Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Pháp tướng yêu linh

Phiên bản Dịch · 2498 chữ

Tiêu Phàm từ mật thất đi ra, đi về phía một gian phòng bí mật khác cách đó không xa.

Cơ Khinh Sa đang trong gian mật thất đó tu luyện.

Vừa mới đi chưa được mấy bước, cửa căn phòng bí mật bên cạnh mở ra, một vị tóc đạo sĩ già có chòm râu hoa râm đi ra, nhìn thấy Tiêu Phàm, vội vàng chắp tay làm lễ, kính cẩn nói:

- Sư thúc.

Chính là Thiên Thanh Tử chân nhân, chủ trì Vô Trần Quan, thành phố Nam Phương.

Dựa theo Tiêu Phàm chỉ bảo, Thiên Thanh Tử suất lĩnh hai môn đồ đắc ý của Vô Trần Quan, cũng không lâu trước đó đã vào ở Chỉ Thủy Quan. Tiêu Phàm đối xử bình đẳng, đem phương pháp tu luyện tầng thứ nhất của “Thiên nhân tương” truyền thụ cho Thiên Thanh Tử. Về phần hai vị đồ đệ của Thiên Thanh Tử, công lực không đủ, lại vẫn không thể bắt đầu tu luyện “Thiên nhân tương”, chỉ có thể dưới chỉ điểm của Tiêu Phàm Văn Thiên, trước tiên nện chắc cơ sở. Dù sao tầng thứ nhất của “Thiên nhân tương” đã truyền thụ cho Thiên Thanh Tử, tương lai chỉ cần hai người bọn họ có thể đạt tới điều kiện tu luyện “Thiên nhân tương”, Thiên Thanh Tử đương nhiên sẽ truyền thụ cho bọn họ.

Ngoài Thiên Thanh Tử ra, mấy ngày nay còn có đệ tử của Vô Cực Môn lục tục về Chỉ Thủy Quan “Báo danh”, nhận tổ quy tông.

Đây là đại kế mà Tiêu Phàm và Văn Thiên, Đàm Hiên sau khi thương nghị định ra.

Mắt thấy thế giới Trung thổ săp đại loạn, các loại yêu ma quỷ quái đều từ trong lúc ngủ say thức tỉnh. Vô Cực Môn là lãnh tụ tông môn chính đạo của năm đó, thế tất sẽ trở thành đối tượng yêu ma quỷ quái ghen ghét. Nhất định phải tranh thủ trước khi đại loạn, tận mọi khả năng tăng cường lực lượng của mình.

“Thiên nhân tương” đã đã tìm được, “Luân hồi tương” cũng cơ bản đầy đủ, Tiêu Phàm ở trên trình độ thuật pháp, rất là tăng trưởng. Lúc này, hẳn là phải chấn hưng sư môn, triệu hồi hết các đệ tử chi nhánh của Vô Cực Môn trở về. Do Tiêu Phàm tự mình chỉ điểm, tuỳ cơ hành động.

Chỉ có toàn bộ tông môn phát triển lớn mạnh, thực lực mới có thể tăng gấp bội.

Đạo lý này, Tiêu chân nhân và sư huynh sư tỷ đều là hiểu được.

Bằng không, cho dù Tiêu Phàm năng lực cá nhân có cường thịnh hơn nữa, đến lúc đó cũng là mệt mỏi.

Tiêu Phàm dừng bước, hỏi thăm Thiên Thanh Tử vài câu. Tuy rằng tu luyện “Thiên nhân tương” thời gian vẫn chưa tới một tháng, khí tức trên thân Thiên Thanh Tử lại nổi lên x biến hóa Thiên Thanh Tử. Tóc và chòm râu vốn tuyết trắng, không ngờ bắt đầu xanh tươi trở lại, biến thành vẻ hoa râm. Còn khí tức sinh mệnh, lại tràn đầy.

Một khác biệt rõ ràng nhất giữa người tu chân và người thường, chính là tuổi thọ của người tu chân vượt xa người thường.

Thiên Thanh Tử đã ngoài bảy mươi, trong đám người bình thường, đây đã là tuổi cao. Lão nhân sống đến một trăm tuổi, lại hiếm thấy. Cho dù ở Vô Cực Môn, trên trăm tuổi cũng là thọ rồi. Nhưng đối với người tu chân mà nói, một trăm tuổi chẳng qua chỉ là tầm thường, Thiên Thanh Tử bảy mươi tuổi, hẳn là còn rất trẻ.

