Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chịu thua

Phiên bản Dịch · 2366 chữ

Tuy Bạch Lang miệng thì nói thế, nhưng mắt lại nhìn Cơ Khinh Sa.

Nơi này là thành phố Thiết Môn, ở đây Cơ Khinh Sa là “đại lão”.

Điểm này không thể nghĩ sai được.

Dù thân phận thật của Tiêu Phàm là gì, nếu không trực tiếp nói rõ thì Bạch Lang có thể không để ý đến hắn. Ở thành phố Thiết Môn chỉ có Cơ Khinh Sa mới có tư cách nói điều kiện với Bạch Lang, những người khác đều không đủ tư cách.

Cho dù là bạn của Cơ Khinh Sa cũng không được.

Đây là quy định của giang hồ.

Cơ Khinh Sa nhợt nhạt cười, hạ giọng nói:

- Lang Vương, tất cả những điều mà Tiêu Phàm nói, tiểu muội không có bất kỳ dị nghị gì.

Hai mắt Bạch Lang hơi nhíu lại.

Cơ Khinh Sa tỏ thái độ, thật sự rất sáng suốt.

Tiêu Phàm nhìn Bạch Lang, chậm rãi nói:

- Lang Vương, dù thế nào thì Trường Xuân Hương là do tôi kêu Gia Cát Ánh Huy đi trộm, vì thế tôi thực sự xin lỗi, chuyện này coi như tôi nợ ngài một ân tình. Đã sớm nghe nói Lang Vương thảo nguyên uy danh hiển hách, Tiêu Phàm rất muốn kết bạn với ngài.

Bạch lang khuôn mặt có chút biến động.

Lời này của Tiêu Phàm nếu vào tai người khác thì nghe có chút ngang ngạnh, nhẹ tênh không có chút thành ý. Nhưng vào tai Bạch Lang lại không phải đơn giản như vậy. Bởi vì bản thân Bạch Lang là một người đàn ông rất trọng chữ tín, nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy. Tiêu Phàm nói nợ anh ta một ân tình trên thực tế là đang hứa với anh ta: Chỉ cần anh cần thì tôi sẽ trả lại cho anh ân tình này.

Ai cũng đều biết một lời nói của Lang Vương đáng giá nghìn vàng!

Nếu Tiêu Phàm và anh ta có tính cách giống nhau, vậy thì Tiêu Phàm đưa ra điều kiện này đã rất khó lường. Dù tương lai anh yêu cầu tôi giúp đỡ điều gì chỉ cần tôi có thể làm được tôi quyết không nuốt lời.

Mặc dù mới giao tiếp với Tiêu Phàm một lúc, nhưng Bạch Lang cảm nhận được Tiêu Phàm không phải là một kẻ thích hứa hẹn tùy tiện.

Một gã tùy tiện thì làm sao có thể được Cơ Khinh Sa tôn sùng như thế?

Lọt vào tầm mắt của “nữ vương” thành phố Thiết Môn!

Ánh mắt Bạch Lang hướng về mấy tên huynh đệ.

Agoura bỗng nhiên tiến lên một bước, kêu lớn:

- Này, tiểu tử, cô gái ở cùng với ngươi trong miếu Thanh Đế đâu rồi? Cô ấy ở đâu? Tôi rất muốn đánh tiếp với cô ấy một lúc. Lần đó tôi thua cô ấy rồi!

Hai hàng lông mày của Cơ Khinh Sa nhẹ nhàng nhăn lại.

Những điều mà Agoura nói, cô đều không biết. Nhưng Cơ Khinh Sa biết, Bạch Lang đang dùng cách này để khiêu chiến với Tiêu Phàm. Trong giới giang hồ, dù có bao nhiêu quy tắc, trong đó có một quy tắc lớn nhất – nắm đấm của ai mạnh, người đó là đại ca!

Bạch lang dù sao cũng là người cầm đầu. Suy nghĩ của anh ta chắc chắn là phải khác với các thủ hạ.

