Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kim Đan

Phiên bản Dịch · 1939 chữ

Trong mật thất Chỉ Thủy Quan, Tiêu Phàm khoanh chân ngồi ở trung tâm hỗn độn đồ án, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm. Hắn vẫn duy trì cái tư thế này, đã suốt ba ngày ba đêm. Trong ba mươi sáu canh giờ này, Tiêu Phàm gần như không nhúc nhích.

Đương nhiên, đây chỉ là biểu tượng bên ngoài, trên thực tế, ba ngày ba đêm này, Tiêu Phàm một khắc cũng không ngừng dùng Nội Thị thuật của Thiên nhãn thần thông để quan sát tất cả phát sinh của đan điền khí hải.

Ở trong khí hải của Tiêu Phàm, có một hạt châu to bằng hạt gạo, đang dần dần thành hình, tản ra sáng bóng màu vàng mông lung. Tựa như định hải bảo châu, lẳng lặng yên định ở đan điền khí hải của hắn. Nội tức pháp lực cả người, liên tục hòa nhập về phía hạt châu này. Hạt châu nhìn như hạt gạo lại tựa hồ như một cái động không đáy, mặc kệ có bao nhiêu pháp lực nội tức, đều có thể chứa đựng vào, vĩnh viễn sẽ không tràn ra.

Kim Đan!

Sau khi rời khỏi núi Đại Tuyết, trở lại Chỉ Thủy Quan, Tiêu Phàm lập tức bắt đầu tu luyện “Thiên nhân tương”. Pháp tướng tu luyện “Thiên nhân tương”, liền ẩn giấu trong văn chung đỉnh, văn chung đỉnh vốn chính là chữ tượng hình. Với tu vi “Luân hồi tương” tới cảnh giới viên mãn của hắn, tu luyện “Thiên nhân tương” gần như là nước chảy thành sông, tiến triển cực kỳ nhanh, rất nhanh liền có chút thành tựu.

Hai tháng qua đi, không ngờ đã ngưng kết Kim Đan thành công trong người.

Đây là một sự biến hóa về chất.

Trước đây tu luyện “Luân hồi tương”, luyện tập Hạo Nhiên Chính Khí, cố nhiên khiến Tiêu Phàm tinh lực dồi dào, nhanh tay lẹ mắt, tinh khí thần đều vây vào trạng thái đỉnh cao. Vốn tưởng rằng đây là cảnh giới tốt nhất, nhưng sau khi tu luyện “Thiên nhân tương”, nhất là ngưng kết Kim Đan, Tiêu Phàm bỗng nhiên phát giác, bản thân mình ban đầu quả nhiên là ếch ngồi đáy giếng.

Kim Đan ngưng kết, khí tức sinh mệnh mênh mông như biển trong cơ thể thời khắc này, lúc trước tuyệt đối không cảm giác được. Độ nhạy của các loại cảm quan thân thể tăng lên gấp bội. “Tơ bông lá rụng”, không còn là một hình dung từ, mà là một loại quá trình biến hóa sinh mạng có thể thật sự cảm giác được.

Cái gọi là “Diệu ngộ đại đạo”, ước chừng chính là cái cảm giác như thế này.

Mà đây mới chỉ là cảnh giới tầng thứ nhất của “Thiên nhân tương”. Theo cuốn tranh tìm được trong động phủ của tổ sư sáng lập ra môn phái Phật giáo cao nguyên - Tông Già đại sư, ghi chép “Thiên nhân tương” vô cùng đầy đủ. “Thiên nhân tương” tổng cộng chia làm sáu tầng, với sáu pháp tướng của “Luân hồi tương” có chỗ tương tự. Nhưng độ khó lại hoàn toàn không ở trên cùng một cấp bậc.

Tiêu Phàm tận tâm tận lực hai tháng tu luyện, cũng chỉ là nhìn rõ con đường mà thôi. Vừa mới bước vào cảnh giới tầng thứ nhất, muốn tu luyện tới trạng thái viên mãn tầng thứ nhất, vậy thì vẫn còn quá sớm.

Đương nhiên, nếu như là các cao nhân tiền bối của Tiêu Phàm nhìn thấy loại tình hình này, cả đám đều phải há to mồm không thể ngậm vào được.

