Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chỗ cất giấu vật quý giá

Phiên bản Dịch · 2607 chữ

- Tiêu tiên sinh, anh thật đúng là ngôi sao tai họa định mệnh của tôi a...

Mắt thấy quần hào thảo nguyên đi nhanh mà đi, Gia Cát Ánh Huy liếc mắt nhìn Tiêu Phàm một cái, thở dài một hơi, nói.

- Vua trộm, hai chữ định mệnh này, nói rất hay.

Tiêu Phàm thản nhiên cười, nói, chậm rãi về phía trước.

- Ai, anh chớ tới gần, tôi sợ ngươi rồi, còn không được sao?

Gia Cát Ánh Huy khoát tay chặn lại, kêu lên, đỏ mặt tía tai. Nhìn ra được, anh ta là sự thật sợ Tiêu Phàm. Người này, chỉ cần mình vừa thấy hắn, chắc chắn sẽ không có chuyện tốt. Hơn một năm nay, bị người đuổi đến giống chuột, Gia Cát Ánh Huy nếu tâm nhãn hẹp, chỉ sợ sớm đã chống đỡ không nổi rồi.

Cơ Khinh Sa nhẹ nhàng nhăn lại lông mày, nói:

- Vua trộm, chúng tôi lần này lại đây, là thật tâm thành ý giúp anh, không ý tứ gì khác, anh đã hiểu lầm.

- Cơ tổng, tôi tin cô là thật tâm thành ý, nhìn ra được. Nhưng không nói gạt cô, người bạn trai của cô, tôi vẫn thực không tin được hắn. Tôi dù sao mỗi lần nhìn thấy hắn, cũng không có quả ngon để ăn.

Gia Cát Ánh Huy miệng đầy hỏa xa.

Cơ Khinh Sa khuôn mặt xinh đẹp hơi đỏ lên, càng thêm quyến rũ. Với thân phân địa vị hiện giờ của Cơ Khinh Sa, thật đúng là có rất ít người dám thoải mái nói chuyện cùng cô như vậy. Đương nhiên, nếu cô và Tiêu Phàm một chút quan hệ đều không có, kỳ thật cũng sẽ không quá để ý lời đùa như vậy.

Vấn đề là, tâm lý của cô hiện tại, đã sớm nổi lên biến hóa rất nhỏ.

- Tiêu tiên sinh, con người của tôi không thích nợ lắm người nhân tình. Nói đi, lần này, bảo tôi đi trộm cái gì?

- Quyển chân kinh hạ.

Tiêu Phàm cũng không khách khí, trực tiếp nói.

- Củ chuối thật! Anh có lầm hay không? Thật muốn bảo tôi đi chết a!

Gia Cát Ánh Huy k khỏi kêu lên:

- Quyển chân kinh thượng kia cũng đã bị Đan Tăng Đa Cát cái tên tu tưởng biến thái kia truy sát mười ngàn dặm. Anh hiện tại bảo tôi đi trộm quyển chân kinh hạ. Còn không bằng trực tiếp giết tôi được rồi.

- Không đi, không đi, kiên quyết không đi!

Vua trộm lắc đầu lia lịa.

Tiêu Phàm cứ như vậy nhìn anh ta, không nói lời nào.

- Anh đừng nhìn tôi như vậy. Lần này tôi thật sự không đi. Nói thật cho anh biết nhé, cho dù tôi đồng ý đi trộm, cũng khẳng định trộm không được.

- Vì sao?

Tiêu Phàm thản nhiên hỏi.

- Bởi vì căn bản cũng không có quyển chân kinh hạ!

- Ừ?

Tiêu Phàm hai hàng lông mày dương lên.

Đáp án này, thật ra nằm ngoài dự liệu của hắn.

Hắn sở dĩ bảo Vua trộm đi lấy quyển chân kinh hạ, cũng là bởi vì, ở bên trong quyển chân kinh thượng, có điều tâm đắc. Nếu như có thể lấy được quyển chân kinh hạ, để tham khảo thêm. Có lẽ ở trên tu vi thuật pháp có thể có nhiều lĩnh ngộ hơn. Vô Cực Môn sở dĩ có thể trở thành lãnh tụ giới thuật pháp, chính là ở truyền thống không ngừng tiến thủ, không ngừng hỗn hợp sở trường của phái khác.

Mặc dù “vô cực cửu tương thiên” thất lạc không được đầy đủ, có lẽ thông qua hỗn hợp sở trường phái khác, có thể có lối tắt khác.