Đừng thấy lúc này chỉ có hai người là Cơ Khinh Sa và Tiêu Phàm đến, nhưng Cơ Khinh Sa là đại diện cho giới giang hồ ở thành phố Thiết Môn, thậm chí là cả tình Yến Bắc. Cơ Khinh Sa đã tỏ thái độ rằng Tiêu Phàm hoàn toàn có thể đại diện cho cô. Ở địa bàn của người ta, “đại lão” lại kiên quyết bảo về Gia Cát Ánh Huy, dù Bạch Lang có mạnh thế nào đi nữa thì cũng phải suy nghĩ phân lượng của chuyện này.

Đuổi theo đã hơn một năm, thật vất vả mới chặn được Gia Cát Ánh Huy, tất nhiên là Bạch Lang muốn mang anh ta về thảo nguyên Mạc Bắc.

Nhưng mà anh ta muốn là một chuyện, có thể thực hiện hay không lại là chuyện khác.

Vì thế Bạch Lang chọn biện pháp giải quyết tranh chấp phổ biến nhất trong giang hồ đó là – giao đấu để phân thắng bại!

Người nào thắng, người đó sẽ định đoạt.

Đừng thấy Agoura là một kẻ cơ bắp như trâu điên, không có sự cho phép của Bạch Lang thì làm sao có thể nhảy ra vào lúc này rồi khiêu chiến với Tiêu Phàm chứ?

Tiêu Phàm liền cười, thản nhiên nói:

- Đó là bạn gái của tôi, thật tiếc quá, bây giờ cô ấy không ở đây. Nếu các vị đại ca không chê thì bây giờ tôi có thể tiếp các vị vài chiêu.

- Được!

Agoura rống lên một tiếng, bả vai đứng thẳng, tiến lên động thủ, đột nhiên một thân hình phi người ra, chắn ở phía trước y.

- Agoura, tránh ra một bên, hôm đó cậu đã đánh rồi, bây giờ đến lượt tôi!

Đó là Đặc Mục Nhĩ.

Nhìn qua, Đặc Mục Nhĩ không to lớn bằng một nửa Agoura, nhưng thân thủ lại rất mạnh mẽ. Gã nhảy vọt ra nhanh như cắt, đồ ngưu đao lóng lánh trong tay, đâm thẳng tới phía Tiêu Phàm.

Đặc Mục Nhĩ này vừa ra tay, đã bộc lộ võ công mà gã học được không bỏ sót chút nào, hoặc có lẽ, Đặc Mục Nhĩ căn bản là không theo thầy nào học võ công cả. Đặc điểm ra tay lớn nhất chính là “vừa nhanh vừa độc”. Trên thực tế, cao thủ võ thuật và cao thủ quyền thuật có sự khác nhau rõ ràng. Cao thủ võ thuật rất coi trọng việc tu dưỡng võ thuật có thể đạt tới cảnh giới hay không, còn cao thủ quyền thuật lại chỉ có một mục đích theo đuổi, đó là dùng tốc độ nhanh nhất, thủ pháp ác nhất, gọn gàng nhất để đánh bại kẻ thù!

Hiển nhiên, Đặc Mục Nhĩ là cao thủ quyền thuật.

Tiêu Phàm không hề nhúc nhích, cứ nhìn gã như vậy. Trong nháy mắt, Đặc Mục Nhĩ đã đến gần, Tiêu Phàm vẫn vững vàng đứng ở đó, không hề dời đi mà cũng không có ý tránh né.

Đặc Mục Nhĩ giận dữ.

Nể mặt Cơ Khinh Sa, gã không muốn lấy mạng Tiêu Phàm. Nhưng tên tiểu tử này lại kiêu ngạo như thế, không biết sống chết lại đi chọc giận hảo hán từ thảo nguyên xa xôi ngàn dặm này.

Không giết ngươi, nhưng cũng phải cho ngươi một bài học!

Đặc Mục Nhĩ quyết định phải vạch một đường trên khuôn mặt “công tử bột” tuấn tú kia của Tiêu Phàm. Vệt rạch này không nhất thiết phải quá sâu, nhưng nhất định cũng phải đủ dài!

Tay phải Đặc Mục Nhĩ nhấc lên, thanh đổi hướng đi của mũi đao.

Sau đó liền sửng sốt!

Gã không nhúc nhích được.

