Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Khu không người

Phiên bản Dịch · 2505 chữ

Tuyết Vực Cao Nguyên, trời xanh, mây xanh, núi trắng, đường xanh, đầu mùa xuân Cao Nguyên gió thổi, lạnh như đao cắt, rét lạnh thấu xương.

Một chiếc xe jeep mới tinh lao nhanh trên đường cái khu không người ở Tuyết Vực Cao Nguyên.

Nữ tử lái xe, thướt tha xinh đẹp, thiên kiều bá mị, mỗi một lần mỉm cười, mỗi một ánh mắt, đều cấu thành hấp dẫn khó hiểu đối với nam nhân. Bất kể khi nào, bất kể hoàn cảnh gì, luôn luôn tràn đầy nữ tính, chỉ có thể là Cơ Khinh Sa.

Tiêu Phàm ngồi ở ghế phụ, một con mèo mập lười biếng co rúc ở trong lòng hắn, đang nằm ngáy o.. O... Từ lúc nuốt vào viên nội đan dị thú màu nâu đen mà Uông Vĩ Thành giao cho Tiêu Phàm kia, liên tiếp rất nhiều ngày, Hắc Lân đều là bộ dạng này, đa số thời điểm đều ngủ ngon.

Nói thật, lúc trước để Hắc Lân nuốt viên nội đan màu nâu đen kia, Tiêu Phàm do dự rất lâu, đều không thể quyết định. Thật sự thứ này, trước kia chưa bao giờ thấy qua, không có bất kỳ tiền lệ nào, để cho hắc lân ăn, thật không biết chính là loại kết quả nào. Cuối cùng là hắc lân tự mình giải quyết cái vấn đề khó khăn này. Mèo mập thật sự không kiên nhẫn được nữa, thừa dịp Tiêu Phàm đang phân thần, nhảy lên trước, há miệng rộng ra, lập tức nuốt nội đan vào miệng, nuốt vào trong bụng. Sau đó, không đến nửa canh giờ, bắt đầu say sưa đi vào giấc mộng, một giấc ngủ chính là cả ngày, lúc tỉnh rất ít.

Tiêu Phàm nhiều lần dùng lực thần niệm điều tra, cũng may ngoại trừ thích ngủ, Hắc Lân cũng không có không ổn khác, lúc này mới thoáng yên tâm.

Đương nhiên, công bằng mà nói, ngoài ngủ ra, Hắc Lân cũng không phải là không có nảy sinh một chút biến hóa khác. Trên thực tế, loại biến hóa này vẫn luôn đang trong quá trình tiến hành, đó chính là tốc độ bộ lông tuyết trắng của Hắc Lân biến thành đen rõ ràng nhanh hơn. Từ đen lân sau khi bị thương, toàn thân bộ lông biến thành tuyết trắng. Thời gian đã hơn một năm rồi, cũng chỉ không đến một phần mười bộ lông dần dần chuyển thành màu đen. Chiếu theo cái tốc độ này, ước chừng phải mười mấy năm mới có thể phục hồi nguyên như cũ.

Sinh mạng tự nhiên của mèo chỉ có tầm mười năm. Hắc Lân sống đến hiện tại, đã hai mươi tuổi ngẩng đầu, tương đương với người hơn một trăm tuổi. Trong tự nhiên, đây đã là kỳ tích không hơn không kém. Cho dù Hắc Lân là linh sủng bổn mạng của Tiêu Phàm, được thiên địa linh khí tẩm bổ, sống lâu hơn nhiều so với mèo bình thường. Nhưng mà tới được tuổi tác này, bản thân bị trọng thương, đối với tuổi thọ ảnh hưởng là rất trí mạng. Hắc Lân còn có thể sống thêm mười mấy năm hay không, rất thành vấn đề.

Viên nội đan dị thú kia vừa ăn vào, chỉ gần hai mươi ngày, bộ lông cả người của Hắc Lân đã có hơn phân nửa biến thành đen rồi.

Một cỗ khí tức sinh mệnh cực kỳ hùng mạnh, mơ hồ lộ ra trong cơ thể Hắc Lân, rất mơ hồ. Nhưng với khả năng của Tiêu Phàm, cũng có thể miễn cưỡng cảm giác được.

