Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cố chấp

Phiên bản Dịch · 2234 chữ

Ánh mắt Tiêu Phàm lạnh lùng quét tới.

Abdulla lập tức bị kiềm hãm, gã chỉ cảm thấy có một dòng sông băng đang đổ xuống. Xung quanh người gã rõ ràng là ánh nắng rạng rỡ, nhưng giáo chủ tiên sinh lại cảm thấy rét run, như rơi vào hầm băng. Lời nói ra tới miệng lại cố gắng nuốt vào.

- Đạt Nhĩ Khách thượng sư, dẫn ta đi gặp Đan Tăng Đa Cát!

Tiêu Phàm không thèm để ý tới Abdulla, chuyển hướng sang Đạt Nhĩ Khách, thản nhiên nói.

Đạt Nhĩ Khách cũng cảm thấy một cỗ áp lực vô cùng lớn, không thể không gật đầu, nói:

- Được, mời tiêu tiên sinh theo ta.

Ở nước khác tha hương, Tiêu Phàm lại lấy thân phận cá nhân chạy tới nơi này, quả thực không thích hợp với “quan hàm” của Tiêu Phàm cho lắm.

- Đạt Nhĩ Khách thượng sư!

Mắt thấy Đạt Nhĩ Khách dẫn Tiêu Phàm đi tơi biệt thự, lúc này Abdulla mới hồi phục tinh thần, có chút thẹn quá hóa giận, hét lên. Đạt Nhĩ Khách, ngươi có lầm hay không, nơi này là Nacka chứ không phải Hoa Hạ quốc.

Đạt Nhĩ Khách nghiêng đầu, bất đắc dĩ cười vài tiếng.

Nói ra thì Đạt Nhĩ Khách không hổ là một nhân vật chính trị, cứ như vậy cười khổ một chút, ngay sau đó biểu lộ “ủy khuất” trong lòng ra bên ngoài cực kì nhuần nhuyễn. Một câu cũng không nói, liền đem “anh hùng tình kết’ trong lòng Abdulla kích thích bộc phát.

Abdulla hung tợn nhìn chằm chằm bóng lưng của Tiêu Phàm, gã cắn chặt răng xoay người rời đi, ánh mắt âm trầm đáng sợ. Ở cái quốc gia này, ở Nacka này, từ lúc Abdulla còn nhỏ chưa từng chịu qua ủy khuất như vậy.

Mặc kệ cái tên Hoa Hạ kia có lai lịch gì, gia tộc của hắn ở Hoa Hạ quốc có ảnh hưởng gì, Abdulla tuyệt đối không buông tha hắn. Nhất định phải cho hắn hiểu, ở đây ai mới là người định đoạt.

Còn về phần mấy tên nhân viên đang nằm la liệt trên đất kia, Abdulla coi như không thấy.

Ở thời đại vũ khí nóng này, bất luận “ma pháp” nào cũng là giả dối cả.

Xu hướng tâm lý như vậy sớm đã ăn sâu vào tâm trí của Abdulla, không thể phá bỏ. Tuyệt không để mấy tên nhân viên bảo an bị đánh ngã trước mặt này có thể làm lung thay quan niệm của giáo chủ tiên sinh.

Ở Nacka, Abdulla giáo chủ chẳng những có thể điều động cảnh sát, thậm chí còn có thể điều động cả quân đội.

Cho dù cái tên Hoa Hạ kia có “ma pháp”, có chút bản lĩnh khó tin. Nhưng chẳng lẽ còn có thể đối nghịch với quân đội đầy đủ võ trang ư?

Đối với suy nghĩ của Abdulla, Tiêu Phàm không chút phật lòng. Hắn tới Nacka lần này chẳng những là vì Đan Tăng Đa Cát, mà còn là tiếp tục tìm công pháp tu luyện của Kim Cánh Đại Bàng Vương.

Chùa Đại An không tìm thấy, có lẽ đã sớm bị Đại Thượng Sư thủ lĩnh mang tới nơi này.

Khả năng này rất nhỏ.