Nhưng hiện tại, Gia Cát Ánh Huy lại nói cho hắn biết, không có quyển chân kinh hạ.

- Tôi biết rằng anh không tin, nhưng đây là chính tai tôi nghe thấy hai gã Lão hòa thượng trong lúc nói chuyện nói như thế. Bọn họ cũng đang tìm kiếm quyển chân kinh hạ. Theo Đại hòa thượng thủ lĩnh nói, quyển chân kinh thượng chỉ là cơ sở. Bên trong quyển hạ mới ghi lại thần thông vô thượng. Chỉ cần có thể tìm được quyển hạ, tình cảnh quẫn bách trước mắt của bọn họ có thể đổi mới trên phạm vi lớn.

Gia Cát Ánh Huy nói, thần sắc rất chân thành. Nhìn qua giống như thật sự giống vậy.

Tiêu Phàm liền cười, cười lắc đầu, thản nhiên nói:

- Vua trộm, anh đang nói xạo. Anh đã sớm biết quyển chân kinh hạ không có, vậy lần trước vì sao còn muốn đến khách sạn Đức Vân chứ?

Ở trong “khách sạn Đức Vân” lần đó, Đại hòa thượng Đạt Nhĩ Khác và Đan Tăng Đa Cát chính là dùng quyển chân kinh hạ giả để làm mồi dụ, dụ dỗ Gia Cát Ánh Huy mắc câu. Nếu Gia Cát Ánh Huy đã sớm biết quyển chân kinh hạ không tồn tại, hắn tại sao lại mắc mưu chứ?

Gia Cát Ánh Huy cười ngạo nghễ, nói:

- Tôi biết là giả đấy. Tôi chỉ là muốn nói cho bọn họ biết, chỉ cần là thứ tôi thích, mặc kệ bọn hắn dùng phương pháp gì để dấu đi, cũng vô dụng.

Y tên trộm này, đi trộm kinh văn giáo phái người ta, vốn chính là vì cậy mạnh.

- Vua trộm, ngươi mới vừa nói, hai lão hòa thượng đang nói chuyện, ngoại trừ Đại hòa thượng thủ lĩnh, một vị còn lại là ai?

Cơ Khinh Sa ở một bên hỏi.

- Lạc Cát đại hòa thượng.

- Không thể nào!

Cơ Khinh Sa giật mình kinh hãi, thốt ra.

- Anh nhất định là lầm.

- Tôi không có lầm, đó chính là ông ta đó.

- Tiêu Phàm...

Cơ Khinh Sa quay đầu nhìn về phía Tiêu Phàm, vẫn là vẻ mặt không tin.

Cũng khó trách Cơ Khinh Sa không tin, thật sự nếutheo lẽ thường mà phân tích, hai vị đại sư này rất không khả năng tụ cùng một chỗ. Đại hòa thượng thủ lĩnh không chỉ đơn giản là lãnh tụ tôn giáo, đa số thời gian của ông ta, là một nhân vật chính trị. Nhưng Đại hòa thượng Lạc Cát, cũng là ẩn sĩ nổi danh nhất của Tuyết Vực, từ trước đến nay không tham dự các loại phân tranh chính trị.

Các đại sư của cao nguyên Tuyết Vực có rất nhiều ẩn sĩ chân chính, ở trong chùa miếu núi sâu ẩn cư tu luyện, nhiều năm không hỏi thế sự. Lạc Cát đại hòa thượng chính là lãnh tụ của những ẩn sĩ này, thanh danh truyền xa. Quan trọng nhất là, Lạc Cát đại hòa thượng tuổi tác đã cao. Tuy rằng có rất ít người biết số tuổi thật sự của ông ta, nhưng ít ra cũng gần trăm tuổi rồi. Bốn năm mươi năm trước, ông ta chính là Đại hòa thượng được người tôn kính nhất cao nguyên, danh vọng cao này, thậm chí không ở dưới Đại hòa thượng thủ lĩnh. Khi đó, còn có rất nhiều người gặp qua vị ẩn sĩ Tuyết Vực nổi danh nhất đương đại này, nhận được lời chúc phúc của ông ta.

Lạc Cát đại hòa thượng cũng không phải tăng quan thế tập, danh dự cao thượng của ông ta là dựa vào phẩm đức cao thượng của mình và phật pháp uyên thâm dần dần tích lũy được từ trong tín đồ mà có được. Cho nên, theo lẽ thường phỏng đoán, bốn năm mươi năm trước, Lạc Cát đại hòa thượng ít nhất cũng có thể đã qua tuổi bốn mươi rồi. Người tu hành tuổi còn quá trẻ, sẽ không nhận được sự sùng kính của các tín đồ như vậy.