Chính là bởi vì như vậy, Tiêu Phàm kiên trì mang theo Hắc Lân chạy đi khắp nơi, thậm chí lúc đi tới sa mạc Tây Á tìm kiếm tổng đàn Tây Ly giáo, cũng đem theo Hắc Lân. Rất rõ ràng, lúc này Hắc Lân đã phục hồi nguyên như cũ, thậm chí nâng cao thêm một bước mấu chốt. Nếu chẳng may có bại lộ gì, Tiêu Phàm lại không ở bên người, vậy cũng liền hối tiếc không kịp. Hiểm như vậy, không thể mạo.

Về phần lần này đi Tuyết Vực Cao Nguyên, tương đối mà nói, trái lại cũng không có bao nhiêu nguy hiểm.

Tiêu Phàm và Cơ Khinh Sa là đến để tìm kiếm Tuyết Liên hoa ngàn năm.

Loại linh dược thiên địa này, tuyệt đối không thể có thể hy vọng tìm được trên bất kỳ thị trường dược liệu nào. Đó hoàn toàn không thực tế, chỉ có thể đi chuyến này, thử vận may rồi nói sau. Căn cứ theo ghi chép trong “vô cực thuật tàng thập di thiên”, nghe nói ở chỗ sâu trong núi Đại Tuyết, có một bộ tộc thần bí, gọi là tộc Đa Ba, tự xưng là nô bộc của Thánh núi thần núi. Là người thủ hộ trung thành nhất của Thánh núi Tuyết Liên. Có lẽ, bọn họ có thể tìm được loại thuốc tiên ngàn năm khó gắp nhất này.

Tiêu Phàm sau khi ở trong “Thập di thiên” đọc được đoạn ghi chép này, đã làm xác minh. Dưới sự trợ giúp của bằng hữu phía quân đội, phát hiện đúng là có một bộ tộc như vậy tồn tại. Rất nhiều năm trước, đội khảo sát khoa học viên cũng bởi vì một lần rất ngẫu nhiên đi đến bộ lạc Đa Ba tộc, đối với tình huống cuộc sống của bọn họ có bước đầu hiểu rõ. Bộ tộc này, toàn tộc ở trong chỗ sâu núi tuyết, rất ít kết nối với bên ngoài. Cuối cùng, nghành tương quan quốc gia suy xét đến tình hình thực tế của Tuyết Vực Cao Nguyên và Đa Ba tộc, cho nên cuối cùng vẫn chưa liệt Đa Ba tộc thành dân tộc độc lập, mà là thống nhất liệt vào hàng ngũ Cao Nguyên tộc.

Đã nhiều năm như vậy, tình hình của Tuyết Vực Cao Nguyên đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, tuyệt đại bộ phận nhân dân hoàn thành xã hội bán nguyên thuỷ hướng tới xã hội hiện đại. Duy chỉ có Đa Ba tộc vẫn ngăn cách với nhân thế, cô độc sinh sống ở chỗ sâu tại núi Đại Tuyết, kiên định thủ hộ lấy hứa hẹn của tổ tông và truyền thừa của nhiều thế hệ.

Cho tới nay, vẫn không có thay đổi gì.

Đối với Tiêu Phàm mà nói, đó là một tin tức tốt. Nếu người tộc Đa Ba cũng giống với người tộc Cao Nguyên khác, thường xuyên tiếp xúc với văn minh hiện đại, chỉ sợ hơn phân nửa ngăn cản không nổi hấp dẫn của chốn phồn hoa ngợp trong vàng son kia. Để đạt được tiền vàng và vật khác chất, bán ra đặc sản của bọn họ, dường như là đường tắt nhanh nhất, cũng là lựa chọn tự nhiên nhất.

Nếu thật như vậy, Tuyết Liên hoa ngàn năm trên cơ bản sẽ không thể trông cậy vào rồi.

Chúng căn bản liền không có cơ hội sinh trưởng thời gian lâu như vậy, sớm đã bị ngắt không còn một mảnh.