Ngôi biệt thự này nhìn qua là một kiến trúc xa hoa, phía dưới xây dựng một tầng ngầm lớn, hay có thể nói là một địa lao, âm trầm khủng bố, cùng với ánh nắng rực rỡ, hoa tươi cỏ mượt bên ngoài là hai thế giới hoàn toàn khác nhau. Vừa đi vào khu tầng ngầm dưới lòng đất này, Tiêu Phàm lập tức rất không thoải mái. Chỉ Thủy Quan cũng có kiến trúc ngầm, nhưng so với địa lao khủng bố này lại là hai thứ hoàn toàn khác nhau.

Đan Tăng Đa Cát là một thế hệ hào kiệt, không ngờ lại bị giam giữ trong địa lao tối tăm như vậy. Điều này khiến Tiêu Phàm vô cùng khó chịu.

Hào kiệt thì nên được lễ ngộ hào kiệt.

Địa lao như vậy chỉ có thể để giam giữ những kẻ tội ác tày trời.

Đạt Nhĩ Khách dẫn Tiêu Phàm đi quanh co trong hầm ngầm, rốt cuộc cũng đi tới một nhà tù đơn độc, quay lại nói:

- Tiêu tiên sinh, đã tới rồi.

- Mở cửa ra.

Tiêu Phàm lãnh đạm nói.

Đạt Nhĩ Khách lắc đầu, nói:

- Tiêu tiên sinh, cửa không khóa. Nếu Đan Tăng Đa Cát muốn đi thì có thể đi bất cứ lúc nào, sẽ không ai cản y lại. Tiêu tiên sinh, ta đã nói rồi, là Đan Tăng Đa Cát tự nguyện nhận phạt. Hỗ trợ người ngoài, sát hại Lạc Cát Đại Thượng Sư, còn mang thủ pháp do tổ sư sáng lập ra môn phái đưa cho người khác, nghiệp chướng của Đan Tăng Đa Cát rất nặng!

Hai hàng lông mày của Tiêu Phàm nhăn lại, nghiêm khắc nhìn Đạt Nhĩ Khách, lạnh lùng nói:

- Đạt Nhĩ Khách thượng sư, lúc này ta lấy thân phận cá nhân tới đây, không cần ngươi nhả ra cái loại ngôn ngữ ngoại giao đó, mong ngươi đừng nhắc lại những thứ đó trước mặt ta.

Đạt Nhĩ Khách cười khổ một tiếng nói:

- Tiêu tiên sinh, ta không phải đang nói ngôn ngữ ngoại giao. Ngươi không phải là giáo chúng giáo phái ta, cho nên ngươi không thể hiểu được nội tâm giáo chúng chúng ta. Đan Tăng Đa Cát thực sự tự nghĩ như vậy, nếu không tin, ngươi có thể tự hỏi y.

- Tất nhiên ta sẽ hỏi.

Tiêu Phàm không chút khách khí, bước về phía trước.

Quả nhiên giống như lời Đạt Nhĩ Khách nói, cửa địa lao không khóa. Tiêu Phàm bước về phía trước, cửa sắt liền “kẽo kẹt” mở ra. Một luồng khí ẩm mốc phả vào mặt hắn.

Trong địa lao, ngọn đèn mờ mịt.

Một Hán tử cao lớn khoanh chân ngồi trên nền nhà lạnh băng, râu ria xồm xoàn, cơ thể tiều tụy. Đúng là Đan Tăng Đa Cát.

Nhìn thấy Tiêu Phàm vào cửa, Đan Tăng Đa Cát ngẩng đầu lên, trong mắt lộ ra thần sắc kinh ngạc, đôi môi khô nẻ mấp máy, giật mình, khàn khàn hỏi:

- Tiêu chân nhân ư?

Tất nhiên, Đan Tăng Đa Cát không ngờ Tiêu Phàm sẽ đặc biệt chạy tới chỗ này, đi tới địa lao gặp y.

Tiêu Phàm chậm rãi đối mặt với y, cũng khoanh chân ngồi xuống, không chút do dự, miễn cưỡng nào, thật giống như hai lão bằng hữu ngồi uống rượu, cùng nói chuyện phiếm.

