trắng quăn quăn, tuổi dù già, nhưng lại rất quắc thước. Đúng là lãnh tụ tôn giáo mà ai cũng biết, Rahman đại chủ giáo. Đại chủ giáo đẩy tên nhân viên đứng bên xe, nhẹ nhàng đi theo tên nhân viên, bước nhanh tới bên xe Rolls-Royce Phantom, tự tay mở cửa xe Rolls-Royce Phantom.

- Công chúa điện hạ, mời!

Rahman đại chủ giáo hơi xoay người, đối mặt với trong xe, cung kính nói.

Làn gió thơm khẽ động, một mảnh váy trắng từ trong xe Rolls-Royce Phantom đi ra. Ngay sau đó, mắt ai nấy đều tỏa sáng bởi trước mắt họ là một cô gái kiều mị chậm rãi bước ra từ xe có rèm che. Vẻ đẹp công chúa điện hạ không gì sánh kịp. Giờ khắc này, nắng gắt phía chân trời dường như ảm đạm thất sắc.

Không ít người líu lưỡi, nước miếng không kìm được rớt xuống.

Chẳng lẽ trên thế giới này thực sự có tiên nữ sao?

Thậm chí ngay cả Abdulla đang quỳ gối trước Tiêu Phàm cũng phải há to miệng.

Công chúa điện hạ có đôi mắt xanh như biển cả, lướt mắt qua Rahman đại chủ giáo, qua đám cảnh sát đang giương súng, qua Abdulla rồi dừng lại trên gương mặt của Tiêu Phàm.

Công chúa điện hạ so với tiên nữa còn kiều diễm hơn. Bỗng nhiên xuất hiện tỏa sáng mờ ảo, ánh mắt màu lam thâm thúy trong suốt tựa như hai viên ngọc bích, không ngừng đảo quanh.

Việc này khiến tất cả mọi người kìm lòng không được nước mắt rơi đầy mặt.

Công chúa điện hạ thực giống như có ma lực đặc thù, chặt chẽ nắm bắt tâm mỗi người. Vì cô cười, vì cô khóc.

Nhưng tất cả những người này, trong mắt công chúa điện hạ cũng chỉ là thứ bình thường. Giờ phút này, trong mắt công chúa điện hạ chỉ có một người. Chỉ duy nhất Tiêu Phàm!

Công chúa điện hạ nâng chiếc váy tuyết trắng, chậm rãi đi về phía trước. Ngay lúc đầu, cô còn có thể khống chế bước đi, nhưng sau đó càng đi lại càng nhanh. Rốt cuộc chạy nhanh về phía trước.

- Tiêu Phàm... Tiêu Phàm...

Tiếng gọi từ miệng công chúa điện hạ phát ra như mộng ảo.

Khóe miệng Tiêu Phàm cũng hiện lên một tia cười sung sướng, lập tức đứng lên, dang rộng cánh tay.

Công chúa nhào vào, nằm trong ngực hắn, ôm chặt eo hắn, lệ tuôn như mưa. Nháy mắt đã đem áo Tiêu Phàm ướt một mảnh.

- Agerlina!

Tiêu Phàm nhẹ nhàng ôm tiểu sủng vật thiên bách kiều mị, mỉm cười hôn mái tóc óng ánh sắc vàng của cô.

Công chúa dị quốc tóc vàng mê người này chính là Agerlinanăm đó rời khỏi thủ đô trở về. Chỉ có điều không ngờ, ở thủ đô bị người ta khi dễ, không ngờ lại là công chúa dị quốc.

Một hai năm không gặp, Agerlinacàng thêm thành thục, xinh đẹp hơn trước. Cả người tỏa ra sức hấp dẫn ra bốn phía, cao quý giống như tiên nữ hạ phàm, kiều mị khuynh quốc khuynh thành. Sự hấp dẫn của nữ nhân đến tận cùng là đây.

- Tiêu Phàm, em không phải đang mơ chứ? Em biết, anh nhất định sẽ đến đây gặp em, nhất định. Em vẫn luôn chờ anh...

Nước mắt Agerlinarơi xuống như diều đứt dây, ôm Tiêu Phàm càng lúc càng chặt hơn. Tựa hồ cô sợ chỉ cần mình buông tay lỏng một chút, nam tử trong tay cô sẽ như mộng mà tan biến. Thực sự, Agerlinađã trải qua những giấc mơ như vậy. Mỗi lần trong mộng gặp được Tiêu Phàm, đều ngọt ngào như vậy. Nhưng khi tỉnh mộng lại thống khổ, thất vọng khôn nguôi.

Yêu càng sâu, đau khổ càng sâu.

Tiêu Phàm ôm chặt Agerlina.

