Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bắt cóc

Phiên bản Dịch · 2370 chữ

Màn đêm buông xuống, nhiệt độ ngoài phòng giảm nhanh, cuồng phong gào thét, cát đá bay mịt mù, va vào tấm ván gỗ trên cửa tạo ra những thanh âm “Bụp~ Bụp~”.

Trong phòng, lại là một quang cảnh khác.

Vượt ra ngoài dự kiến của Cơ Khinh Sa chính là trong phòng chẳng những rộng rãi, hơn nữa còn tương đối sạch sẽ, có chút giống phong cách cổ xưa của “nhà trọ Long Môn”. Hồ Thước ngồi xuống một bên, liên tiếp chỉ bảo tên “cháu họ”. Vị này tuy nhìn không bao nhiêu tuổi, nhưng có thể khẳng định gã lớn tuổi hơn so với người đàn ông cắt thịt, dọn lên món thịt dê.

Đối với sự tương phản về tuổi tác giữa chú cháu, Tiêu Phàm và Cơ Khinh Sa đều không lấy làm lạ. Hơn nữa một số đại gia tộc ở nông thôn, cháu họ lớn tuổi hơn so với chú là chuyện bình thường. Nếu không phải chú cháu ruột thịt, mà là chú cháu họ hàng xa, cháu họ lớn hơn chú vài chục tuổi cũng không phải điều đáng ngạc nhiên. Thậm chí con trai của cháu lớn hơn chú mười tuổi cũng là việc bình thường.

Tuy nhiên nhìn qua, vợ chồng người cháu họ rất kính sợ người chú này, Hồ Thước thuận miệng chỉ bảo một câu, hai người liền vội vội vàng vàng chạy đi, không thấy bọn họ đưa ra bất kỳ ý kiến gì.

Chỉ chốc lát sau, gã đàn ông cắt thịt dùng một chiếc xiên sắt thật to, xiên nửa đùi thịt dê đi lên, người phụ nữ răng vàng thì bưng lên một cái khay, bên trên đặt một ít cốc chén chai lọ, mùi vị hồ tiêu nồng nặc xông vào mũi, khiến người khác muốn hắt xì. Nhìn qua, đây là gia vị dùng để nướng thịt dê.

- Vào dịp này, con dê nào cũng đều rất béo tốt, một đầu dê khẳng định mấy người chúng ta ăn không hết, cho nên nướng thịt dê ăn trước đã.

Hồ Thước cười nói, cũng không thèm hỏi ý kiến của khách, một tay đón lấy xiên sắt lớn trong tay gã đàn ông cắt thịt, cổ tay chuyển động một cái liền đem thịt dê đặt lên chiếc kệ trên chậu than.

Cơ Khinh Sa và Tiêu Phàm liếc nhau một cái.

Tên Hồ Thước này bề ngoài nhã nhặn, lễ tiết chu đáo, nhưng cũng không phải là người dễ đối phó. Cái xiên sắt lớn mang theo nửa đùi thịt dê đã được lột da, ít nhất cũng tầm mười cân. Một tay gã nhấc lên không có chút khó khăn nào, bất kỳ một người đàn ông trưởng thành nào đều có thể làm được. Nhưng cánh tay của gã lại không chuyển động, chỉ dựa vào bắp thịt lại có thể nâng được nửa con dê, người bình thường khó có thể làm được như thế.

Trong chậu than lửa cháy rừng rực, ngọn lửa phát ra tiếng “Xuy xuy” khi nướng thịt dê. Rất nhanh, mỡ dê rơi xuống từng giọt một lên chậu than, mùi thịt xông vào mũi. Hồ Thước cầm lấy dụng cụ, đem gia vị quét lên thịt dê, động tác nhẹ nhàng, rất quen thuộc. Có thể thấy được nướng thịt dê là việc gã thường xuyên làm.

- Cơ tiểu thư, hai vị từ đâu tới vậy...