Đương nhiên, ở phương diện thần thông khác, người tu chân cũng hoàn toàn không phải người thường có thể nhìn được bóng lưng.

Đợi Thiên Thanh Tử sau khi rời khỏi, Tiêu Phàm đi tới trước căn phòng bí mật của Cơ Khinh Sa. Môi khẽ nhúc nhích, truyền âm vài câu vào trong, rất nhanh, cửa căn phòng bí mật liền mở ra. Cơ Khinh Sa đi ra, mặt mang theo mỉm cười. Vừa thấy Tiêu Phàm, liền mở hai tay ra, nhẹ nhàng ôm lấy hắn, hôn hít một chút lên gương mặt của hắn.

- Đi thôi, đi tới đan phòng.

Tiêu Phàm khẽ hôn lên khuôn mặt kiều diễm của cô, khẽ cười nói.

- Ừhm.

Cơ Khinh Sa gật gật đầu, sóng vai cùng hắn đi về phía trước.

Phòng luyện đan ngầm của Chỉ Thủy Quan cách căn phòng bí mật Tiêu Phàm tu luyện cũng không xa. Trong khoảng thời gian này, thật ra số lần Cơ Khinh Sa sử dụng phòng luyện đan là nhiều nhất. Cơ Khinh Sa dường như luôn luôn đang bận luyện chế các loại đan dược.

Chỉ có Tiêu Phàm biết là Cơ Khinh Sa đang luyện chế đan dược thúc dục Bạo Liệt trùng trưởng thành. Phương thuốc này là Tiêu Phàm và Cơ Khinh Sa cùng nhau nghiên cứu cân nhắc ra đấy. Bạo Liệt trùng của Hàng Đầu Sư Nam Dương cần dùng người sống làm ký chủ, tu luyện Hàng Đầu Thuật. Cơ Khinh Sa đương nhiên sẽ không tàn bạo như vậy, hơn nữa loại hình thức đào tạo này của Nam Dương, tốc độ thật sự là quá chậm, đào tạo ra một con Bạo Liệt trùng trưởng thành thành, cần thời gian nhiều năm.

Trận chiến với tuyết yêu ngàn năm và Phong Vô Tà mặc dù Bạo Liệt trùng tạm thời không có thể hiện nhiều uy lực, lại được chính mồm Phong Vô Tà khẳng định, nói thứ này rất lợi hại. Lập tức khiến Cơ Khinh Sa tăng thêm mức độ coi trọng đối với Bạo Liệt trùng.

Phong Vô Tà loại lão yêu ngàn năm này, thậm chí quen biết với Đại Thiên Vương Lạp Trát Đắc Lý, thuận miệng mà nói, không đến mức nói láo. Thời điểm Bạo Liệt trùng thực sự được bồi dưỡng thành thục, uy lực tuyệt đối làm người ta không dám khinh thường.

Tiêu Phàm tuy rằng không phải “chuyên gia dưỡng trùng”, lại tinh thông dược lý, cho Cơ Khinh Sa rất nhiều ý kiến trọng tâm. Sau khi quyết định phương thuốc, Cơ Khinh Sa liền thu thập dược liệu, bắt đầu luyện chế đan dược. Nghe nói sau khi dùng loại đan dược này cho Bạo Liệt trùng ăn, hiệu quả vô cùng rõ ràng.

Hai người rất nhanh liền đi tới phòng luyện đan, đẩy cửa ra đi vào.

Tiêu Phàm khoanh chân ngồi xuống trước lò luyện đan, “Càn Khôn Đỉnh” hiện lên, quay tròn chuyển động ở trước ngực, các loại dược liệu áp dụng, nhất nhất từ trong đỉnh bay ra. Tiêu chưởng giáo thật sự coi “Càn Khôn Đỉnh” là “vòng tay trữ vật” tư nhân.

Trên thực tế, dưới sự chỉ điểm của tổ sư Thanh Dương, Tiêu Phàm ở trong “Càn Khôn Đỉnh” mở ra một “không gian tư mật” nho nhỏ, đã bước đầu nắm vững bí quyết luyện chế loại khí cụ trữ vật trong không gian tu di nhỏ. Chỉ có điều thời gian quá gấp, tạm thời Tiêu Phàm chưa kịp đi tìm vật liệu luyện khí thích hợp.

Thế giới tu chân Trung thổ mất hơn một nghìn năm mới dần dần khôi phục linh khí, các loại linh dược thiên địa vật liệu luyện khí, cũng không phải là dễ tìm như vậy.