Chỉ cần tìm được bộ lạc tộc Đa Ba, thì có hy vọng. Tuy rằng bộ lạc sinh sống trong núi sâu như vậy khẳng định đối với thế giới bên ngoài vẫn duy trì cảnh giác và đề phòng cực độ. Muốn thuyết phục bọn họ giúp mình đi hái thuốc, không phải dễ dàng như vậy. Nhưng sự do người làm, thế nào cũng sẽ nghĩ ra biện pháp.

Ngoại trừ Tuyết Liên hoa ngàn năm, chuyến đi này của Tiêu Phàm và Cơ Khinh Sa còn có một mục đích, chính là tấm bản đồ mà Gia Cát Ánh Huy giao cho bọn họ kia.

Gia Cát Ánh Huy một phát giao tấm bản đồ này vào trong tay bọn họ, quay đầu bước đi, cả người thoải mái, dường như trả sạch đại nhân tình Tiêu Phàm cứu y. Tự nhiên mà vậy, Tiêu Phàm và Cơ Khinh Sa đối với tấm bản đồ này liền phá lệ coi trọng.

Thứ có thể gánh được một cái mạng của Vua trộm, cũng không thể coi như không quan trọng.

Hơn nữa, tấm bản đồ này là tìm được trong quyển chân kinh do tổ sư sáng lập ra môn phái tôn giáo Cao Nguyên tự tay viết, chỉ điểm này, liền hiện ra sự trân quý của nó. Tổ sư sáng lập ra môn phái giấu một tấm bản đồ như vậy ở trong chân kinh da dê tự viết, rốt cuộc muốn ẩn giấu bí mật gì chứ?

Không hề nghi ngờ, bí mật này chẳng phải dễ tìm kiếm.

Tiêu Phàm và Cơ Khinh Sa đều là người thông minh tuyệt đỉnh, sau khi lấy bản đồ trở về, tỉ mỉ nghiên cứu một buổi tối, sửng sốt không tìm ra nửa điểm đầu mối. Bọn họ vận dụng thiết bị máy tính tiên tiến nhất, nhập bản đồ vào trong máy tính, nhập vào trong hệ thống bản đồ vệ tinh toàn cầu để tìm kiếm, kết quả vẫn là không thu hoạch được gì.

Kết quả như vậy, cũng là ở trong dự liệu của hai người.

Bởi vì nơi mà tấm bản đồ này đã ghi lại ít nhất hẳn là nơi nào đó của niên đại tông sư sáng lập ra môn phái kia đã sống, mà tông sư sáng lập ra môn phái đã tọa hóa gần bảy trăm năm rồi. Bảy trăm năm bãi bể nương dâu, địa hình thay đổi, sớm hoàn toàn thay đổi. Hơn nữa, nếu đây là ghi lại địa hình nào đó của núi tuyết, vậy thì lại càng không có dấu tích có thể tìm ra.

Bảy trăm năm, cũng đủ để băng tuyết bao trùm địa hình địa mạo vốn có rất nhiều lần rồi.

Thật giống như một trận cuồng phong qua đi, ngươi làm sao tìm được hạt cát vốn có trong sa mạc kia chứ?

Nếu là bản đồ do tổ sư sáng lập ra môn phái Tuyết Vực Cao Nguyên lưu lại, như vậy đi tới núi Đại Tuyết xem xem, chắc là sẽ không sai đâu. Thứ này, thật đúng là phải xem duyên phận. Dù sao tiện đường, vừa lúc.

Đối với hai người Tiêu Phàm và Cơ Khinh Sa mà nói, đây là một đoạn chặng đường vui vẻ.

Từ thủ phủ Tuyết Vực Cao Nguyên đi tới chỗ sâu trong núi Đại Tuyết, nơi tụ cư của Đa Ba tộc. Chỉ đơn thuần là quốc lộ, đã phải chạy vài trăm km, trên cơ bản thuộc loại khu không người. Mảnh cao nguyên bao là này, quả thực chính là vô biên vô hạn.

