Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Không thấy quan tài không đổ lệ

Phiên bản Dịch · 2219 chữ

Đại Thượng Sư liếc mắt nhìn Tiêu Phàm một cái, sau đó xoay người ra chỗ khác nhìn về phía xa, không tiếp tục nói chuyện với Tiêu Phàm nữa.

Ngay lúc ấy, bên ngoài biệt thự vang lên tiếng còi xe cảnh sát hú lên liên hồi. Hơn mười chiếc xe cảnh sát đèn hiệu nhấp nháy tiến về phía biệt thự. Mở đường là một chiếc Mercedes Benz vô cùng phong cách.

Mặt Đạt Nhĩ Khách biến sắc, hạ giọng nói:

- Tiêu tiên sinh, là Abdulla... Người này vô cùng kiêu ngạo, y bị làm hư rồi.

Lời bình như vậy cũng không tính là quá đáng. Nhớ lại lúc Đạt Nhĩ Khách và Abdulla ở cùng một chỗ liền có thể biết, đây mới là suy nghĩ thực của Đạt Nhĩ Khách về Abdulla. Khuôn mặt tươi cười chào đón đối với Abdulla chỉ là do bất đắc dĩ. Đạt Nhĩ Khách là trợ thủ Đại Thượng Sư thủ lĩnh tín nhiệm nhất. Ở tỉnh Nacka này không thể đắc tội với Abdulla được. Mặt ngoài thì tươi cười, nhưng tuyệt đối không phải là ý muốn thực của y.

Hai hàng lông mày của Tiêu Phàm nhẹ nhàng nhướng lên, Đạt Nhĩ Khách tinh nhạy cảm giác được một cỗ bạo ngược chi khí phóng lên cao.

Tiêu Phàm đã động tới sát cơ!

Đừng nhìn biểu hiện cứng rắn của Đạt Nhĩ Khách trước mặt Tiêu Phàm, điều đó cũng không chứng tỏ y không sợ Tiêu Phàm. Dù sao từ miêu tả của Đan Tăng Đa Cát, Tiêu Phàm không phải là người thường, mà chính là kẻ đại năng. Vừa rồi, Đạt Nhĩ Khách cũng tận mắt chứng kiến.

- Tiêu tiên sinh, ta tin lấy năng lực của ngươi mà nói sẽ không tốn nhiều sức lực để giết chết bọn họ. Nhưng ở nơi này đại khai sát giới, nhất định sẽ tạo thành ảnh hưởng xấu. Đối với Tiêu tiên sinh hay cả gia tộc, chỉ e là cũng không có lợi. Mong Tiêu tiên sinh suy nghĩ kĩ càng...

Đạt Nhĩ Khách cả gan nói.

Hai hàng lông mày Tiêu Phàm dần dần dịu xuống, hắn xoay người, chậm rãi đi tới gốc đại thụ. Hắn ngồi xuống ghế, an vị bên Đại Thượng Sư thủ lĩnh. Đại Thượng Sư thủ lĩnh vẫn như cũ nhìn về phía xa, không quan tâm tới việc này, rất phong đạm khinh vân.

Đạt Nhĩ Khách thở dài một tiếng, xoay người đi ra ngoài.

Đừng nhìn Abdulla đã hơn bốn mươi tuổi, lại còn là giáo chủ, theo lý thì nên tĩnh dưỡng, có phong độ giáo chủ. Nhưng như Đạt Nhĩ Khách nói, gã bị làm hư rồi, là con ông cháu cha làm việc không quan tâmtới cái khác. Nếu không mau đi ngăn cản gã lại, người này tuyệt đối có khả năng đem nơi này dỡ xuống.

Sự thật chứng minh, tính cách của Abdulla so với đánh giá của Đạt Nhĩ Khách còn tệ hơn nhiều. Nếu gã giận thật, người thân gã cũng không nhận.