Tu luyện “Thiên nhân tương”, hai tháng đã có chút thành tựu, ngưng kết Kim Đan thành công. Tiến độ như vậy, ở Vô Cực Môn tuyệt đối là chưa từng có ai. Bất kể là người tu luyện thiên phú kiệt xuất cỡ nào, đều khó có khả năng trong hai tháng ngắn ngủn đạt được thành tựu như thế. Đối với rất nhiều tu chân mà nói, cảnh giới Kim Đan, là độ cao cả đời khó sánh bằng. Cho dù là một số chi sĩ kỳ tài kiệt xuất, muốn ngưng kết Kim Đan thành công, cũng ít nhất phải tiêu tốn ba năm năm thời gian. Sau khi chuẩn bị đầy đủ, mới dám thử ngưng kết Kim Đan.

Tiêu Phàm không ngờ không trở ngại chút nào liền ngưng kết thành Kim Đan, dường như Kim Đan này vốn đã giấu ở trong cơ thể của hắn, chỉ chờ thời cơ chín muồi, liền tự nhiên mà xông ra. “An cư lạc nghiệp” ở trong đan điền khí hải của hắn.

Bởi vì không có gì so sánh, bản thân Tiêu Phàm trái lại không kinh ngạc với tiến độ như vậy, nghĩ đến hết thảy đều là chuyện đương nhiên. Tuy nhiên Tiêu Phàm mơ hồ cũng có thể đoán được, đây hết thảy dường như có liên hệ nhất định với viên nội đan Ngân Dực Lôi Bằng không được trọn vẹn trong cơ thể hắn.

Hiện giờ viên nội đan đen nhánh này cũng đang lẳng lặng lơ lửng ở trong đan điền khí hải của hắn, tuy nhiên bị Kim Đan to bằng hạt gạo chen mất một bên. Lúc Kim Đan chưa ngưng kết thành hình, viên nội đan này lại chiếm cứvị trí chính giữa trong đan điền khí hải.

Thỉnh thoảng có một tia hắc khí từ trong nội đan Lôi Bằng tràn ra, bị Kim Đan hấp thu vào. Mặc dù mỗi lần chỉ có một tia hắc khí cực kỳ nhỏ bị Kim Đan hấp thu, nhưng quá trình như vậy luôn luôn lặp lại, chưa bao giờ ngừng. Nội đan Lôi Bằng ban đầu chỉ to bằng quả trứng gà, trải qua hai tháng không ngừng luyện hóa này, đã hơi rút nhỏ, chỉ là mắt thường khó có thể phát hiện.

Xem ra loại nội đan yêu linh trời sinh như vậy, trong đó ẩn chứa tinh hoa thiên địa, muốn hấp thu hầu như không còn, cũng không phải chuyện sớm chiều, nhất định phải làm tốt tâm lý đánh đánh lâu dài mới được.

Chẳng qua hiện tại chỉ một chút hấp thu như vậy, cũng đã khiến Tiêu Phàm được ích lợi vô cùng, nhưng đồng thời cũng đau đầu vô cùng.

Tiêu Phàm chỉ hơi vận hơi thở, đan điền khí hải chợt một trận bốc lên, một cổ pháp lực vô cùng cường đại nháy mắt liền dũng mãnh vào trong kinh mạch của hắn. Tiêu Phàm trên cổ gân xanh nổi lên, trên da thịt bóng loáng mà co dãn, gân xanh cũng từng sợi từng sợi nổi lên, một bộ dạng vô cùng khó chịu. Hơi thở bạo ngược hỗn tạp bên trong Hạo Nhiên Chính Khí, mỗi lần vận chuyển, đều khiến Tiêu Phàm vô cùng khó chịu.

Vận khởi “Thiên nhãn thần thông”, Tiêu Phàm thậm chí có thể nhìn thấy, mỗi lần thúc dục pháp lực chân khí, phần lưng của mình đều hiện ra một đồ họa của Ngân Dực Lôi Bằng. Mặc dù vô cùng mơ hồ, chợt lóe lướt qua. Nhưng Tiêu Phàm trăm phần trăm có thể xác định, con ưng khổng lồ lượn lờ hồ quang kia chính là một con Ngân Dực Lôi Bằng.

Xem ra, đây là di chứng của tự thân công lực không đủ, lại cưỡng ép luyện hóa nội đan Ngân Dực Lôi Bằng.

Tiêu Phàm cũng không biết, kỳ thật mình đã vô cùng may mắn. Ngân Dực Lôi Bằng là yêu linh trời sinh thuộc tính phong lôi, cảnh giới của nó cường đại, không phải hắn người tu đạo vừa mới ngưng kết Kim Đan như bây giờ có thể chịu được bằng được, có thể nói là một trời một vực. Đổi lại là một người khác, lấy loại cảnh giới này cưỡng ép luyện hóa nội đan Ngân Dực Lôi Bằng, lập tức sẽ nổ tan xác mà chết.