Khi bọn họ rời khỏi trạm kiểm tra cuối cùng, đồng chí cảnh sát trạm kiểm tra nhắc nhở bọn họ, tốt nhất là tìm một người bản địa dẫn đường. Bởi vì bọn họ sẽ phải đối mặt, là khu không người mấy trăm km. Ngoại trừ động vật hoang dã, rất hiếm có thể nhìn thấy những vật còn sống khác. Mấy năm gần đây, nam nữ trẻ tuổi đến Tuyết Vực Cao Nguyên tự du lịch cũng không phải là hiếm, trong vòng một năm, thế nào cũng có thể nhìn thấy một ít. Nhưng có gan một mình lái xe xuyên qua khu không người đấy, thật đúng là ít càng thêm ít. Ít nhất tầm sáu tháng nay, cảnh sát trạm kiểm tra vẫn là lần đầu gặp phải. Bình thường tự đi du lịch xuyên qua khu không người, ít nhất cũng tầm trên ba xe trở lên, tạo thành một đoàn đội, hỗ trợ lẫn nhau. Cho dù như vậy, cũng nhất định phải tìm một người bản địa dẫn đường. Không phải một đoàn đội một người bản địa dẫn đường, mà là một xe một người.

Nếu chẳng may chạy tán, tụt lại phía sau thì sao?

Giống như Tiêu Phàm, một “Công tử bột” ôn nhu im lặng, gầy teo, dẫn theo một cô gái vô cùng đẹp, lái một chiếc xe, liền dám đi ngang qua khu không người, lá gan thật sự là rất lớn, liền không sợ buổi tối bị dọa ngất?

Cho nên, đồng chí cảnh sát có thể khẳng định, bọn họ sẽ không cự tuyệt đề nghị của mình. Không đợi Tiêu Phàm và Cơ Khinh Sa trả lời, liền phối hợp gọi điện thoại, định gọi cho bọn hắn một người dẫn đường lại đây. Điện thoại vừa mới bấm, còn chưa kịp nói chuyện, xe jeep đã bốc khói, lái đi thật xa rồi.

Bên tai loáng thoáng bay tới một tiếng “Cảm ơn” hơi khàn khàn.

Đồng chí cảnh sát gắt gao nhìn đuôi chiếc xe jeep, ngơ ngẩn một hồi.

Hiện giờ người trẻ tuổi thật là muốn lãng mạn không cần đến mạng sống nữa sao?

Thôi thì, tùy vào bọn họ đi.

Chỉ tiếc một cô gái đẹp như thế.

Cơ Khinh Sa trên mặt vẫn mang theo nụ cười thản nhiên, la bàn của xe jeep ở trong tay có có vẻ nhẹ nhàng phá lệ. Đây không phải lần đầu tiên Cơ Khinh Sa tới Tuyết Vực Cao Nguyên, nhưng tuyệt đối là lần đầu tâm tình vui vẻ như vậy. Trên đường lớn thẳng tắp ở khu không người, Cơ Khinh Sa thường thường sẽ dừng xe, nắm tay Tiêu Phàm đứng ở dưới trời xanh, đối mặt với trời cao mênh mông, đối mặt với núi tuyết cao vút trong mây, hít sâu một hơi, nhắm mắt lại.

Tuy rằng dưỡng khí không đủ, không khí của cao nguyên này hít vào vẫn là trong lành, say lòng người.

Thời gian trôi qua rất nhanh, khu không người mấy trăm km còn chưa đi được hết một nửa, sắc trời liền dần dần bắt đầu trở nên mờ tối.

Mặt trời đã xuống núi rồi.

Tiêu Phàm và Cơ Khinh Sa cũng không phải rất để ý, trên xe jeep đã mang theo đầy đủ trang bị, thức ăn và đồ uống. Qua đêm ở bên ngoài, vấn đề không lớn. Nếu đến Tuyết Vực Cao Nguyên “Tự điều khiển du lịch” này, công tác chuẩn bị đó là nhất định phải làm tốt.

Đương nhiên, nếu có thể ở trong một căn phòng ấm áp ở một buổi tối, vậy thì càng tốt hơn.

Phía cuối chân trời, mơ hồ có cái gì đang lay động.

Lại gần một chút, Cơ Khinh Sa rốt cục đã thấy rõ, đó là một nhà khách, hoặc là nói, là một trạm xăng dầu. Đón gió phấp phới kia chính là tấm biển nhà khách.

588-khu-khong-nguoi/1162319.html

588-khu-khong-nguoi/1162319.html

Bạn đang đọc Đại Hào Môn của Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính​
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thieuquocviet1999
Phiên bản Dịch
Ghi chú DOCX
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 575

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.