Đạt Nhĩ Khách vừa mới chạy tới phía trước, chưa kịp nói gì đã bị Abdulla từ trong xe Mercedes Benz nhảy xuống. Abdulla không nhìn y lấy một cái, cánh tay lông xồm xoàm múa may, miệng hô lớn. Hơn một trăm tên cảnh sát từ xe nhảy xuống, vác súng đã lên nòng lên vai. Không ít tên mặc áo chống đạn, cầm súng tự động, hỏa lực hùng mạnh. Rõ ràng đây là lực lượng cảnh sát chống bạo động.

Những tên cảnh sát này vừa xuống xe liền tản ra thành vòng tròn, bao vây lấy gốc đại thụ nơi Tiêu Phàm và Đại Thượng Sư thủ lĩnh đang ngồi. Vô số họng súng đen ngòm nhắm về phía trước, tản mát hàn quang tử thần.

- Không được nhúc nhích!

- Ai dám kháng cự, bắn luôn không cần luận tội!

Một tên cảnh sát béo mập tầm hơn bốn mươi tuổi, đứng trước đám cảnh sát, dùng tiếng Anh quát lớn, ưỡn ngực, bụng phệ, cũng coi như có uy phong. Tên này hẳn là chỉ huy. Bởi vì trong vòng vây, y thấy chỉ có hai người tay không, nhìn qua không có chút lực uy hiếp nào. Nếu như đối mặt với hai tên cướp có súng, quan chỉ huy tuyệt không chịu đứng lên trước, nhất định sẽ núp phía sau đám cấp dưới.

Không có bất cứ động tĩnh gì.

Tiêu Phàm và Đại Thượng Sư thủ lĩnh coi như không thấy bọn họ, một ngồi một đứng, an tĩnh kinh người.

Quan chỉ huy ngẩn nhơ một lúc, trong thời gian ngắn không biết làm thế nào mới được. Hai người kia khác với những người bị tình nghi phạm tội y gặp trước đây. Y làm cảnh sát nhiều năm lần đầu thấy cảnh tượng như vậy.

- Ha ha ha...

Abdulla tách đám cảnh sát ra, chậm rãi đi vào trong vòng vây. Loại kiêu ngạo này là một trong số những điều ít ỏi Abdulla học từ người phương Đông, y áp dụng cái này tương đối nhiều, ít nhất thì tự ta cảm thấy ta vô cùng tốt bụng. Nếu Abdulla từng xem qua tiểu thuyết Hoa Hạ cổ đại, liền biết mỗi lần nhân vật đại gian xuất đầu đều ngửa mặt cười to ba tiếng.

- Tiêu tiên sinh, xin chào. Không nghĩ chúng ta lại gặp lại nhanh như vậy.

Abdulla nhìn Tiêu Phàm, cười ha ha nói. Trên mặt rõ ràng là vẻ mặt mèo vuốt mặt chuột. Cục diện hiện giờ hoàn toàn nằm trong tay y. Abdulla muốn khoe khoang một trận, để kẻ không biết trời cao đất dày người phương Đông kia nhục nhã một chút. Bởi vậy mới nhả ra ác khí.

Tiêu Phàm liếc mắt, ánh mắt hắn càng thêm lạnh lùng.

Ai cũng có thể thấy được Tiêu Phàm vốn không coi Abdulla là gì cả, cũng không để hơn trăm tên cảnh sát đang vác súng kia vào mắt. Thậm chí cái nhìn lúc nãy của Tiêu Phàm có thực sự nhìn Abdulla không cũng không chắc chắn.

Sự điềm tĩnh này thậm chí giống như khinh miệt, không giống như đang giả vờ.

Chẳng lẽ, hắn còn chỗ gì để dựa vào ư?

Nhưng thái độ miệt thị của Tiêu Phàm đã hoàn toàn chọc giận Abdulla.

- Bắt hắn lại!

Giáo chủ tiên sinh vung tay lên, giận dữ hét.

- Vâng!

