Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thu hoạch

Phiên bản Dịch · 2430 chữ

“Ầm ầm ——”

Động phủ của Tông Già đại sư chấn động càng lúc càng lớn, tần suất càng ngày càng cao. Công kích bên ngoài vườm ươm càng ngày càng cấp, cho thấy Phong Vô Tà bị ngăn cách bên ngoài quang môn càng ngày càng không kiên nhẫn được nữa.

Phong Vô Tà không ngừng cuồng bạo công kích, bởi vì y không biết gì về bên kia cánh cổng. Nếu y biết bên kia chỉ là một vườn thuốc nhỏ, không lối thoát, có lẽ cũng sẽ không nôn nóng như vậy, sẽ giữ lại pháp lực, tìm cách khác, từ từ phá giải cấm chế của quang môn, chứ không phải giống như bây giờ, một mực cậy mạnh.

Trên thực tế, lấy lực đánh lực, cũng không phải sở trường của bộ tộc phong linh. Cho dù là Ngân Dực Lôi Bằng tinh thông phong lôi, đa số thời điểm, phong độn thuật cũng chỉ dùng cho ẩn hình. Vô thanh vô tức tiếp cận kẻ thù, triệu lôi thuật mới là thủ đoạn công kích chủ yếu của Ngân Dực Lôi Bằng.

Phong Vô Tà không kiêng nể gì như thế, là vì y tin tưởng phong độn thuật xuất thần nhập hóa của mình, đám người Tiêu Phàm không thể phá giải. Chỉ cần có một điều kiện tiên quyết như vậy, cho dù hao phí pháp lực nhiều hơn nữa, cũng không sao cả.

Ngay từ đầu, thành động mỗi một lần chấn động, Cơ Khinh Sa và Đan Tăng Đa Cát đều lo âu một hồi, dần dần, cũng thành thói quen, không để ý tới nữa. Dù sao hiện tại hai người bọn họ cũng không giúp đỡ được cái gì, vừa không thể ngăn cản Phong Vô Tà phá trận, cũng không thể giúp Tiêu Phàm đang ngồi giống như hóa thành điêu khắc. Một khi đã như vậy, cần gì phải tự mình tra tấn chính mình?

Cơ Khinh Sa chỉ lo lắng cho tình hình của Tiêu Phàm.

Dù sao nguyên thần xuất khiếu thật sự là sự tình mạo hiểm, Tiêu Phàm công lực không đủ, vạn nhất sau khi nguyên thần xuất khiếu không trở về thân thể, thì chính là đại phiền toái. Chỉ có điều, lúc này đã nguyên thần xuất khiếu, có lo âu cũng vô dụng.

Một tiếng vang thật lớn.

Thành động vô cùng rắn chắc chợt nứt ra một đường.

Cái lỗ này rất nhỏ, rộng chưa đến một tấc, đối với người thường, tối đa cũng chỉ là híp mắt liếc nhìn xung quanh một chút, chưa chắc có thể thấy cái gì. Nhưng đối với bộ tộc phong linh tinh thông phong độn thuật mà nói, có một đường rách như vậy, là đủ rồi.

Cơ Khinh Sa không suy nghĩ gì, thân mình hơi nghiêng về phía trước, ở giữa ngực đầy đặn của mình trượt ra một mai rùa nhỏ, chính là pháp khí bổn mạng của cô, Lạc Giáp. Cơ Khinh Sa một tay chộp lấy Lạc Giáp vào trong tay, cắn chót lưỡi, một ngụm máu tươi phun tại trên Lạc Giáp. Trong phút chốc, Lạc Giáp huyết quang đại phóng, một tầng sương máu mỏng phun ra, đảo mắt hình thành một tầng huyết sắc mỏng, bao phủ cả ba người bọn họ vào trong đó. Một cỗ mùi máu tươi nồng đậm lập tức tràn ngập bốn phía.

Cơ Khinh Sa khoanh chân mà ngồi, nắn bí quyết tác pháp, hai má xinh đẹp trắng bệch như tờ giấy.

- A, Huyết Ảnh Hàng... Cô bé, ngươi thật là nhất mạch Nam Dương? Nói như vậy, chẳng lẽ ta còn phải cho cái lão sắc quỷ kia một chút thể diện?

