Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhà khách

Phiên bản Dịch · 2587 chữ

Mấy mảnh vải rách không rõ màu sắc được buộc trên một cây cột thô to, tung bay ở trong gió cao nguyên, rất khó coi nhưng lại có khí phách.

So với “tấm biển” này, càng khó coi hơn chính là trạm xăng dầu của nhà khách.

Sửa xe, chỗ nghỉ chân, đổ xăng!

Sáu cái chữ to được sơn màu đỏ, chữ như gà bới, cong vẹo, không có bất kỳ kết cấu hình thức nào đáng nói, vừa nhìn có thể đoán ngay là do tay người tự viết, lực đạo cũng đủ. Cái nhà khách ở sát bên đường này, hàng rào bên cạnh treo vô số lốp xe hỏng, chiếm diện tích vô cùng rộng lớn. “Bãi đỗ xe” thì bụi bay mù mịt, khoảng chừng hơn một ngàn mét vuông. Mấy gian phòng xây bằng gạch, đứng tựa vào nhau, xếp thành một hàng. Bên cạnh còn có một chiếc xe buýt hỏng, tuy nhiên cửa sổ đều bị ri đô màu đen che kín, không thấy rõ bên trong có cái gì nữa.

Phía trên cây cột bên cạnh chiếc xe treo một đùi thịt bò, máu tươi còn đang róc rách nhỏ xuống. Một gã đàn ông cũng không cao lớn lắm, đeo một chiếc túi da dơ bẩn, mặt đầy râu ria, nhìn không ra gã bao nhiêu tuổi, cầm trong tay một cây dao lớn, đang cắt thịt bò.

Mảnh vụn thịt rơi tung tóe.

Đây chính là hình ảnh Cơ Khinh Sa và Tiêu Phàm lần đầu tiên nhìn thấy sau khi lái chiếc xe jeep tiến vào cái nhà khách này.

Cơ Khinh Sa cười nhẹ.

Rất bình thường.

Bọn họ vốn cũng không hi vọng có thể gặp được cao nhân tráng sĩ gì ở cái chốn khỉ ho cò gáy này. Ở trong vùng mấy trăm km không người này, có thể đổ xăng, có thịt để ăn, có giường chiếu để ngủ, bất kể là ai, đều cảm thấy rất mãn nguyện rồi. Đột nhiên, Cơ Khinh Sa không có ý định muốn qua đêm tại nhà khách này, dùng đầu ngón chân cũng có thể biết được, điều kiện vệ sinh nơi này sẽ như thế nào. Bọn họ mang theo lều trại, túi ngủ. Hoặc trực tiếp ngủ một giấc ở trên xe, cũng là một lựa chọn không tồi.

Cơ Khinh Sa thực ra cũng không mềm yếu như bề ngoài của cô.

Tiêu Phàm đương nhiên càng không bắt bẻ điều gì, trên cơ bản ngay cả thức ăn hắn cũng không cần. Trên xe đã mang theo một ít dược liệu tẩm bổ nguyên khí, như vậy là đủ rồi. Nhưng hắn cũng không ngại cùng Cơ Khinh Sa qua đêm ở trong này. Khí hậu cao nguyên biến đổi bất thường, nếu không nắm rõ tình hình giao thông thì tốt nhất đừng lái xe vào ban đêm. Hơn nữa, lần này bọn họ cũng không gấp, trước khi tiến vào núi Đại Tuyết, có thể xem lần tới cao nguyên này như một chuyến du ngoạn, hưởng thụ thế giới hai người một phen.

Chiếc xe jeep được lái vào bãi đỗ xe, kéo theo một mảng lớn bụi bay mù mịt.

Người đàn ông râu ria xồm xàm, vẫn đang từng đao từng đao bổ thịt bò như trước, mí mắt cũng không nâng lên một chút.

Thái độ phục vụ như vậy, cũng chính là vì ở vào chốn trước không có thôn, sau không có cửa hàng. Nếu là các đô thị phồn hoa phía đông phía nam thì sẽ rất khó mà kiếm tiền.

Tuy nhiên, chờ cho cát bụi tan đi, cửa xe mở ra, thời điểm Cơ Khinh Sa từ trong xe bước xuống, người đàn ông đang cắt thịt rốt cục cũng ngẩng đầu lên, hai mắt bỗng nhiên mở to. Chiếc dao lớn đang giơ lên giữa không trung, lại quên chém xuống, miệng ngậm nửa điếu thuốc lá cũng rơi trên mặt đất. Nếu không phải bởi vì nơi này mỗi một giọt nước đều rất quý báu, xem chừng nước miếng rất nhanh sẽ chảy thành sông.