Đã có “Càn Khôn Đỉnh” có thể làm vật thay thế tạm thời, Tiêu Phàm cũng không vội đi luyện chế một cái nhẫn trữ vật hoặc là vòng tay trữ vật.

Cuối cùng, một đóa Tuyết Liên hoa màu trắng từ “Càn Khôn Đỉnh” bắn ra, ở giữa không trung quay tròn chuyển động.

Cơ Khinh Sa nhìn thấy, hé miệng cười, nói:

- Tiêu Phàm, cái này khá thực dụng đấy, không giống tôi, mỗi lần tới luyện đan, đều phải mang theo một đống bình lọ lớn.

Tiêu Phàm đương nhiên hiểu được tâm tư của cô, mỉm cười nói:

- Đừng nóng vội, chờ tôi có thời gian rồi, nhất định sẽ luyện cho cô một cái nhẫn tu di.

- Được, đây chính là anh nói đấy nhé, không được nuốt lời đâu.

Cơ Khinh Sa bĩu bĩu môi đỏ mọng kiều diễm, cười nói.

Ở trước mặt người đàn ông mình yêu, tính tình của Cơ Khinh Sa cũng có thay đổi không nhỏ.

- Đương nhiên rồi.

Tiêu Phàm cười nói, lập tức thu mặt cười lại, mặt trở nên ngưng trọng.

Kế tiếp đan dược phải luyện chế đối với hắn mà nói, không phải là nhỏ. Những dược liệu khác thì không nói làm gì, Tuyết Liên hoa ngàn năm này lại từ động phủ của Tông Già đại sư mới tìm được. Chỉ có một bông hoa này, nếu một lò luyện đan dược này bị hỏng rồi, trong khoảng thời gian ngắn rất khó tìm được bông hoa Tuyết Liên ngàn năm thứ hai.

Cho nên Tiêu Phàm mới đặc biệt gọi Cơ Khinh Sa tới cùng luyện đan, âm dương hỗ trợ, tỷ lệ thành công sẽ cao hơn một chút.

“Tật!”

Tiêu Phàm tay trái nắn bí quyết, ngón giữa tay chỉ nhất tịnh, điểm về phía trước.

Địa hỏa ở giữa đan phòng, “Đằng” một tiếng, cao cao thoát ra mặt đất, từ màu đỏ chuyển sang màu trắng, hừng hực bốc cháy. Nhiệt độ trong phòng đan, chợt lên cao vài độ.

Cơ Khinh Sa cũng là sắc mặt ngưng tụ, bình tức tĩnh khí, đã làm xong chuẩn bị tương trợ.

Hà Lạc phái cũng là đại tông thuật pháp, luyện chế đan dược có bí mật độc đáo, với thuật chế đan của Thất Diệu Cung là mỗi người một vẻ. Huống chi mấy ngày nay, Cơ Khinh Sa liên tiếp luyện chế ra ba lò đan dược, coi như là kinh nghiệm phong phú.

Một ngày một đêm qua đi, trong phòng đan đã nổi lên mùi thơm nồng nặc.

Tiêu Phàm vẫn khí định thần nhàn, trán của Cơ Khinh Sa hơi hơi rịn ra mấy giọt mồ hôi, tuy nhiên tinh thần vẫn là hết sức dồi dào.

Lại qua hai ngày hai đêm, trong lò đỉnh một tiếng thanh minh, một đám quang hoa xanh biếc lớn chừng quả đấm phóng lên cao. Chỉ thấy bên trong quang hoa, bao vây lấy một viên đan dược xanh biếc lớn bằng ngón cái, giống như đã thông linh tính, quanh quẩn bay múa trên không trung, chiếu sáng rạng rỡ.

- Hơi thở thật tinh thuần...

Cơ Khinh Sa mắt nhìn đám quang hoa kia, bật thốt lên, cảm thán nói.

Thông thường mà nói, chỉ cần đan dược có thể luyện chế ra, luyện đan coi như là thành công. Chẳng qua đan dược tinh thuần đến mức độ này, cũng là cực kỳ hiếm thấy. Đây chẳng những cần kỹ xảo luyện đan cực cao, còn cần một ít vận khí.

