Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phi Đao Băng Phách

Phiên bản Dịch · 2427 chữ

- Tiêu Phàm, anh thế nào rồi?

Cơ Khinh Sa vội hỏi, thân mình nhoáng lên một cái, đã đến trước mặt Tiêu Phàm.

Tiêu Phàm thở dài một hơi, cười khổ một tiếng, nói:

- Yêu linh chi khí thật bạo ngược.

- Không sao chứ? Hẳn là cũng đã trừ bỏ trừ chứ?

Tiêu Phàm nhẹ nhàng lắc đầu, nói:

- Không có đơn giản như vậy. Đan dược chỉ là tạm thời đem bạo ngược khí hóa giải một chút, khiến ăn mòn không phải nhanh chóng như vậy. Muốn hoàn toàn loại trừ bạo ngược khí này, nói dễ hơn làm?

Cơ Khinh Sa cau mày, cẩn thận ngẫm nghĩ một chút, bỗng nhiên nói:

- Kim Cánh Đại Bàng Vương!

- Ừ?

Tiêu Phàm giương lên hai hàng lông mày, mang theo ý trưng cầu.

- Anh còn nhớ hay không, cái tên Phong Vô Tà kia đã từng nói, Tông Già đại sư là Kim Thân chuyển thế của Kim Cánh Đại Bàng Vương, định dung hợp công pháp tu luyện của Vô Cực Môn và công pháp tu luyện của Kim Cánh Đại Bàng Vương với nhau, mặt khác khai sáng một công pháp mới. Ngân Dực Lôi Bằng là loại yêu linh, tuy rằng lợi hại, nhưng cũng không lợi hại bằng Kim Cánh Đại Bàng Vương. Nếu như có thể tìm được công pháp tu luyện của Kim Cánh Đại Bàng Vương, có lẽ sẽ ngăn chặn được bạo ngược khí của Ngân Dực Lôi Bằng.

Cơ Khinh Sa trầm ngâm nói, nghe vào chợt có chút ý nghĩ kỳ lạ, cẩn thận tưởng tượng, cũng rất có đạo lý.

- Tiêu Phàm, anh có cẩn thận tìm tòi hay không, quyển chân kinh hạ có vật kẹp hay không?

Bản đồ đi thông tới động phủ tu luyện của Tông Già đại sư, là Gia Cát Ánh Huy tìm được ở trong vật kẹp trong quyển chân kinh thượng. Có lẽ, quyển chân kinh hạ cũng có vật kẹp, vật kẹp bên trong nhất định là thứ càng thêm quý giá.

Tiêu Phàm lắc đầu, nói:

- Không có. Tôi cẩn thận kiểm tra rồi, quyển chân kinh hạ không có vật kẹp.

Cơ Khinh Sa hai hàng lông mày nhẹ chau lại. Nói:

- Đây cũng hơi kì quái. Tông Già đại sư là tổ sư sáng lập ra môn phái Phật giáo cao nguyên, quyển kinh văn hạ do tự tay ông viết không ngờ là ‘Thiên nhân tương’ của Vô Cực Môn...

Theo lý, cho dù Tông Già đại sư muốn dung hợp công pháp của Vô Cực Môn và truyền thừa của Kim Cánh Đại Bàng Vương, cũng có thể ghi lại công pháp bản môn ở bên trong.

Tiêu Phàm ngẫm nghĩ một chút, nói:

- Thời gian trôi qua nhiều năm như vậy, Tông Già đại sư lúc trước rốt cuộc nghĩ như thế nào, chúng ta ai cũng không biết. Hơn nữa, cho dù Phong Vô Tà không có nói dối, Tông Già đại sư chính là Kim Thân chuyển thế của Kim Cánh Đại Bàng Vương. Nhưng lúc Kim Thân chuyển thế thức tỉnh, hoàn cảnh tu luyện của thế giới Trung thổ sớm trở nên cực kỳ ác liệt, linh khí tiêu hao hầu như không còn. Tông Già đại sư cho dù có công pháp tu luyện của Kim Cánh Đại Bàng Vương, cũng không chắc có thể tu luyện thành công.