Cho dù ở nơi xa hoa trụy lạc, đại đô thị vô cùng phồn hoa, Cơ Khinh Sa cũng là một tuyệt thế mỹ nữ luôn gây tai hoạ, lại càng không cần phải nói đến nơi đây là mảnh đất mênh mông vô cùng hoang vu, trực tiếp khiến người đàn ông đang cắt thịt ngất đi cũng là điều đương nhiên.

Mà người khiến người đàn ông cắt thịt bừng tỉnh từ trong trạng thái bóng đè kia chính là Tiêu Phàm.

Ở trong mắt người đàn ông cắt thịt, Tiêu Phàm ngàn vạn lần không đẹp bằng Cơ Khinh Sa, ngay cả một ngón tay của Cơ Khinh Sa cũng kém xa. Nhưng Tiêu Phàm lại mang vẻ quái lạ.

Trong làn gió lạnh đầu xuân ở khu vực cao nguyên Tuyết Vực này, mới nhìn qua có thể thấy được thân thể người đàn ông trẻ tuổi này quá bình thường, sắc mặt dường như còn đang bị bệnh. Không ngờ hắn lại mặc trang phục mỏng manh, loại trang phục này chỉ xuất hiện trên TV mà thôi. Hay là hắn không biết đây là cao nguyên Tuyết Vực, không phải vùng duyên hải phía nam? Đầu mùa xuân, về đêm nhiệt độ không khí lập tức sẽ hạ xuống âm độ, thậm chí là âm mười mấy độ. Mặc cái đồ chơi này, cơ bản giống như không mặc gì.

Thôi mặc kệ, bản thân hắn ta không sợ chết cóng, người khác cũng không cần xen vào.

Mấu chốt là, trong lồng ngực của hắn còn ôm một con mèo.

Tại cao nguyên Tuyết Vực này, cho dù Cơ Khinh Sa ôm ấp một con nhỏ mèo cũng đã làm cho người khác cảm thấy lạ rồi, lại càng không cần phải nói Tiêu Phàm này là một người đàn ông đấy.

Trời ạ, hắn bị bệnh thần kinh sao?

Ánh mắt người đàn ông cắt thịt nhìn Cơ Khinh Sa đều là diễm lệ, nhưng thời điểm gã nhìn Tiêu Phàm, liền hoàn toàn biến thành trào phúng và khinh bỉ, không che dấu chút nào, dường như còn kèm theo chút thương hại nhè nhẹ.

Tên nhóc này, nơi này không phải là địa bàn của ngươi. Dựa vào thân hình mảnh mai yếu đuối của ngươi lại dám mang theo bạn gái xinh đẹp như vậy đi dạo tới đây, chẳng lẽ ngươi thật sự cho rằng, mỗi một tấc đất của quốc gia này đều tồn tại pháp luật hay sao?

- Ông chủ, tôi muốn đổ xăng.

Cơ Khinh Sa hoàn toàn không nhìn ánh mắt “thường xuyên thay đổi” của người đàn ông cắt thịt, cô chậm rãi đi đến bên cạnh miếng thịt bò được chặt xong, mỉm cười với người đàn ông cắt thịt, thản nhiên nói.

- Đổ, đổ xăng... À, được, được...

Người đàn ông cắt thịt lại một lần nữa ngây người ra.

Chớ nên xem thường gã mở một nhà khách như vậy ở cái chốn không người này, điều này không có nghĩa là gã chưa nhìn qua thế giới bên ngoài, càng không có nghĩa là gã chưa từng nhìn qua phụ nữ. Có những người phụ nữ, xa xa vừa thấy thì giống như tuyệt đại mỹ nhân, nhưng mỗi khi đến gần một bước, quan cảm liền bị tụt xuống. Thời điểm tới gần bên cạnh, trên cơ bản không còn gì để nói nữa rồi. Nhưng Cơ Khinh Sa lại khác, xa xa liếc mắt nhìn qua, đúng là tuyệt mỹ, càng tới gần càng đẹp. Từ đầu đến chân, mỗi một tấc da thịt, mỗi một lần mỉm cười, thậm chí từng động tác lơ đãng nhỏ, đều xinh đẹp đến tận xương tủy, làm người ta không kìm lòng nổi mà muốn đưa tay sờ.