Trừ phi là tăng quan thế tập có thể luân hồi chuyển thế, không thì đừng nói tới.

Từ đó có thể biết, hiện nay Lạc Cát đại hòa thượng, ít nhất cũng tới tuổi già rồi.

Như vậy một vị lãnh tụ ẩn sĩ đức huân lớn tuổi làm sao có thể trèo đèo lội suối đi ra nước ngoài, đi gặp gỡ với Đại hòa thượng thủ lĩnh chứ?

Giữa bọn họ, chắc có lẽ không có tiếng nói chung.

Tiêu Phàm cũng có chút giật mình, bởi vì cục Tôn giáo bên kia, cũng vẫn chưa từng nhận được tình báo phương diện này. Động tĩnh có liên quan tới Đại hòa thượng thủ lĩnh, đều có cơ cấu chuyên môn phụ trách tìm hiểu. Lạc Cát đại hòa thượng và Đại hòa thượng thủ lĩnh gặp gỡ, tình báo trọng yếu như vậy, cơ cấu chuyên môn làm sao có thể hoàn toàn không biết gì cả?

- Vua trộm, anh làm thế nào khẳng định đó là Lạc Cát đại hòa thượng? Anh trước kia gặp qua ông ta sao?

Tiêu Phàm suy nghĩ một chút, liền hỏi.

Lạc Cát đại hòa thượng thường xuyên hiện thân, đã là chuyện của bốn năm mươi năm trước rồi. Sau khi thế cục cao nguyên ổn định, Lạc Cát đại hòa thượng trên cơ bản không thế nào nhập thế, ở trong chùa miếu trên núi cao ẩn cư không ra. Gia Cát Ánh Huy chỉ chừng bốn mươi tuổi, thời điểm anh ta sinh ra, Lạc Cát đại hòa thượng gần như đều không thế nào lộ diện, anh ta tại sao biết vị lãnh tụ ẩn sĩ này chứ?

Gia Cát Ánh Huy cười lạnh một tiếng, nói:

- Tôi trước kia chưa từng gặp ông ta, nhưng cái này cũng không gây trở ngại cho việc tôi xác định thân phận của ông ta. Bởi vì, Đại hòa thượng thủ lĩnh chính là xưng hô như vậy với ông ta. Hơn nữa đối với ông ta lễ kính có gia, ở trước mặt ông ta, Đại hòa thượng thủ lĩnh thể hiện lễ tiết đệ tử. Xin hỏi hai vị, nếu hắn không phải Lạc Cát đại hòa thượng, còn có thể là ai chứ?

Tiêu Phàm và Cơ Khinh Sa liếc nhau, không khỏi hoảng sợ.

Gia Cát Ánh Huy một phản bác cực kỳ hữu lực này, gần như không thể cãi lại. Hiểu ra Đại hòa thượng thủ lĩnh cũng tuổi cao, ngay cả trước mặt một lão hòa thượng khác cũng bày ra lễ tiết đệ tử. Như vậy ngoại trừ Lạc Cát đại hòa thượng, quả thật rốt cuộc tìm không ra vị tiền bối Tuyết Vực thứ hai. Bất kỳ một vị Đại hòa thượng khác, đều khó có khả năng có đãi ngộ như vậy, đây là khẳng định không thể nghi ngờ.

Chỉ có điều, Lạc Cát đại hòa thượng làm sao lại bí mật xuất hành, đi ra nước ngoài gặp gỡ với Đại hòa thượng thủ lĩnh chứ? Rốt cuộc có sự kiện trọng đại gì, làm cho hai vị Đại hòa thượng cũng quan trọng hơn như thế này?

- Vua trộm, bọn họ đã nói những gì?

Tiêu Phàm lập tức hỏi.

- A. Tôi không phải vừa rồi đã nói với các người rồi sao? Bọn họ đang nói về chuyện quyển chân kinh hạ.

- Tôi là nói, ngoại trừ vấn đề này ra, bọn họ còn nói cái gì?