Một hai năm này, hắn tuy rằng cũng trò chuyện với Agerlina, nhưng lại không đáp ứng cho Agerlinatới thăm hắn, càng không cho Agerlinabất cứ “tín hiệu” nào rõ ràng. Chính là do hắn sợ Agerlina càng lún càng sâu. Hôm nay nhìn thấy bộ dạng này của Agerlina, Tiêu Phàm rốt cuộc hiểu được bản thân hắn có hùng mạnh thế nào, cũng không thể cắt đứt một đoạn tính tơ của một cô gái yêu hắn.

Tình yêu và tất cả những nhân tố khác khôn liên qua, chỉ có liên quan tới cảm giác.

Giờ phút này, Tiêu Phàm cảm thấy rất áy náy với cô.

Đúng là nên đối xử với cô gái si tính dị quốc này tốt một chút mới được.

- Các ngươi làm gì thế?

Bên này sầu muộn triền miên, anh anh em em, bên kia thì, Rahman đại chủ giáo bắt đầu nổi bão. Mắt nhìn đám cảnh sát si ngốc đang vây bốn phía, trợn mắt tròn xoe, lớn tiếng quát.

- Dạ?

- Còn không mau thu súng về. Dám đối xử với khách nhân tôn quý nhất như vậy. Quả thực nực cười mà!

Đại chủ giáo giận dữ, râu bạc gần như dựng lên, hai mắt phun lửa giận.

Xem tư thế này, kẻ ngốc cũng biết quan hệ giữa nam tử Hoa Hạ kia và công chúa điện hạ kia không hề tầm thường. Một khách nhân tôn quý nhất lại bị hơn trăm cảnh sát bao vây chĩa súng vào, lần tới gặp Vương Phi, Rahman lão chỉ có cách đeo mo vào mặt rồi ư?

Đám cảnh sát lúc này mới như trong mộng tỉnh lại, luống cuống tay chân thu súng lại.

Đại Thượng Sư thủ lĩnh vốn đứng chắp tay dưới gốc cây, từ lâu đã thu lại nụ cười phong đạm khinh vân, đến bên đại chủ giáo Rahman, vẻ mặt khiếp sợ nhìn Rahman, hi vọng có thể biết được chi tiết. Rahman nhìn ánh mắt y, ánh mắt tràn đầy bất mãn.

Bất cứ ai dám đắc tội với khách nhân tôn quý nhất của công chúa điện hạ, cũng chính là đối nghịch với Rahman lão.

Vương Phi, công chúa điện hạ và Đại Thượng Sư trước mắt này, ai nặng ai nhẹ, Rahman đại chủ giáo suy tính rất rõ ràng.

Lòng của Đại Thượng Sư và Đạt Nhĩ Khách trầm xuống.

Bọn họ sở dĩ có thể ở Nacka này an cư lạc nghiệp, thậm chí có thể phát triển sản nghiệp lớn như vậy, sự ủng hộ của đại chủ giáo Rahman là vô cùng quan trọng, không thể thiếu được. Một khi đại chủ giáo thay đổi thái độ, tất cả sẽ thay đổi, mọi thứ chỉ là phù vân, không còn chút mảy may nào.

- Được rồi, Agerlina, đừng khóc, chúng ta giải quyết chút chuyện này đã.

Tiêu Phàm nhẹ nhàng đỡ thân thể mềm mại của Agerlinara, giơ tay lau đi nước mắt trên mặt cô, mỉm cười nói.

- Vâng...

Agerlinangoan ngoãn gật đầu. Vẫn như lúc ở thủ đô, mỗi câu Tiêu Phàm nói ra, cô tuyệt đối không phản bác lại.

- Công chúa điện hạ, vô cùng xin lỗi. Ta không biết bằng hữu ngài lại tới Nacka, không từ xa tiếp đón được, mong công chúa điện hạ và quý khách lượng thứ.

Rahman lập tức cúi đầu thật sâu trước mặt Agerlina và Tiêu Phàm, nho nhã lễ độ nói, ánh mắt âm u lườm Abdulla đang quỳ ở đó. Abdulla chỉ cảm thấy trong lòng lập tức vắng vẻ, không còn chút sức lực nào.

Agerlina nhẹ “hừ” một tiếng, khuôn mặt xinh đẹp xị xuống. Tuy Agerlinacó tức giận cỡ nào, nhưng cô vẫn luôn xinh đẹp mê người như vậy. Nhưng chỉ cần cô biểu lộ tức giận, như vậy cũng đủ rồi, đủ để cho rất nhiều người run sợ.

Rahman lập tức ngượng ngùng, ho khan một tiếng, nhìn Tiêu Phàm.