Hồ Thước vừa nướng thịt dê, vừa tùy ý nói chuyện phiếm với Cơ Khinh Sa. Gã cũng nhìn ra được, Tiêu Phàm dường như không thích nói chuyện lắm, bởi vậy rất chủ động nói chuyện phiếm với Cơ Khinh Sa.

- Thiết Môn.

Cơ Khinh Sa cũng thuận miệng trả lời.

- Thiết Môn? Nơi đó thật đẹp đấy, tôi cũng lâu rồi không tới đó, thật ra cha tôi cũng là người tỉnh Yến Bắc đấy.

Miệng Hồ Thước liền chuyển qua giọng điệu của Yến Bắc, coi như cũng có chút giống.

- Thật vậy sao? Thật là trùng hợp, không ngờ tới ở nơi này còn có thể gặp được đồng hương.

Cơ Khinh Sa đối đáp với Hồ Thước. Không ngừng đánh giá tình hình trong phòng. Người phụ nữ răng vàng ngồi ở bên cạnh cửa chính, phía sau bày biện một cái giá gỗ nhỏ, bên trên đặt một ít các loại rượu linh tinh. Người phụ nữ răng vàng một bên gặm hạt dưa một bên xem TV, thỉnh thoảng cười ha hả, thanh âm của TV mở lớn. Gã đàn ông cắt thịt thì ngồi ở bên kia, còng eo xuống, cầm trong tay cái bình rượu bẹt, thỉnh thoảng uống một ngụm. Ở bên cạnh của gã, còn có một cánh cửa, căn cứ phương vị có thể đoán ra, nó thông với một phòng khác đấy.

Nhìn như không cố ý, nhưng trên thực tế hai người này đã đem toàn bộ căn phòng canh chừng tốt.

Đương nhiên, cách đó không xa ở phía sau Hồ Thước, còn có một cửa sổ được đóng chặt, chỉ có điều cách mặt đất hơi cao. Nếu xảy ra chuyện gì khẩn cấp. Một “công tử bột” tay trói gà không chặt và người phụ nữ xinh đẹp yếu ớt mảnh mai này, sợ là rất khó chạy trốn qua đường cửa sổ.

Trò chuyện câu được câu không, nửa đùi thịt dê béo đã vô tình nướng đến khô vàng, hương thơm xông vào mũi.

- Nào, Cơ tiểu thư, Tiêu tiên sinh, mời hai vị ăn thịt dê.

Hồ Thước đem dao nĩa và chén ăn đến trước mặt Cơ Khinh Sa, cười nói.

- Thịt dê nướng này phải cắt ăn khi còn ở trên lửa, như vậy mới ngon, mới giữ được hương vị. Nếu cắt xuống để ở trong mâm ăn, hương vị liền biến đổi. Hai vị, đến đây ăn đi, đừng khách khí.

Cơ Khinh Sa cầm lấy dao và nĩa ăn, thử cắt một ít thịt dê, đưa vào miệng, quả nhiên cảm thấy mùi vị không tồi, không khỏi gật gật đầu, nói:

- Ừ, không tệ, rất ngon.

Hồ Thước cười ha ha, nói:

- Chỉ cần Cơ tiểu thư cảm thấy ăn ngon là tốt rồi, về sau tôi mỗi ngày đều nướng cho cô ăn.

Cơ Khinh Sa hai hàng lông mày hơi giương lên, nhìn Hồ Thước liếc mắt một cái, ánh mắt trở nên có chút lạnh.

Hồ Thước giống như không nhìn thấy, giơ dao lên cắt lấy một miếng thịt dê lớn, đặt lên mâm, sau đó gọi:

- Kim Hoa lại đây, đem miếng thịt này đưa đến phòng bên cạnh, đừng để tên kia chết đói. Những ngày hạnh phúc sau này của chúng ta, đều phải nhờ cậy nó đấy.

Người có tên Kim Hoa, chính là người phụ nữ răng vàng đang xem TV kia. Nghe thấy Hồ Thước gọi mình, mặc dù có chút không tình nguyện cho lắm, nhưng vẫn đứng dậy bước tới, bưng khay thịt đi, miệng thầm nói:

- Nuôi cái đứa con trai kia làm gì không biết? Lại không thể tiếp khách kiếm tiền.