Gia Cát Ánh Huy liếc mắt, rất không thích nói:

- Anh nghĩ rằng tôi dám ở đó nghe lén bao lâu chứ? Hơn nữa hai vị Đại hòa thượng này đều là người già bảy tám mươi tuổi, làm cái gì đều quá chậm, mười phút cũng không chắc nói lên được một câu. Đa số thời điểm chính là ngồi đối mặt nhau, giống hai Bồ Tát trong miếu. Tôi có thể nghe vài câu như thế, hoàn toàn là vận may.

Chợ bán thức ăn lâm vào trong trầm mặc, một chút, Cơ Khinh Sa nói:

- Vua trộm, nếu quyển chân kinh hạ đã không có, dựa theo quy củ, anh thế nào cũng phải có thể hiện đi chứ?

Người ta đã cứu mạng của anh, hơn nữa vì anh, Tiêu Phàm còn nợ Bạch Lang một đại nhân tình, tương lai không biết phải làm cho Bạch Lang chuyện khó như thế nào. Anh một chút thể hiện cũng không có, cứ như vậy chụp phủi mông chạy lấy người, chỉ sợ không thể nào nói nổi chứ?

Gia Cát Ánh Huy liền cười, khóe miệng mang theo ý châm chọc:

- Tôi biết ngay các người sẽ nói như vậy. Ai nha, gặp phải các người ngôi sao tai họa như vậy, coi như tôi xui xẻo. Nào, cái này cho các người, tôi nghĩ hẳn là cũng đủ trả nợ ân tình cho các người rồi.

Vua trộm miệng nói nhỏ, vẻ mặt mất hứng, lấy ra một túi nhựa nhỏ đưa tới. Túi nhựa này rất nhỏ, lại bẹt, thật sự chẳng đựng nổi thứ gì, tại sao Gia Cát Ánh Huy lại tỏ ra bộ dạng đau lòng như thế?

- Là vật gì?

Cơ Khinh Sa giơ tay nhận lấy, lại cũng không mở ra, lập tức giao cho Tiêu Phàm.

- Tự xem chẳng phải sẽ biết sao?

Gia Cát Ánh Huy càng thêm không kiên nhẫn được nữa.

Tiêu Phàm mở miệng túi nhựa ra, từ bên trong lấy ra một cuộn giấy nho nhỏ, mở ra, cũng là một tấm bản đồ. Cuộn giấy này cầm vào tay cực kỳ mềm mại, hình như là thuộc da nào đó, trải qua tiêu chế tỉ mỉ mà thành. Ngoài ra, dường như cũng nhìn không ra có cái gì đặc biệt.

- Đây là bản đồ gì?

Cơ Khinh Sa hỏi.

- Tôi cũng không biết. Tuy nhiên tấm bản đồ này là được kẹp ở trong quyển chân kinh thượng.

- Được kẹp trong quyển chân kinh thượng ư? Tôi dường như không phát hiện bên trong có thứ này a...

Tiêu Phàm rất kinh ngạc nói. Quyển chân kinh thượng từng ở trong tay hắn bảo quản một thời gian ngắn, hắn không chỉ một lần lấy ra tìm hiểu, nhưng lại chưa bao giờ phát hiện bên trong còn có thứ này.

- Đó là bởi vì, ngươi không chuyên nghiệp. Tìm đồ vật này nọ, tôi mới là chuyên nghiệp nhất đấy.

Gia Cát Ánh Huy dương dương đắc ý nói.

Điểm này, Tiêu Phàm và Cơ Khinh Sa không thừa nhận cũng không được.

"Còn có điểm trọng yếu nhất, thời điểm giao cho anh quyển chân kinh thượng, bản đồ này tôi cũng đã lấy đi rồi, anh làm sao còn có thể tìm được chứ?

Tiêu Phàm thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu. Cơ Khinh Sa trong khoảng thời gian ngắn thì hơi ngứa tay, thầm nghĩ muốn giáo huấn một chút cái tên vô lại này.

- Được rồi, bản đồ các người cầm đi, chúng ta lúc này coi như đã thật sự thanh toán xong rồi. Hai vị, tạm biệt...

Gia Cát Ánh Huy giơ tay vung lên, lập tức xoay người, hai tay cắm vào trong túi quần, thân mình đung đưa, nghênh ngang rời đi.

Nói đi là đi, không có nửa phần chần chừ, cũng là thật sự tự nhiên.

587-cho-cat-giau-vat-quy-gia/1162318.html

587-cho-cat-giau-vat-quy-gia/1162318.html

Bạn đang đọc Đại Hào Môn của Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính​
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thieuquocviet1999
Phiên bản Dịch
Ghi chú DOCX
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 491

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.