Mắt thấy đám ánh sáng xanh biếc kia bay múa trong phòng đan, dường như đang chuẩn bị cướp đường mà đi. Tiêu Phàm quát khẽ một tiếng, tay phải hư không một trảo. Nhưng thấy một bàn tay khổng lồ hiện lên trên không trung, hào quang lóe ra, khí thế kinh người, lao về phía đám ánh sáng xanh biếc. Trên bàn tay này, dường như mang theo lực lượng cường đại nào đó. Đám ánh sáng xanh biếc một tiếng gào thét, không kịp chạy trốn, liền bị chưởng lớn chộp vào trong lòng bàn tay.

Ngay sau đó, Tiêu Phàm mở tay phải ra, một viên đan dược xanh biếc đang quay tròn chuyển động trong lòng bàn tay hắn, vẫn lóng lánh nhiều điểm lục mang, mùi thơm ngát xông vào mũi, cực kỳ đáng yêu.

Tiêu Phàm cũng không khách khí, miệng há ra, tại chỗ nuốt viên đan dược xanh biếc vào, hai đầu gối ngồi xếp bằng, bắt đầu vận khí điều tức, luyện hóa dược lực.

Cơ Khinh Sa lẳng lặng ngồi yên ở bên cạnh, nhìn hắn không chuyển mắt, đầy mắt đều là nộng nặc tình yêu.

Kết tóc trường sinh!

Giống như ánh rạng đông thật sự ở phía trước rồi, không còn là một loại giấc mộng tưởng nữa.

Tiêu Phàm một trảo vừa rồi kia rõ ràng cho thấy là thủ đoạn công kích nào đó từ pháp lực ảo hóa ra. Lại không quản uy lực như thế nào, ít nhất khi chưa bước vào con đường tu chân, là không thể xuất hiện loại tình hình này.

Chưa tới nửa giờ sau, thân mình bất động của Tiêu Phàm chợt rung lên, trên trán chảy ra mồ hôi to như hạt đậu, trong khoảnh khắc đổ mồ hôi như mưa. Đường trang màu xanh nhạt đều ướt đẫm, dường như đang trải qua dày vò kịch liệt nào đó.

- Tiêu Phàm...

Cơ Khinh Sa kinh hãi, vội vàng kêu một tiếng.

“Oanh ——”

Đỉnh đầu của Tiêu Phàm bỗng nhiên hừng hực lửa. Bên trong lửa cháy hừng hực, một tiểu nhân hỏa hồng sắc cao hơn một xích hiện ra, ánh mắt sáng ngời, nhìn thẳng Cơ Khinh Sa. Rõ ràng tiểu nhân cả người lửa cháy, ánh mắt này lại nhìn khiến Cơ Khinh Sa phát lạnh khắp cả người.

Tuy nhiên tiểu nhân chợt lóe lướt qua, nháy mắt liền biến mất không thấy gì nữa. Lửa cháy trên đỉnh đầu Tiêu Phàm, cũng theo đó mà vụt tắt.

Cơ Khinh Sa vừa mới nhẹ nhàng thở phào, chỉ nghe một tiếng ngân dài, chấn động toàn bộ đan phòng.

Trên đỉnh đầu Tiêu Phàm, một đầu con ưng khổng lồ nổi lên, hai cánh ngân quang lóng lánh, mỏ nhọn như sắt, giữa hai móng hồ quang lòe lòe. Hai cánh màu bạc lớn rướn mạnh một cái, con ưng khổng lồ phóng lên cao. Trong mật thất cuồng phong gào thét, sấm sét vang dội.

- Pháp tướng Ngân Dực Lôi Bằng...

Cơ Khinh Sa ngẩng đầu nhìn về phía con ưng khổng lồ đang giương cánh bay lượn trong hư không, miệng thì thào nói.

Căn phòng bí mật chỉ cao ba trượng, giờ phút này lại như thể là trời cao ngàn dặm, vô biên vô hạn. Ngân Dực Lôi Bằng giương cánh bay cao, thanh chấn cửu thiên.

Trên cổ, trên cánh tay Tiêu Phàm, một sợi gân xanh dựng lên, răng cắn tới mức rung động khanh khách.

Ngân Dực Lôi Bằng bay lượn ước chừng thời gian uống một chén trà, pháp tướng mới hóa thành nhiều điểm linh quang, tán loạn biến mất.

615-phap-tuong-yeu-linh/1162348.html

615-phap-tuong-yeu-linh/1162348.html

Bạn đang đọc Đại Hào Môn của Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính​
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thieuquocviet1999
Phiên bản Dịch
Ghi chú DOCX
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 528

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.