- Đa Cát thượng sư, tại sao lại như vậy?

Đan Tăng Đa Cát thở dài, nói:

- Tiêu chân nhân, tuy chân tướng ta rất rõ ràng, là một yêu ma chiếm cứ lấy cơ thể của Lạc Cát Đại Thượng Sư. Tuy nhiên, cuốn kinh văn của Tông Già Đại sư lưu lại, Đa Cát là tín đồ của Tông Già Đại Sư, không ngăn cản Tiêu chân nhân lấy đi cuốn kinh văn đó, thực sự là điều không nên. Đại Thượng Sư thủ lĩnh phán quyết như vậy cũng không sai, ta cam tâm tình nguyện chịu phạt.

Tiêu Phàm nhíu mi nói:

- Đa Cát thượng sư, chẳng lẽ ta chưa nói cho ngươi biết, nội dung cuốn kinh văn kia thực ra chính là công pháp tu luyện của Vô Cực Môn chúng ta, không phải là giáo nghĩa của quý giáo ư?

Đan Tăng Đa Cát gật gật đầu, nói:

- Ta cũng báo cáo qua tình hình với Đại Thượng Sư thủ lĩnh. Nhưng bất kể thế nào, đó đúng là kinh văn do Tông Già Đại sư tự viết.

Tiêu Phàm ngẫm nghĩ một lát, nói:

- Đa Cát thượng sư, ngươi là bằng hữu của ta, ta không hi vọng ngươi vì tội danh đó mà bị xử phạt. Chúng ta tiêu diệt yêu ma, vì người trên núi tuyết mà tiêu trừ tai nan, điều này không có gì là sai trái cả. Cho dù là Tông Già đại sư sống lại, cũng sẽ công nhận những gì chúng ta đã làm. Tiêu diệt yêu ma mà lại phải chịu phạt, thì chẳng khác gì không phân biệt được thị phi, trắng đen phải trái. Chuyện này ta sẽ nói rõ với Đại Thượng Sư thủ lĩnh.

Đan Tăng Đa Cát cười khổ một tiếng, lắc đầu nói:

- Tiêu chân nhân, có rất ít người có thể thuyết phục được Đại Thượng Sư thủ lĩnh.

Tiêu Phàm thản nhiên nói:

- Ta biết y rất cố chấp, nhưng sự việc liên quan tới tính mạng ngươi. Y dù có cố chấp, ta nhất định sẽ thay đổi chủ ý của y. Đôi khi, ta cũng rất cố chấp.

Thân hình Đan Tăng Đa Cát nhẹ nhàng chấn động, ánh mắt nhìn Tiêu Phàm hiện lên chút kinh hãi.

Những lời này nói ra tuy rất thản nhiên, nhưng lại để lộ ra ý tứ khiến Đan Tăng Đa Cát kinh hãi không thôi. Không ai hiểu sự cường đại của Tiêu Phàm như y. Người hùng mạnh như Tiêu Phàm, một khi tức giận, không ai có thể chịu nổi sự phẫn nộ của hắn.

Tiêu Phàm nói xong, nhẹ nhàng đứng dậy đi ra ngoài. Mắt không thèm liếc Đạt Nhĩ Khách lấy một cái.

Đạt Nhĩ Khách vô cùng buồn bực, ở bên nói:

- Tiêu tiên sinh, Đại Thượng Sư thủ lĩnh đang bế quan. Trong khoảng thời gian này, lão nhân gia không tiếp khách. Bởi vậy, ta không thể dẫn ngươi đi gặp được.

- Ta nói để ngươi dẫn ta đi sao?

Tiêu Phàm cũng không quay đầu lại, lạnh lùng nói.

Trong ngôi biệt thự như này, Tiêu Phàm muốn tìm ai mà không tìm được chứ? Còn cần người dẫn đường làm quái gì!

Dứt lời, Tiêu Phàm đã quẹo vào một lối khác, dần đi về thông đạo phía trước.