Trong hư không bỗng nhiên vang lên thanh âm kinh ngạc của Phong Vô Tà.

Cơ Khinh Sa lúc này thi triển, quả thật rất giống với huyết ảnh hàng mà Ma Cưu Đại Quốc Sư từng thi triển, cũng thật sự là từ huyết ảnh hàng thoát thai ra. Chẳng qua Cơ Khinh Sa đã dung hợp truyền thừa thuật pháp Hà Lạc phái, so sánh với huyết ảnh hàng chân chính, ít đi một chút bạo ngược, nhiều thêm một chút cứng cỏi. Nhưng xét đến cùng, vẫn chỉ là học sơ sơ. Cơ Khinh Sa cũng biết, huyết ảnh hàng như vậy không ngăn cản được bao lâu, thậm chí ngay sau đó, cũng sẽ bị Phong Vô Tà công phá. Nhưng mà trong lúc này, Cơ Khinh Sa không còn cách nào, đây là thủ đoạn phòng ngự duy nhất cô có thể thi triển.

Có thể kéo dài được một phút đồng hồ, thì có thể tranh thủ thêm một phút đồng hồ cho Tiêu Phàm.

Phong Vô Tà cũng không có vội vã phát động công kích vào vòng tròn phòng ngự cấu thành từ tầng huyết sắc mỏng kia, ngược lại nhàn nhã, tự tại dạo qua trong không gian nhỏ một vòng, lúc này mới cười nói:

- Ta còn tưởng rằng là chỗ gì quan trọng, hoá ra chỉ là một vườn ươm bỏ hoang. Cô bé, các ngươi đã không có đường trốn, vẫn là bó tay chịu trói đi. A... Đây là, tiểu tử này tại sao không có hơi thở? Chỉ còn lại có một khối thể xác, nguyên thần xuất khiếu rồi hả? Điều này sao có thể, một chút tu vi như vậy, ngay cả Kim Đan cũng chưa từng ngưng kết, tại sao có thể nguyên thần xuất khiếu được chứ?

Hiển nhiên, Phong Vô Tà rốt cục phát hiện dị thường của Tiêu Phàm, không kìm nổi ngạc nhiên.

Nguyên thần xuất khiếu, đối với một số tu sĩ bậc cao và yêu linh lợi hại mà nói, không coi là năng lực khó lường, chỉ cần tu luyện đến trình độ nhất định, cũng có thể thi triển ra. Mấu chốt Tiêu Phàm không phải là tu sĩ thượng cổ, chính là người hiện đại mạnh mẽ, tuổi còn trẻ. Tuy rằng có một thân pháp lực có thể nói là hùng hậu, nhưng muốn thi triển nguyên thần xuất khiếu thần thông, vẫn còn kém một đoạn.

Tối thiểu, cũng hẳn là trước tiên ngưng kết Kim Đan, để mguyên thần của mình hoàn toàn củng cố. Như vậy trong thời điểm thi triển nguyên thần xuất khiếu, mới có thể cam đoan nguyên thần không đến mức nửa đường tán loạn.

Tiêu Phàm loại tình hình này, vượt ra khỏi dự kiến của Phong Vô Tà.

Tuy nhiên sự kinh ngạc của Phong Vô Tà cũng không kéo dài quá lâu, lập tức cười ha hả, nói:

- Như vậy cũng tốt, giảm đi cho ta một tay chân. Bằng không, tiểu tử này mặc dù tu vi thấp kém, dầu gì cũng là truyền nhân vô cực, thần niệm lực không kém. Nếu thật muốn cắn nuốt linh hồn của hắn, sợ cũng không phải đơn giản như vậy. Hiện tại liền dễ dàng hơn... Ha ha, hay, hay lắm...

Đối với lời nói của Phogn Vô Tà, Cơ Khinh Sa dường như không nghe thấy, miệng hơi hé, lại phun ra một ngụm máu tươi, xối lên trên Lạc Giáp. Huyết sắc lá mỏng đang chậm rãi trở nên nhạt, lại một lần nữa trở nên dày đặc, khuôn mặt xinh đẹp của Cơ Khinh Sa lại càng thêm tuyết trắng.