Cơ Khinh Sa khẽ mỉm cười, nói:

- Tông già đại sư có tu luyện thành công hay không, tôi không quan tâm. Trên thực tế, khả năng không thành công chỉ có lớn hơn một chút. Dù sao hoàn cảnh lớn quyết định hết thảy. Tôi quan tâm chính là công pháp tu luyện của Kim Cánh Đại Bàng Vương.

Tiêu Phàm đã hoàn toàn hiểu được ý tứ của Cơ Khinh Sa, gật gật đầu, nói:

- Là như thế này. Quyển chân kinh hạ này là dùng văn chung đỉnh để viết. Với quyển chân kinh thượng hoàn toàn khác nhau. Quyển chân kinh thượng này là dùng Phạn văn để viết...

Trong sơn động của núi Đại Tuyết tìm được quyển chân kinh hạ, có lẽ chỉ là công pháp tham khảo mà Kim Cánh Đại Bàng Vương để lại cho Kim Thân chuyển thế của nó. Còn công pháp bổn mạng của nó, rất có thể mang theo trong thần thức hải của kim thân chuyển thế, tục xưng chính là bên trong “Trí nhớ”. Nếu đã là Kim Thân chuyển thế, tính khả năng này là rất lớn.

Cơ Khinh Sa lập tức nói tiếp:

- Cho dù bởi vì sự thay đổi của hoàn cảnh, Tông Già đại sư cuối cùng không thể tu luyện thành công, nhưng công pháp bản mạng của Kim Cánh Đại Bàng Vương, tôi cho là nó nhất định sẽ lưu lại. Gửi hi vọng vào người hữu duyên đời sau...

Tiêu Phàm liền mỉm cười, nói:

- Có đạo lý. Tôi nếu như là Tông Già đại sư, tôi cũng có thể làm như vậy.

Cơ Khinh Sa nhẹ nhàng cười, nói:

- Tuy nhiên để thận trọng để đạt được mục đích, quyển công pháp bản mạng này, sợ là không dễ tìm.

- Đó là đương nhiên, nếu thật dễ tìm như vậy, sợ cũng không tới phiên chúng ta. Dù sao đã qua mấy trăm năm.

Tiêu Phàm cười nói, giơ tay lên, trong “Càn Khôn Đỉnh” bỗng nhiên lại bay ra mấy thứ đồ. Nhiệt độ trong phòng Đan, chợt giảm xuống, dường như lập tức đưa thân vào trong hầm băng.

Cơ Khinh Sa không cần nhìn, cũng biết là Tiêu Phàm lấy “Băng tủy” từ giữa giường đá ra.

Thứ này, là vật chí âm chí hàn.

Ngoại trừ “Băng tủy” lượn lờ hàn khí, còn có mười cái móng vuốt sắc bén lóng lánh dài, là móng vuốt của tuyết yêu ngàn năm sau khi bị giết chết còn dư lại.

Cơ Khinh Sa nhìn chằm chằm “Băng tủy” một hồi, bỗng nhiên nói:

- Tiêu Phàm, anh có nghĩ tới hay không, dùng ‘Băng tủy’ làm thuốc? Thứ này nếu là vật chí âm chí hàn, dùng để hóa giải bạo ngược khí của Viêm Linh chi đao, chẳng phải là phù hợp sao?

Tiêu Phàm lắc đầu, nói:

- Tôi đã từng nghĩ qua, không thích hợp. ‘Băng tủy’ và Viêm Linh là tử địch, dùng ‘Băng tủy’ làm thuốc, hóa giải không chỉ là bạo ngược khí của viêm linh chi đao, mà còn sẽ trực tiếp tiêu trừ sạch tinh khí ly hỏa của Viêm Linh chi đao. Nếu thật là như vậy, bạo ngược khí cố nhiên có thể hóa giải, nhưng Viêm Linh chi đao cơ bản cũng sẽ phá hủy.

Cơ Khinh Sa đột nhiên tỉnh ngộ, lo lắng này của Tiêu Phàm rất có đạo lý, quả thật như thế.

- Vậy anh định dùng vật này như thế nào?

Tiêu Phàm mỉm cười nói:

- Phân cho cô một bộ phận, còn dư lại, tôi định dung hợp với mấy cái móng vuốt sắc bén này.

- Phân cho tôi một bộ phận?