Trong lúc cấp bách liền cúi đầu xuống nhìn, Đặc Mục Nhĩ lập tức trợn mắt lên.

Lưỡi đao nhọn của thanh đồ ngưu đao này đang nằm gọn trong tay Tiêu Phàm. Nghiêm chỉnh mà nói, Tiêu Phàm không cầm đồ ngưu đao của gã mà dùng ba đầu ngón tay ngón giữa, ngón trỏ và ngón cái kẹp lấy mũi đao.

Ban đầu Đặc Mục Nhĩ chủ định là hướng vào bụng của Tiêu Phàm nên vọt tới nhanh như điện, công lực rất khó lường. Nếu trong tay Tiêu Phàm có một chiếc mộc thuẫn dày làm lá chắn, đỡ lấy đồ ngưu đao của gã thì còn có thể lý giải được.

Nhưng Tiêu Phàm lại dùng tay, hơn nữa còn là ba đầu ngón tay.

Thật giống như kìm nhổ đinh, chặt chẽ ghìm chặt lấy lưỡi đao sắc bén. Dù Đặc Mục Nhĩ dùng lực thế nào đều giống như chuồn chuồn đụng cột đá vậy, không nhúc nhích được dù là một chút.

- Yaa. Aa. A. A.

Đặc Mục Nhĩ hét lớn một tiếng, mặt đỏ bừng, khí huyết vùng đan điền cuồn cuộn, sức lực toàn bộ cơ thể đều dồn lên cánh tay, dũng mãnh lao tới.

Kỳ thật trong lúc này, sách lược đối phó tốt nhất chính là buông tay, lui về phía sau, tìm cách né tránh đòn phản kích của Tiêu Phàm. Chỉ có điều thanh đao này làm bạn với Đặc Mục Nhĩ đã nhiều năm rồi, có lẽ đã trở thành một bộ phận của cơ thể gã. Vừa ra tay đã bị người ta tay không cướp đi. Hơn nữa lại do mình thả lỏng khinh địch. Dù thế nào cũng không thể thua người này được.

Hành động của Đặc Mục Nhĩ lúc này là phản ứng xuất phát từ bản năng.

Chỉ tiếc kết quả vẫn thế, ngay cả khí lực gã dùng như khi bú sữa mẹ cũng đã mang ra rồi nhưng cũng không làm nên chuyện gì. Đồ ngưu đao dường như là bị đổ bê tông trong tay Tiêu Phàm, không nhúc nhích chút nào.

- Đặc Mục Nhĩ, cẩn thận!

Agoura rống to một tiếng, thuận tay cầm một cây trúc thật dài, ném mạnh về phía trước, hướng về phía Tiêu Phàm.

Tiếng của cây trúc hoàn toàn che dấu đi hai âm thanh rất nhỏ mà sắc bén khác trong gió. Gần như không ai nghe thấy, càng không có ai chú ý, dưới ánh đèn mờ tối, có hai mũi tên đen thui đang ẩn trong cây trúc, hướng về phía Tiêu Phàm.

Hai mũi tên này chỉ dài vẻn vẹn sáu tấc, toàn thân đen thùi tỏa sáng, giống như hai con rắn độc trong đêm tối vậy.

Trong tay người đàn ông đứng phía bên trái Bạch Lang cách đó không xa có cầm một nỏ cơ tỏa sáng đen thui. Người nghiên cứu nỏ nhất định có thể nhìn ra được, đây là chiếc nỏ tự chế đã được cải tạo, lực đạo mạnh mẽ vô cùng. Trong vòng 30m, lực sát thương có thể còn hơn súng lục.

- Pưng!

Một tiếng giòn vang, nghe trong bóng tối càng thêm bén nhọn, chói tai.

Đặc Mục Nhĩ hoảng sợ mà tuyệt vọng nhìn đến, đồ ngưu đao trong ba ngón tay Tiêu Phàm, ở giữa có một vết nứt. Không đợi Đặc Mục Nhĩ kịp hồi phục tinh thần, lỗ lớn kia nhanh chóng mở to hơn, lan nhanh ra các phía. Nhanh như chớp, đồ ngưu đao đi theo Đặc Mục Nhĩ hai mươi năm nay nhanh chóng vỡ thành những mảnh vụn.