- Ha hả, cô bé, có giãy dụa cũng vô dụng? Ngươi cho dù phun ra hết máu, cũng không làm nên chuyện gì. Thôi đi, ta liền lưu loát chút, đưa các ngươi lên đường vậy!

Vừa dứt lời, một tiếng “Phanh” vang nhỏ, huyết sắc lá mỏng trên không bao phủ lấy ba người nổ tung ra một cái động lớn, sau đó bay nhanh thổi quét về hai bên, trong khoảnh khắc liền biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Trong không khí một trận dao động cực kỳ nhỏ, vượt qua biên giới của huyết sắc lá mỏng vừa mới bao phủ.

Đan Tăng Đa Cát hét lớn một tiếng, vươn người đứng dậy, hai tay múa may trường đao đen thùi, ánh đao soàn soạt, bất chấp tất cả, mạnh mẽ bổ về phía trước.

“Tang ——”

Đan tăng nhiều cát trường đao trong tay rời tay, giống như nói đen thùi cầu vồng, hướng xa xa bay đi.

“Phù ——”

Ngay sau đó, Đan Tăng Đa Cát phun ra một ngụm máu tươi, cả người bay lên. Giống với trường đao của y, dường như không có gốc rễ, bay ra xa.

“Bá ——”

Một bóng đen thản nhiên hiện ra ở trước mặt Tiêu Phàm, ngũ quan có đủ, khóe miệng lộ ra nụ cười châm chọc đắc ý, giương nanh múa vuốt, chuẩn vị ở chỗ ấn đường của Tiêu Phàm, tiến vào trong cơ thể của hắn.

Liền vào lúc này, Tiêu Phàm vốn ngồi ngay ngắn bất động, giống như tượng đất mạnh mở hai mắt ra, bỗng nhiên đứng dậy. Trong tay hồng quang chói mắt, Viêm Linh chi đao dài trong nháy mắt quang hoa bắn ra bốn phía, lửa cháy hừng hực.

Tiêu Phàm hai tay nắm chặt chuôi đao, hung hăng chọc một đao về phía trước, xuyên thẳng ngực bóng đen.

“Oanh!”

Bóng đen vốn thản nhiên chợt bắt lửa, hừng hực bốc cháy lên.

Ngũ quan bóng đen vặn vẹo thành một đoàn, gắt gao nhìn thẳng Tiêu Phàm, vẻ mặt kinh hãi muốn chết, dường như hoàn toàn không thể tin được.

- Ngươi... Ngươi có thể nhìn thấy ta?

Một lát, bóng đen giật mình hỏi, thanh âm ảm ách, giọng điệu cũng đầy vẻ không dám tin.

- Ừ.

Tiêu Phàm khẽ vuốt cằm, một nụ cười thản nhiên, tràn ra ở trên hai má của hắn.

- Phong Linh, biết độn thuật, không chỉ có một mình ngươi.

Tiêu Phàm nhẹ giọng nói ra.

“A ——”

Ngay sau đó, Phong Vô Tà hét rầm lên, giống như tiếng gào thét của người sắp chết, mang theo ý không cam lòng cực độ. Ảoo thuật này rốt cuộc biến như thế nào, yêu linh trong gió sắp chết này cũng không thể hiểu được.

Tiêu Phàm hai tay cầm thật chặt Viêm Linh chi đao, hung hăng quấy vài cái. Phía trên lưỡi dao, lửa cháy bốc hơi, bóng đen dần dần hóa thành sương mù màu đen, tiêu tan trong hư không.

Cả huyệt động chợt trở nên an tĩnh lại.

- Tiêu Phàm ——

Cơ Khinh Sa quát to một tiếng, nhảy dựng lên, mở hai tay ra, mãnh liệt ôm chặt cổ của Tiêu Phàm. Giống như tiểu cô nương liên tục dậm chân, vừa cười lại nhảy, nước mắt lại giống trân châu chảy thẳng xuống.

- Anh cuối cùng đã trở lại, thật tốt, thật tốt...