Thật không dễ gì khiến người đàn ông cắt thịt hồi phục tinh thần lại, vừa lăn vừa bò chạy tới, luống cuống tay chân rót đầy xăng vào chiếc xe jeep.

Cơ Khinh Sa mỉm cười, đứng ở giữa “bãi đỗ xe” hoang vắng giống như sa mạc, hứng thú quan sát bốn phía xung quanh. Tiêu Phàm thì đang ôm ấp Hắc Lân, không nói một lời, chỉ có thời điểm hai mắt đảo qua mấy gian phòng kia, hai hàng lông mày hơi nhăn một chút.

Bên trong mấy gian phòng kia lộ ra huyết quang mơ hồ, Tiêu Phàm có thể khẳng định, nơi này từng xảy ra án mạng, hơn nữa không chỉ một lần.

Đương nhiên, cho dù nơi này thật sự là chỗ tuyệt địa, Tiêu Phàm cũng không để ở trong lòng. Hắn chỉ là một người khách qua đường thuần túy, chỉ cần người ở đây an phận thủ thường, không có ý đồ lung tung với bọn họ, Tiêu Phàm cũng không có tính toán phức tạp gì khác. Dù sao hắn không phải là cảnh sát, cũng không thể kết luận nơi này từng xảy ra huyết án là có liên quan đến người đàn ông cắt thịt trước mặt. Cửa hàng nhỏ như vậy, ai biết đã qua bao nhiêu lần đổi chủ rồi chứ?

- Bao nhiêu tiền?

Cơ Khinh Sa cười hỏi.

- A, không, không cần tiền...

Người đàn ông cắt thịt lại lắp bắp nói, cũng không biết gã là do khẩn trương hay là cà lăm thật.

- Không cần tiền? Các anh là học Lôi Phong sao?

Cơ Khinh Sa liền cười, mang theo điểm trêu chọc nói.

- Ai nói không cần tiền? Năm trăm!

Không đợi người đàn ông cắt thịt mở miệng nói tiếp, bỗng cửa phòng “Ầm” một tiếng bị một người nào đó đẩy ra. Một người phụ nữ giọng nói khàn khàn bỗng dưng vang lên. Hùng hổ đi tới, không mang theo chút thiện ý.

Cho dù Cơ Khinh Sa và Tiêu Phàm đều gặp qua nhiều chuyện, nhưng lần này đã bị người phụ nữ kia làm cho giật mình kinh hãi.

Người phụ nữ này, nhìn qua ước chừng hơn bốn mươi tuổi, trên mặt ngăm đen, lộ ra hai luồng “Cao nguyên đỏ” màu tím đen. Miệng ngậm răng nanh vàng vàng đấy, còn khảm một chiếc răng vàng lớn. Làm một kiểu đầu uốn sóng lớn, đây là kiểu tóc lưu hành hai mươi năm trước đấy. Trên người mặc một chiếc áo khoác ca rô màu trắng đỏ, bên trong còn mặc một chiếc áo lông cao cổ màu vàng... Trên cơ bản, từ đầu đến chân đều là kiểu dáng thời trang của hai mươi năm về trước.

Lần này hiện ra một chữ “quê mùa” lớn trước mắt bọn họ.

Cơ Khinh Sa không kìm nổi, đem ánh mắt dời về phía bên cạnh, bộ dạng mặt mày này, thật sự có chút không hòa hảo cho lắm. Cho dù đều là phụ nữ, Cơ Khinh Sa cũng không muốn nhìn thẳng.

- Anh ta nói không cần tiền, bà chị lại nói năm trăm. Tôi rốt cuộc nên nghe ai đây?

- Đương nhiên là nghe tôi, anh ta là một kẻ ngu, cũng không phải ông chủ!

Âm thanh chiếc răng vàng lập tức kêu lên, ánh mắt nhìn phía Cơ Khinh Sa, mang theo thái độ thù địch rõ ràng và một cỗ ghen tuông nồng đậm. Tựa hồ sợ Cơ Khinh Sa sẽ đoạt mất người đàn ông của cô ta.

Vô duyên vô cớ đã vướng phải sự “đố kỵ” này khiến Cơ Khinh Sa dở khóc dở cười.