- Cô thì biết cái gì. Tên nhóc này lai lịch thật không đơn giản, trong nhà có nhiều tiền, chờ bố nó đến đón người, ha hả, chúng ta sẽ phát tài đấy... Nhanh đi đi, đừng lề mà lề mề nữa.

Hồ Thước bỗng nhiên tuôn ra một câu nói tục.

Cơ Khinh Sa vuốt vuốt cái dao cắt thịt, nhìn Hồ Thước, như cười như không, nói:

- Ông chủ Hồ, tôi làm sao nghe được có chút gì đó không đúng. Không phải ông đang bắt cóc con tin đấy chứ?

Hồ Thước cười ha hả, nói:

- Cơ tiểu thư thật sự là người thông minh, không ngờ lập tức đã hiểu chuyện. Kỳ thật, cũng không cần phải nói khó nghe như vậy, cái gì bắt cóc với không bắt cóc chứ. Cũng bởi vì chúng tôi thật sự là quá nghèo, không nghĩ ra được biện pháp kiếm tiền, thật khó sống qua ngày. Cho nên, nghiêm túc mà nói, chúng tôi chỉ là cướp của người giàu chia cho người nghèo, thay trời hành đạo.

Cơ Khinh Sa liền cười.

Tên Hồ Thước này thật đúng là một nhân tài, đổi trắng thay đen rất nhanh. Nếu không biết, còn tưởng rằng gã là cán bộ lãnh đạo đấy.

- Tuy nhiên, Cơ tiểu thư xin yên tâm, tôi bắt cóc ai cũng được nhưng sẽ không bắt cóc cô. Không ai lại bắt cóc người yêu của mình, đúng không?

Hồ Thước cười lớn, ánh mắt nhìn về phía Cơ Khinh Sa, lộ ra lòng tham không thể che dấu. Trời càng về đêm, ngoài cửa cuồng phong gào thét, con dê đã vào tròng, trên cơ bản cũng không cần lo lắng, cho nên gã đã để lộ ra chân tướng.

Cơ Khinh Sa cười lắc đầu, đơn giản không nói gì nữa.

Cùng một tên bị lòng tham ăn vào não, có cái gì đáng để nói đây?

Hồ Thước cũng không để ý đến vẻ mặt thương hại của Cơ Khinh Sa, phối hợp nói:

- Cơ tiểu thư, xin cô yên tâm, tôi không phải là người thô lỗ, tôi sẽ đối xử tốt với cô. Kiếm được bao nhiêu tiền, tôi đều giao hết cho cô, cái nhà này do cô làm chủ, được không? Tôi nói được là làm được đấy!

- Tiền kiếm được đều giao cho tôi? Chỉ dựa vào cái nhà khách này của ông sao?

Cơ Khinh Sa thật sự là nhịn không được, lại mở miệng nói một câu.

Trên thế giới này, những tên đui mù vĩnh viễn không ít.

- Ai, Cơ tiểu thư, cô cũng chớ nên xem thường cái nhà khách này, chỉ cần kinh doanh đúng phương pháp, chỉ cần một năm có thể kiếm được mấy chục triệu, tuyệt đối không thành vấn đề. Nơi này ngàn dặm không có người, chỉ có duy nhất một cái nhà khách này. Hễ là người ở đâu đi ngang qua, đều dừng chân trọ ở chỗ của tôi đấy... Những cái đó vẫn chưa nhằm nhò gì đâu, tôi nói cho cô biết một bí mật, cô có biết tên nhóc vừa rồi tôi nhắc đến là ai không? Nó là Vương tử của bộ lạc Đaba đấy! Người Đaba, các vị đã được nghe nói qua chưa?