Kinh tài tuyệt diễm như Cơ Khinh Sa, giờ này khắc này, từ ngữ cũng trở nên cực kỳ bần cùng, lộn lại cũng chỉ có hai chữ “Thật tốt” này.

Tiêu Phàm gắt gao nắm ở eo nhỏ nhắn mềm mại của cô, khóe miệng mỉm cười, không kìm nổi khẽ hôn một cái lên gương mặt mềm mại của cô.

Hai gò má Cơ Khinh Sa chốc lát ửng đỏ, như thâm cốc u lan, xấu hổ xinh đẹp.

Lúc này đương nhiên không phải là lúc dây dưa, Cơ Khinh Sa rất nhanh liền bình phục tâm tình vô cùng kích động, hôn lên hai má Tiêu Phàm, buông hai tay ra. Tiêu Phàm phóng thần thức ra, tỉ mỉ tìm tòi một phen, xác định cả thân xác và linh hồn của Phong Vô Tà đều bị hủy diệt, lúc này mới âm thầm thở phào một cái.

Ở trong không gian tu di của “Càn Khôn Đỉnh”, thân thể linh của hắn mặc dù chỉ là hơi luyện hóa được một chút nội đan của Ngân Dực Lôi Bằng, lại đối với phong độn thuật có bước đầu hiểu rõ. Bảo hắn lúc này thi triển phong độn thuật, đương nhiên rất khó làm. Nhưng phối hợp với thiên nhãn thần thông, lại dễ phát hiện Phong Vô Tà đang lén ở bên cạnh mình. Mặc dù Phong Vô Tà yêu linh trong gió phong độn thuật cao minh đến cỡ nào, muốn hoàn toàn che giấu ở trước mặt Tiêu Phàm đã ăn nội đan Lôi Bằng, đó là không có khả năng.

Dưới tình hình không có phòng bị, một đao chọc ra, lập tức liền chấm dứt yêu linh trong gió này.

Phong Vô Tà cả đời am hiểu đánh lén người khác, kết quả lại là chết dưới “Đánh lén” của Tiêu Phàm, coi như là thiện ác hữu báo.

Rất nhanh, đám người Tiêu Phàm từ trong vườn ươm trở về đại sảnh, lại cẩn thận tìm kiếm, nhưng không còn tìm được vật gì hữu dụng. Tuy nhiên ở trong này tìm được cả bộ “Thiên nhân tương” rồi, đã là thu hoạch rất lớn, đồ vật còn lại không thể so sánh bằng.

Ước chừng ba mươi phút qua đi, Tiêu Phàm đi tới trước giường đá trong suốt, không chút do dự lấy Viêm Linh chi đao ra, giơ lên cao, mãnh liệt rót pháp lực vào, đánh mạnh một đao xuống. Một tiếng nổ vang ầm ầm, giường đá nhìn như không thể phá vỡ trong phút chốc chia năm xẻ bảy. Tiêu Phàm tay trái tìm kiếm, tựa như tia chớp nắm “Băng tủy” trong suốt vào trong tay.

Cuối cùng lúc rời khỏi sơn động, Tiêu Phàm giơ tay phất một cái, thi thể tuyết yêu ngàn năm biến thành hai đống tro tàn theo gió tung bay. Dưới tro tàn, lộ ra mười móng vuốt sắc bén lóe hàn quang, dài đến bảy tám tấc, lóng lánh sáng bóng giống như kim loại.

- Đây là... Móng vuốt của tuyết yêu ngàn năm?

Cơ Khinh Sa giật mình nói.

Tiêu Phàm mỉm cười gật đầu.

Viêm linh chi đao cố nhiên uy lực tuyệt luân, mấy cái móng vuốt này cũng là vật cứng rắn nhất trên người tuyết yêu, ngọn lửa có mãnh liệt, cũng khó có thể thiêu hủy. Loại móng vuốt sắc bén còn sót lại của yêu vật ngàn năm này, nhất định có thể phát lên công dụng.

613-thu-hoach/1162346.html

613-thu-hoach/1162346.html

Bạn đang đọc Đại Hào Môn của Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính​
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thieuquocviet1999
Phiên bản Dịch
Ghi chú DOCX
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 434

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.