- Đúng, tôi đề nghị cô dùng ‘Băng tủy’ làm thuốc, nuôi dưỡng Bạo Liệt trùng, có lẽ có thể sẽ có hiệu quả không tưởng được.

Cơ Khinh Sa hai mắt sáng ngời, nói:

- Đúng vậy, tôi tại sao không nghĩ tới chứ? Đó là một đề nghị hay... Đúng rồi, anh muốn dung hợp ‘Băng tủy’ và móng vuốt sắc bén với nhau sao? Chẳng lẽ anh muốn tạo ra một loại vũ khí mới?

Tiêu Phàm cười cười, nói:

- Đúng là tôi có ý tưởng này. Viêm Linh chi đaolà Chí Dương lực. Tuy rằng uy lực cực lớn, lại đi theo đường cực đoan. Nếu gặp phải công pháp của tiên thiên khắc chế hoặc là yêu ma thuộc tính chí hàn, thắng liền thắng lớn, thua thì có thể thất bại thảm hại. Như vậy thật sự quá mạo hiểm rồi. ‘Băng tủy’ và tuyết yêu đều là thuộc tính băng hàn, hẳn là có thể dung hợp với nhau. Thêm một vũ khí phòng thân, nói chung sẽ không sai đâu.

Cơ Khinh Sa liên tục gật đầu, rất đồng tình, nói:

- Vậy, băng tủy đủ dùng không? Nếu không, không cần phân cho tôi.

Tiêu Phàm nói:

- Không cần đâu, 'Băng tủy' này nhìn qua không nhiều lắm, trên thực tế cũng không ít đâu. Loại vật chí âm chí hàn này, chỉ là một chút uy lực cũng đủ hùng mạnh rồi. Tôi cũng không có ý định luyện hóa toàn bộ. Với tu vi hiện tại của tôi, muốn hoàn toàn luyện hóa nhiều 'Băng tủy " như vậy, cũng không phải hiện thực, có thể ở trong binh khí trộn lẫn vào một chút, cũng đã rất khó lường rồi.

Uy lực của Viêm Linh chi đao, hắn hiện tại cũng chỉ phát huy một bộ phận rất nhỏ. Một khối “Băng tủy” lớn như vậy, nếu toàn bộ luyện hóa, chỉ sợ cũng hao hết pháp lực của hắn, tiêu tốn ba năm năm năm, cũng khó có thể làm được.

- Vậy thì được, hết thảy tất cả nghe theo anh. Tuy nhiên anh vừa mới luyện xong đan dược, vẫn là nghỉ ngơi một hai ngày rồi hãy bắt đầu.

Cơ Khinh Sa quan tâm nói.

Bất kể “Băng tủy” hay là móng vuốt sắc bén tuyết yêu ngàn năm lưu lại, đều là kỳ vật khó gặp. Muốn luyện hóa mấy thứ này, pháp lực tâm thần hao phí như thế nào, đều có thể biết trước.

- Yên tâm, tôi có chừng mực.

Một ngày sau, Tiêu Phàm lại tiến vào đan phòng, và tự mình bày ra pháp trận phòng hộ ở cửa. Sau đó dặn dò xuống, sau này trong một thời gian ngắn, không được hắn cho phép, bất cứ kẻ nào không được tới quấy rầy hắn.

Luyện khí, vốn không thể có nửa phần sơ sẩy.

Tiêu Phàm lần bế quan này, chính là suốt nửa tháng, khiến tất cả mọi người đều lo sợ bất an, lo lắng hắn xảy ra chuyện gì. Chỉ có điều Tiêu Phàm sớm có chỉ bảo, ai cũng không dám khinh suất đi quấy rầy hắn.

Nửa tháng sau, giờ tý, Chỉ Thủy Quan sớm lâm vào một mảnh yên ắng, chỉ có một số gian phòng lóe lên ánh đèn nhàn nhạt, đều đang tự tìm hiểu tu luyện.

Một trận ầm ầm vang lên, chấn động tới mức cả tòa Chỉ Thủy Quan tựa hồ cũng ở hơi rung động. Mọi người đang tĩnh tọa tu luyện cả đám đều cả kinh nhảy dựng lên, đều đi ra khỏi phòng, hỏi thăm lẫn nhau, không biết chuyện gì xảy ra.