- Tại sao phải nghe lời cô, cô cũng không phải là bà chủ.

Ngay vào thời điểm này, lại một giọng nói vang lên, nhưng lại rất nhẹ nhàng. Làm cho người nghe cảm thấy rất thoải mái. Từ một gian phòng cách vách bước ra một người đàn ông hơi trẻ tuổi một chút, quả thật dễ nhìn hơn nhiều so với hai vị này.

Người đàn ông này ước chừng ba mươi mấy tuổi, tướng mạo có thể nói là tuấn tú, mái tóc được chải cẩn thận tỉ mỉ, quần áo rất sạch sẽ. Mặc một chiếc jacket màu vàng đất và một đôi giày ủng màu đen, nhìn qua rất có khí chất đàn ông. Không cần nói nơi đây là biên cương đại địa hoang vu, cho dù ở đại đô thị xa hoa, người đàn ông này cũng được xem là đường hoàng.

Vừa nhìn thấy người đàn ông trẻ tuổi xuất hiện, người phụ nữ hùng hổ răng vàng kia liền bĩu môi, tựa đầu xoay hướng một bên, không lên tiếng.

Người đàn ông trẻ tuổi mắt nhìn Cơ Khinh Sa, mỉm cười nói:

- Thật xin lỗi hai vị. Bọn họ là cháu họ và cháu dâu của tôi, là những kẻ nông dân, quê mùa, chưa thấy qua thế giới bên ngoài, không hiểu lễ tiết, đắc tội hai vị quý khách, mong hai vị lượng thứ, đừng chấp nhặt với bọn họ... Tôi họ Hồ, chữ Hồ trong hồ đồ, tên gọi Hồ Thước, Thước có nghĩa là hào quang lóe lên nhấp nháy. Cha tôi đặt cho tôi cái tên như vậy, mong hai vị quý khách đừng chê cười.

Vị Hồ Thước tiên sinh này lại là người nho nhã lễ độ, miêu tả cái tên của mình cũng rất khôi hài, nhưng cũng rất trang nghiêm.

Cơ Khinh Sa cười gật đầu, thản nhiên nói:

- Hồ tiên sinh, xin chào.

- Khách khí, khách khí, tôi vẫn chưa biết quý danh của hai vị quý khách?

Hồ Thước liên tục hạ thấp người, lại khiêm tốn cung kính.

- Tôi tên là Cơ Khinh Sa, vị này chính là Tiêu Phàm.

Cơ Khinh Sa đơn giản tiến hành tự giới thiệu bản thân.

- Hai vị đây là tự mình đi du lich sao? Hưởng tuần trăng mật ư? Hai vị thật sự là trai tài gái sắc, trời đất sinh ra một đôi.

Mặc kệ bọn họ có phải đi hưởng tuần trăng mật hay không, cô nam quả nữ, đồng hành ngàn dặm, lái xe di chuyển ở nơi ngàn dặm không người ở này, quan hệ của bọn họ có thể đơn giản được sao? Nói là vợ chồng son, sẽ không khiến bọn họ mất vui. Cho dù không phải vợ chồng son, cũng sẽ cảm thấy trong lòng ngọt ngào.

Hồ Thước rất giỏi đoán ý qua lời nói và sắc mặt.

- Hồ tiên sinh, tiền xăng rốt cuộc là bao nhiêu vậy?

- Ba trăm, ba trăm, hai vị trả ba trăm là đủ... Ái chà, ở nơi hoang vu này kinh doanh khó làm, lấy đắt một chút, mong hai vị thông cảm. Nào, mời hai vị vào nhà, trời cũng sắp tối rồi, buổi tối nhiệt độ không khí giảm xuống rất nhanh, ở bên ngoài sẽ rất lạnh. Hai vị đêm nay ở chỗ này qua mộtđêm đi. Những cái khác không dám nói, nhưng mấy bát cơm nóng, canh nóng thì chỗ chúng tôi vẫn có đấy. Nào, mời vào mời vào!

Hồ Thước liên tiếp mời mọc, cực kỳ nhiệt tình.

Nói chuyện cũng rất thực tế.

589-nha-khach/1162320.html

589-nha-khach/1162320.html

Bạn đang đọc Đại Hào Môn của Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính​
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thieuquocviet1999
Phiên bản Dịch
Ghi chú DOCX
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 464

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.