Đám cảnh sát cùng hô, lúc này có hai tên lôi còng tay lắc lư đi về phía trước. Vẻ mặt của hai tên đó mang theo ý cười thoải mái tới cực điểm, thậm chí súng lục cũng thu vào.

Thật không nhìn ra Tiêu Phàm có điểm gì đáng sợ. Vì bắt một tên phương Đông gầy yếu mà phải huy động tới hơn trăm cảnh sát, trong đó còn có cả mấy chục cảnh sát chống bạo động để bắt người như hắn sao? Xem ra thanh niên này đắc tội với giáo chủ tiên sinh, nên giáo chủ tiên sinh mới muốn giáo huấn hắn một trận.

Đây là lời giải thích duy nhất.

- Cẩn thận, người này có ma pháp...

Abdulla bỗng nhiên hô lên một câu.

- Ma pháp...

Hai gã cảnh sát mang còng nhìn nhau, không hẹn mà gặp cùng nhau cười phá lên.

Giáo chủ tiên sinh thực hay nói đùa.

Ngay sau đó, tiếng cười đột nhiên dừng lại. Ánh mắt của Tiêu Phàm quét tới, không có bất cứ dấu hiệu nào, hai gã cảnh sát liền bay lên trời, hô lớn, khoa chân múa tay bay ra phía xa.

- A...

- Cái gì...

Lần này, một đám cảnh sát lập tức đại loạn hết cả lên. Vốn đã có chút không yên lòng, giờ lại giương súng lên chĩa thẳng về phía Tiêu Phàm, vẻ mặt ngu ngơ không hiểu gì cả.

Không đợi đám người đó hiểu ra chuyện gì, thân hình cao lớn của Abdulla bỗng nhiên cũng bay lên, giống như bị một lực lượng thần bí nào đó dẫn dắt, bay thẳng tới trước mặt Tiêu Phàm, y thở phù phù, quỳ một gối trước mặt Tiêu Phàm. Trong khoảnh khắc, gân xanh trên cổ Abdulla nổi hết lên. Tròng mắt y trừng tới mức lồi ra ngoài, nhưng bất kể y dùng bao nhiêu sức lực, vẫn phí công. Thân thể y như bị một cỗ lực vô hình chặn lại, động đậy ngón tay cũng rất khó khăn.

- Ngươi... Buông ta ra...

Abdulla nghiến răng nghiến lợi quát lớn, to tới mức khàn giọng.

Tiêu Phàm liếc nhìn y một cái, ánh mắt lạnh như băng. Abdulla mới hé miệng, tiếng quát thứ hai bị chặn trở về, y cảm thấy cả người chợt lạnh xương sống. Y cảm thấy trong mắt Tiêu Phàm có một loại sát khí mãnh liệt. Y còn cảm thấy bản thân y sống được tới bây giờ là do Tiêu Phàm đã rất cố gắng áp chế loại sát khí đó xuống.

Theo bản năng mà nói, Tiêu Phàm kì thực rất muốn một đao chém chết y, nhưng lại bị lý trí của hắn giữ lại chuôi đao.

Trên thực tế, cho tới giờ, Tiêu Phàm vẫn chưa đại khai sát giới cũng là vì lý trí của hắn luôn tồn tại, đấu lại với bạo ngược chi khí trong lồng ngực hắn.

Giữa Phật và ma, thực ra cũng chỉ cách nhau một đường.

Nhất niệm thành phật, nhất niệm thành ma!

- Tiêu tiên sinh, là hiểu lầm...

Loại sát khí ức chế mãnh liệt này hoàn toàn dọa Abdulla sợ. Tròng mắt y chuyển loạn một hồi, liên tục nuốt nước miếng, sắc mặt bỗng thay đổi, lộ ra vẻ nịnh nọt, tươi cười.

- To gan...

- Ngươi làm cái gì...

- Mau buông giáo chủ tiên sinh ra!

Mấy tên cảnh sát bên ngoài nóng nảy gắt loạn lên, bọn họ kéo chốt súng muốn dọa Tiêu Phàm sợ.