- Bộ lạc của bọn họ không có gì nhiều, nhưng Thiên Sơn Tuyết Liên thì có rất nhiều, còn có da báo tuyết, da Tuyết Hồ, nhiều đếm không xuể. Chúng ta không cần nhiều, chỉ cần bọn họ mang tới một ít để đổi vua của bọn, sau đó bán đi sẽ kiếm được một khoản tiền lớn đấy. Có phải hay không? Ít nhất cũng phải mấy chục triệu! Chỉ cần cô đi theo tôi, khoản tiền này sẽ do cô bảo quản, cô là Bộ trưởng Tài chính của chúng ta, cô thấy thế nào?

Hồ Thước nói nhiều đến nỗi nước miếng tung bay, chính gã đã bị người đẹp này kích động mà không ngừng phấn khởi.

- Vương tử của bộ lạc Đaba? Ông chắc chứ?

Vào lúc này, Tiêu Phàm luôn giữ im lặng bỗng nhiên mở miệng hỏi, giọng điệu bình tĩnh, không mang theo chút tức giận.

Hồ Thước nghiêng đầu sang chỗ khác, ánh mắt nóng rực bỗng chốc đã trở nên lạnh lẽo, mang theo sự khinh thường hết sức rõ ràng, trên mặt lại tràn ra tươi cười, nói:

- Tiêu tiên sinh, ngươi rốt cục đã mở miệng nói chuyện? Ta còn tưởng rằng ngươi là kẻ câm điếc đấy. Nếu ta là ngươi, ta sẽ không hỏi vấn đề ngu xuẩn như vậy. Ngươi vẫn là nên ăn một chút thịt dê nướng đi, ăn nhiều một chút. Đây là một bữa ăn cuối cùng của ngươi rồi. Ăn no xong ta sẽ tiễn ngươi lên đường.

Tiêu Phàm nhìn gã, sắc mặt thản nhiên, ánh mắt càng thêm bình tĩnh.

Cơ Khinh Sa hơi nhếch mép, không có ý châm chọc, cũng không có ý khinh thường, chỉ có ý thương hại. Bất kể là ai, ở trước mặt Tiêu Phàm phạm sai lầm nghiêm trọng như vậy, đều rất đáng được thông cảm.

- Tiêu tiên sinh, đừng nhìn ta như vậy, ta biết rằng ngươi rất đáng thương. Nhưng ta không có biện pháp nào khác, ngươi cưới được bà xã xinh đẹp như vậy, không ở trong nhà hưởng thụ, lại chạy tới nơi này làm cái gì? Cái này gọi là chính ngươi đưa hàng tới cửa, hiểu hay không vậy?

Hồ Thước càng thêm hưng phấn, nhìn sang Cơ Khinh Sa, lại nhìn Tiêu Phàm, quơ chiếc dao nhỏ cắt thịt trong tay, lớn tiếng nói. Cho đến lúc này, ông chủ Hồ còn chưa phát hiện ra ánh mắt của Tiêu Phàm và Cơ Khinh Sa đều rất trấn định, đây không phải là phản ứng của người bình thường khi đối mặt với loại tình huống này.

- Được rồi, nể tình ngươi đã tặng một người phụ nữ xinh đẹp như vậy cho ta, ta có thể cho ngươi chút ưu đãi. Đương nhiên, không phải cho ngươi lựa chọn chết như thế nào, mà là sau khi ta giết ngươi, có thể đem xác ngươi chôn kĩ, không đem thịt của ngươi băm làm nhân bánh bao. Thế nào, ta rất nhân từ chứ.

“Ách...”

Bỗng nhiên, Hồ Thước thao thao bất tuyệt đột nhiên dừng lại, gục đầu nhìn xuống lồng ngực của mình, vẻ mặt không dám tin.

Trên lồng ngực của gã, cắm một con dao cắt thịt thật dài, lưỡi dao và một phần chuôi đao hoàn toàn cắm vào thân thể gã, chỉ có một ít chuôi dao lộ ra bên ngoài. Máu từ từ phun ra như nước suối.

590-bat-coc/1162321.html

590-bat-coc/1162321.html

Bạn đang đọc Đại Hào Môn của Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính​
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thieuquocviet1999
Phiên bản Dịch
Ghi chú DOCX
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 433

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.