Đạt Nhĩ Khách kinh hãi.

Thông đạo này chính là thông đạo dẫn tới chỗ Đại Thượng Sư thủ lĩnh thanh tu.

Tiêu Phàm sao có thể biết được?

Chẳng lẽ hắn đã sớm biết mọi thứ trong này rồi ư?

Lúc này, Đạt Nhĩ Khách không kịp nghĩ nhiều, vội vàng bước nhanh hơn, chặn phía trước Tiêu Phàm, thở hồng hộc nói:

- Tiêu tiên sinh, thực xin lỗi. Không có sự cho phép của Đại Thượng Sư, bất cứ ai cũng không...

Lời còn chưa dứt, Đạt Nhĩ Khách chỉ cảm thấy một cỗ lực cường đại ép lên đầu. Đạt Nhĩ Khách không còn chút kháng cự nào, hai đầu gối mềm nhũn, không kìm được quỳ xuống, khuôn mặt lập tức trắng bệch.

Tiêu Phàm nhìn không chớp mắt, đi sang phía bên cạnh y, tiếp tục đi về phía trước.

Ngay sau đó, khuôn Đạt Nhĩ Khách đang tái xanh lập tức đỏ như máu. Khuôn mặt lúc này tràn ngập xấu hổ và phẫn nộ. Đời này y chưa từng chịu khuất nhục. Nhưng lúc này bảo y nhảy lên ngăn trở Tiêu Phàm, y càng không có gan to tới vậy. Tiêu Phàm rõ ràng là đang cảnh cáo y. Nếu y không thức thời, chỉ sợ y không chỉ quỳ xuống đơn giản như vậy.

Tâm động lực chí!

Đây là đại thần thông nào đây?

Đạt Nhĩ Khách rốt cuộc cũng hiểu tại sao nhân viên bảo an kia lại không thể đứng dậy nổi, chứ không phải là giả bộ. Tiêu Phàm chỉ làm cho họ mất sức chiến đấu đã là vô cùng nhân từ rồi. Nếu không nơi này sớm đã máu chảy thành sông, thây chất như núi.

Không đợi Đạt Nhĩ Khách phục hồi tinh thần, Tiêu Phàm đã dời khỏi tầng ngầm, lập tức đi tới biệt thự hậu viện.

Trên nệm cỏ dày ở sườn núi, dưới gốc cây đại thụ xanh tốt, có một vị lão nhân đứng đó, nghiêm nghị nhìn Tiêu Phàm. Lão nhân gia này mặc tăng bào, đường nét trên mặt cương nghị, đầu bạc, ánh mắt lạnh lùng.

Đúng là Đại Thượng Sư thủ lĩnh.

Tiêu Phàm chậm rãi đi tới dưới gốc đại thụ, dừng lại trước thủ lĩnh Đại Thượng Sư không xa, vô cùng bình tĩnh.

Hai người cứ vậy đối mặt, ai cũng không mở miệng nói trước.

Đạt Nhĩ Khách từ tầng ngầm đi tới, trên mặt tràn đầy lo lắng lẫn hổ thẹn.

- Tiêu tiên sinh, ta cũng đã nghe qua tới ngươi, ta biết ngươi rất có bản lĩnh. Nhưng đối với việc xử phạt Đan Tăng Đa Cát, tuyệt sẽ không vì ngươi mà thay đổi. Ngươi có thể đại khai sát giới, huyết tẩy nơi này. Giết ta thì dễ, nhưng muốn thay đổi chủ kiến của ta, tuyệt không thể!

Đại Thượng Sư chậm rãi nói, giọng điệu lãnh đạm, chắc như đinh đóng cột.

- Vậy sao? Cũng chưa chắc đâu.

Khóe miệng Tiêu Phàm hơi nhếch lên mang theo ý cười châm chọc.

622-co-chap/1162355.html

622-co-chap/1162355.html

Bạn đang đọc Đại Hào Môn của Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính​
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thieuquocviet1999
Phiên bản Dịch
Ghi chú DOCX
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 403

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.