Tiêu Phàm sở dĩ không có lọt vào vận mệnh như vậy, ở chỗ hắn là truyền nhân Vô Cực, mà Lôi Bằng nay lại là bị Vô Cực Thiên Tôn giết chết. Vô Cực Thiên Tôn năm đó chính là dùng công pháp của Vô Cực Môn, tiến hành luyện hóa đối với viên nội đan này, luyện hóa hết đại bộ phận bạo ngược khí bên trong nó. Tiêu Phàm tu vi mặc dù cạn, lại là truyền nhân chính tông nhất của Vô Cực Môn, công pháp nhất mạch tương thừa với Vô Cực Thiên Tôn, lúc này mới hô ứng với lực phong ấn của nội đan. Đồng thời dưới tình hình không biết rõ, mượn pháp lực phong ấn của thuỷ tổ bổn môn năm đó, mới có thể chậm rãi luyện hóa nội đan, mà không gặp phải sự cắn trả cực kỳ mãnh liệt.

Dù là như thế, chỉ là một tia bạo ngược khí còn dư lại, nếu không nghĩ cách xử lý, vẫn là đại phiền toái. Tiêu Phàm rõ ràng cảm thấy tâm tính của mình chịu ảnh hưởng của sinh linh yêu tà này.

- Xem ra trước hết phải dừng một chút, luyện chế đan dược ra rồi tính sau.

Tiêu Phàm rốt cục thu công, thở phào một hơi, tự nói, trong mắt hiện lên một chút sầu lo.

Hai tháng trước xa phó núi Đại Tuyết, vốn chính là đi tìm Tuyết Liên hoa ngàn năm đến phối dược luyện đan, chuẩn bị hóa giải bạo ngược khí của Viêm Linh chi đao. Ai ngờ tìm về được “thiên nhân tương”, Tiêu Phàm kềm nén không được, liền lập tức tu luyện, lại khiến sự tình luyện đan bị chậm trễ.

Vốn luyện đan phải là tìm Tân Lâm. Cô là thí sinh tốt nhất, trình độ trên thuật luyện đan thậm chí còn ở trên Tiêu Phàm. Đáng tiếc lúc này Tân nhi vẫn ở lại núi Lão Quân tiếp tục dưỡng thương, không được Lâm Thanh Loan cho phép, tạm thời không trở về được Chỉ Thủy Quan.

Cũng may Chỉ Thủy Quan còn có giúp đỡ.

Hai tháng này, Cơ Khinh Sa vẫn ở lại Chỉ Thủy Quan tu luyện. Tất cả tàng thư của Chỉ Thủy Quan hoàn toàn không hạn chế đối với Cơ Khinh Sa.

Tiêu Phàm đã từng hứa, nhất định sẽ cùng Cơ Khinh Sa chia xẻ đạo trường sinh.

Lời hứa như vậy, Tiêu chân nhân tuyệt sẽ không quên.

Lấy sự thông minh tài trí của Cơ Khinh Sa, kết hợp với sở trường của Hà Lạc phái, Vô Cực Môn và Hàng Đầu Thuật Nam Dương Tam, cộng thêm Tiêu Phàm ở bên cạnh chỉ điểm, khẳng định có thể có lối tắt khác, khai sáng ra một con đường thênh thang thích hợp cho mình tu luyện.

Hiện giờ, Chỉ Thủy Quan tương đương náo nhiệt.

Ngoại trừ Cơ Khinh Sa, Văn nhị thái gia, Văn Tư Viễn đều ở đây tu luyện. Văn nhị thái gia sớm đã luyện “Hồng trần tương” đại thành, trực tiếp bắt đầu tu luyện “Thiên nhân tương”. Văn Tư Viễn công lực hơi yếu, dựa theo Tiêu Phàm chỉ bảo, đang tranh thủ tu luyện “Hồng trần tương”, tranh thủ sớm ngày đạt đến cảnh giới đại viên mãn, như vậy cũng có thể thử tu luyện “Thiên nhân tương” rồi.

614-kim-dan/1162347.html

614-kim-dan/1162347.html

Bạn đang đọc Đại Hào Môn của Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính​
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thieuquocviet1999
Phiên bản Dịch
Ghi chú DOCX
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 1105

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.