Tiêu Phàm không thèm nhìn y, chỉ khoanh tay đứng bên, bình tĩnh như nước nói với Đại Thượng Sư thủ lĩnh:

- Đại Thượng Sư, thứ nhất, hãy để Đan Tăng Đa Cát tự do, giải trừ lời thề của Đan Tăng Đa Cát. Thứ hai, đem tất cả kinh văn của Tông Già Đại Sư mang ta xem một lần. Chuyện này liền coi như kết thúc. Ta sẽ không tiếp tục truy cứu nữa.

Thân thể của Đại Thượng Sư thủ lĩnh khẽ run lên, lập tức thản nhiên nói:

- Vẫn là câu nói trước, ngươi có thể giết ta, nhưng muốn ta thay đổi chủ ý thì nằm mơ đi.

Tiêu Phàm gật đầu, không nói lại gì nữa.

- Tiêu tiên sinh, Tiêu tiên sinh, ngươi có yêu cầu gì, cứ nói với ta, ta đều đáp ứng. Đại Thượng Sư không đồng ý, ta nhất định sẽ khuyên bảo ông ta. Ông ta nhất định sẽ đồng ý...

Abdulla lâp tức nói, dường như cuối cùng y cũng tìm được kế sách thoát thân.

- Ngươi ư? Thực kém cỏi. Abdulla tiên sinh, ngươi có lẽ đang thổi phồng năng lực và tầm ảnh hưởng của ngươi rồi đó. Ngươi tốt nhất nhớ kĩ, ngươi không phải đại chủ giáo Rahman.

Rốt cuộc Tiêu Phàm cũng nhìn y, thản nhiên nói, trong giọng nói mang theo ý khinh thường rõ ràng.

Abdulla nuốt từng ngụm nước bọt, nói:

- Tiêu tiên sinh, tuy ta không phải đại chủ giáo, nhưng ta vẫn có thể thuyết phục đại chủ giáo. Chỉ có ta...

Tiêu Phàm liền cười, ý châm chọc trong mắt càng thêm rõ ràng.

Ngay lúc ấy, một đoàn xe chạy nhanh tới. Đi đầu chính là một một chiếc xe cổ, treo cờ giáo hội. Vừa nhìn thấy đoàn xe và cờ giáo hội, sắc mặt của tất cả đại biến. Thậm chí là Đại Thượng Sư vẫn luôn phong đạm khinh vân kia, hai mắt ông ta cũng híp lại, trong mắt hiện lên vẻ khiếp sợ.

Ngoại trừ Tiêu Phàm, đoàn xe cổ treo cờ giáo hội kia, ở đây ai cũng biết cả.

Đây chính là chuyên xe của đại chủ giáo Rahman!

Theo sát chiếc xe đó là một chiếc xe Rolls-Royce Phantom phiên bản dài, đen bóng cổ điển mà rất sang trọng, lao nhanh trên đường. Khí tức phú quý ngạo mạn kia lập tức phả vào mặt.

Cuối cùng là một chiếc xe cảnh vệ.

Quy mô đoàn xe tuy nhỏ, nhưng kiểu cách cao, làm người nhìn cũng phải trợn mắt há mồm.

Đại chủ giáo tọa giá, không ngờ không ở giữa mà lại đảm nhiệm dẫn đầu. Như vậy người ngồi trong chiếc xe Rolls-Royce Phantom kia là người thế nào?

Không hề nghi ngờ, thân phận của người đó còn trên cả đại chủ giáo Rahman.

Ở Nacka, thậm chí là ở quốc gia này, đây tuyệt đối là người có địa vị chí cao vô thượng.

Là ai?

623-khong-thay-quan-tai-khong-do-le/1162356.html

623-khong-thay-quan-tai-khong-do-le/1162356.html

Bạn đang đọc Đại Hào Môn của Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính​
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thieuquocviet1999
Phiên bản Dịch
Ghi chú DOCX
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 488

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.