Thanh âm ầm ầm dần dần thấp chìm xuống, không đợi mọi người thở ra, một trận tiếng mãnh thú gầm nhẹ cùng loại lại vang lên.

Cơ Khinh Sa sắc mặt hơi đổi.

Trận gầm nhẹ này, cô rất quen thuộc, chính là tiếng hét của tuyết yêu ngàn năm. Chỉ có điều tuyết này yêu ba tháng trước đã bị Tiêu Phàm chém giết, lúc này lại phát ra rống thấp như vậy. Phỏng chừng hẳn là Tiêu Phàm luyện khí đại thành, triệu hoán ra một tia tàn hồn trong móng vuốt sắc bén mà tuyết yêu lưu lại.

Cùng lúc đó, bên trong mật thất dưới đất, Tiêu Phàm vươn người đứng thẳng, đứng ở trung tâm hỗn độn đồ án đá cuội trải thành, tay trái nắn bí quyết, ngón giữa tay phải chỉ như kích, trên không trung liên tục múa may. Chỉ thấy hơn mười đạo bạch quang mênh mông sương tung hoành bay múa ở mật thất dưới đất, truy đuổi lẫn nhau, dường như có linh tính vậy. Trên vách tường căn phòng bí mật, trong giây lát liền kết đầy một tầng hàn băng mỏng manh, thậm chí ngay cả địa hỏa hừng hực thiêu đốt, đều bị áp chế xuống. Lò đỉnh phía trên địa hỏa cũng kết thành băng.

Hàn băng dầy độ, với mắt thường có thể thấy được tốc độ, đang nhanh chóng thêm dày. Trong thời gian uống một chén trà, không ngờ kết thành băng dày hai tấc.

- Định!

Tiêu Phàm hét một tiếng.

Hơn mười đạo bạch quang vốn đang truy đuổi bay múa trên không trung, mạnh mẽ định trụ thân hình, nhìn kỹ lại, lại là hơn mười cán Phi Đao sáng. Hình dạng hết sức kỳ lạ, không phải là hình lá liễu, cũng không phải hình dạng phi kiếm, mà là giống từng móng vuốt sắc bén của mãnh thú, dài ngắn không đồng nhất. Dài nhất vượt qua tám tấc, ngắn nhất không đến bốn tấc.

Chính là móng vuốt sắc bén của tuyết yêu ngàn năm.

Trải qua nửa tháng không ngừng tôi luyện này, hơn mười móng vuốt sắc bén này, dĩ nhiên bị Tiêu Phàm đánh tạo thành hơn mười cán Phi Đao. Ban đầu đen thùi loong coong sáng, giống như móng vuốt kim loại. Sau khi dung hợp với “Băng tủy”, trở nên sáng trong đen, mặt ngoài lóng lánh hào quang sương mênh mông, từng cổ chí âm chí hàn khí không ngừng bốc ra bên ngoài o, bất kể như thế nào đều không che dấu được.

Phi Đao cũng không phải vũ khí thần kỳ cỡ nào, bất kể là trong giới võ thuật trần tục, hay là giới ru chân, vũ khí cùng loại đều diễn ra vô số kể. Nhưng Phi Đao có thể ở nháy mắt làm người đông cứng, lại hết sức hiếm thấy.

Hai loại vật phẩm thuộc tính băng hàn luyện hóa cùng một chỗ, uy lực tăng gấp bội.

- Thu!

Tiêu Phàm lại quát khẽ một tiếng.

Hơn mười thanh Phi Đao lập tức hợp thành một đường thẳng tắp, nối đuôi nhau bay về phía hắn, vây quanh trước ngực của hắn xoay tròn. Tiêu Phàm đánh giá binh khí mới mẻ này, vừa lòng gật gật đầu, trên mặt mỏi mệt hiện ra vẻ tươi cười. Cổ tay vừa lật, hơn mười thanh Phi Đao trong nháy mắt liền không thấy bóng dáng.

616-phi-dao-bang-phach/1162349.html

616-phi-dao-bang-phach/1162349.html

Bạn đang đọc Đại Hào Môn của Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính​
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thieuquocviet1999
Phiên bản Dịch
Ghi chú DOCX
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 525

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.