- Xùy!

Một trong những mảnh vỡ đó hóa thành cầu vồng trong đêm, đón lấy cây trúc dài đang bay qua, bổ vào chính giữa cây trúc.

- Xuy xuy...

Hai mãnh vỡ khác, đồng thời bay ra, bổ vào chính giữa hai mũi tên được cây trúc che dấu. Tuy nhiên không phải là từ giữa bổ ra mà là từ giữa cắt thành hai đoạn.

Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm.

Thậm chí bao gồm cả Cơ Khinh Sa.

Tuy biết Tiêu Phàm võ nghệ cao cường, cũng tận mắt thấy hắn xuất thủ, chứng kiến toàn bộ cảnh hắn giao chiến với Ma Cưu Đại Quốc Sư. Nhưng Cơ Khinh Sa chưa từng nghĩ qua Tiêu Phàm có thể làm được như thế.

Trong đêm tối, lấy mảnh vỡ của thanh đồ ngưu đao làm ám khí, lại cực kỳ chuẩn xác, quả thực là tài nghệ như thần.

Ngay sau đó, Đặc Mục Nhĩ kêu to một tiếng, cả người bay lên trời, hoa chân múa tay, ngã ra xa.

Bóng người chợt lóe, Bạch Lang bước nhanh đến, giơ tay nhấc bên hông Đặc Mục Nhĩ, vừa hóa giải phản công, hóa giải cổ kính lực vừa đặt Đặc Mục Nhĩ xuống, đứng thẳng người.

Cho đến lúc này Đặc Mục Nhĩ vẫn còn thở dốc, vẫn chưa hoàn hồn.

Agoura vốn định xông lên phía trước nhưng lại dừng chân lại, yên lặng nhìn thẳng Tiêu Phàm, hai mắt trừng lớn giống như tượng vậy, mở rộng miệng, một lúc sau cũng không thốt lên lời. Sắc mặt của mấy vị hảo hán thảo nguyên khác cũng không khác Agoura là mấy.

- Tiêu tiên sinh, thần công cái thế, Bạch Lang còn thua kém xa, bái phục!

Buông Đặc Mục Nhĩ xuống, Bạch Lang chắp hai tay, khom người với Tiêu Phàm, giọng điệu vô cùng thành khẩn.

Tiêu Phàm khom người, chậm rãi nói:

- Lang Vương, oan gia nên giải không nên kết, tôi hy vọng Lang Vương có thể tha thứ cho Gia Cát Ánh Huy lần này.

Bạch Lang cười ha hả, nói:

- Tiêu tiên sinh yên tâm, đàn ông thảo nguyên chúng tôi đã nói là làm.

Cơ Khinh Sa liền nhìn phía Gia Cát Ánh Huy, lấy ánh mắt ra hiệu.

Gia Cát Ánh Huy không nói được một lời, lấy ngọc bội trong túi ra, tiến lên, dùng hai ta đưa cho Bạch Lang.

Bạch lang giơ tay tiếp nhận ngọc bội, đặt trong bàn tay thô ráp, khẽ vuốt, ánh mắt vốn mang theo chút xúc động, phẫn nộ không cam lòng dần trở lên cực kỳ dịu dàng. Một lúc sau, Bạch Lang nắm chặt tay lại, thu lại ngọc bội, rồi lại chắp hai tay lại, nói:

- Tiêu tiên sinh, Cơ tổng, Bạch Lang xin cáo từ. Nếu tiện thì mời hai vị đến thảo nguyên, chúng ta không say không nghỉ.

- Đến lúc đó chúng tôi nhất định sẽ đến tìm Lang Vương uống rượu.

Cơ Khinh Sa tự nhiên cười nói.

Bạch lang cười ha ha, vung tay lên.

- Các huynh đệ, về nhà thôi!

586-chiu-thua/1162317.html

586-chiu-thua/1162317.html

Bạn đang đọc Đại Hào Môn của Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính​
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thieuquocviet1999
Phiên bản Dịch
Ghi chú DOCX
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 486

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.