Ông ta biết rõ, muốn công chúa điện hạ nguôi giận, Tiêu Phàm mới là mấu chốt. Tạm thời không cần biết mối quan hệ cụ thể giữa công chúa điện hạ và nam tử phương Đông kia là gì, chỉ cần công chúa nhìn Tiêu Phàm với vẻ mặt kia, mọi người đều rõ ràng. Đối với tất cả mọi người ở đây mà nói, công chúa điện hạ đã hoàn toàn bị Tiêu Phàm chinh phục. Đây là chuyện không thể nghi ngờ.

- Tiêu tiên sinh...

Rahman đại chủ giáo lúng túng mở miệng.

Tiêu Phàm khoát tay áo, mắt liếc tới Abdulla đang quỳ chỗ kia, thản nhiên nói:

- Đại chủ giáo các hạ, vị Abdulla tiên sinh này là đệ tử của ngài ư?

- Không, Tiêu tiên sinh, y chỉ là đệ tử trước kia của ta!

Rahman lập tức đáp, không chút do dự. Vị đại chủ giáo này là người thông minh, nháy mắt đã hiểu rõ được kẻ gây rối sợi tơ.

Sắc mặt Abdulla lập tức trở nên vô cùng tái, không có nửa phần huyết sắc. Cả người y không nhịn được run rẩy.

- Nói như vậy, Abdulla tiên sinh không có tư cách đảm nhiệm chức vụ giáo chủ sao?

- Đó là đương nhiên. Y mạo phạm Tiêu tiên sinh. Chúng ta sẽ vĩnh viễn đuổi y ra ngoài, y chính là tội nhân giáo phái chúng ta.

Rahman lập tức nói, ngữ khí vô cùng kiên định.

Abdulla quát to một tiếng, chớp mắt cái đã lâm vào hôn mê. Không ai rõ ràng hơn y, phán quyết này của Rahman đại chủ giáo có ý nghĩa gì. Y đã từng chuẩn bị tiến tới ngai vàng đại chủ giáo trong gang tấc, nhưng từ nay về sau rốt cuộc vô duyên vô phận. Chỉ sợ tính mạng y không thể kéo dài để thấy mặt trời ngày mai.

Phương thức giáo phái xử lý tội nhân cực kì tàn khốc.

Abdulla qua nhiều năm như vậy cũng không biết phương thức xử tử tàn khốc ở quốc gia này đã dùng qua bao nhiêu “tội nhân”. Ở quốc gia này, tôn giáo xử phạt không cần qua thẩm phán. Đại chủ giáo nói một câu cũng có thể quyết định sinh tử của bất cứ giáo chúng nào.

Vì muốn xoay chuyển suy nghĩ của Tiêu Phàm, Rahman đại chủ giáo không chút tiếc rẻ cái đầu y.

Phải tìm một người thừa kế thích hợp cũng không phải là chuyện làm khó dễ.

Tiêu Phàm gật gật đầu. Sát khí lạnh thấu xương kia thu lại mấy phần. Ánh mắt hắn nhìn Rahman cũng trở nên thân thiện hơn.

Rahman đại giáo chủ âm thầm thở phào một cái, vội vàng rèn sắt ngay khi còn nóng, nói:

- Tiêu tiên sinh đại giá quang lâm tỉnh Nacka, không biết chúng ta có thể cống hiến chút sức lực gì không?

Xử trí Abdulla khẳng định chưa hoàn toàn bình ổn lửa giận của Tiêu Phàm.

Tiêu Phàm cười, nhìn về phía Đại Thượng Sư.

Sắc mặt Đại Thượng Sư thoáng biến đổi, lập tức lộ vẻ tươi cười, ôn hòa nói:

- Nghe nói Tiêu tiên sinh là đạo giáo đại sư, chính là người một nhà cả. Chúng ta hết sức hoan ngênh Tiêu tiên sinh tới đây làm khách, không biết Tiêu tiên sinh có thời gian ở lại đây mấy ngày. Ở đây có chút kinh văn đáng nghi, muốn thỉnh giáo Tiêu tiên sinh.

Tiêu Phàm khẽ vuốt cằm, nhìn cặp mắt của Đại Thượng Sư, đôi mắt vẫn tỏa sáng như cũ.

Hiển nhiên, Đại Thượng Sư trả lời như vậy chưa khiến Tiêu Phàm hoàn toàn bằng lòng.

Đại Thượng Sư âm thầm cắn răng một cái, chậm rãi nói:

- Tiêu tiên sinh, nghe nói ngài cùng một tùy tùng của ta là Đan Tăng Đa Cát là bằng hữu, chúng ta hi vọng có thể duy trì sự hữu nghị này. Nếu Tiêu tiên sinh không chê, ta hi vọng Đan Tăng Đa Cát sau này có thể đi theo Tiêu tiên sinh.

624-cong-chua-dien-ha/1162357.html

624-cong-chua-dien-ha/1162357.html

Bạn đang đọc Đại Hào Môn của Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính​
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thieuquocviet1999
Phiên bản Dịch
Ghi chú DOCX
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 459

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.