Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cho tôi một lời giải thích!

Phiên bản Dịch · 2369 chữ

- Được.

Bạch Lang gật đầu, không nói nhiều lời.

Ngay ban đầu anh ta đã biết Gia Cát Ánh Huy sẽ không dễ dàng đầu hàng như vậy. Tuy rằng ở đây khá vắng vẻ nhưng dù sao cũng thuộc nội thành, hơn nữa nhân khẩu ở khu cũ này cũng không ít, không bao lâu nữa sẽ có người vây đến đây xem. Nói không chừng đã có người báo cảnh sát rồi.

Bột Nhi Thiếp Xích Na đó là anh hùng thảo nguyên, thành phố Thiết Môn không nằm trong phạm vi thế lực của ông ta. Nếu thực sự gây chú ý ở đây thì cũng không nên.

Đặc Mục Nhĩ dữ tợn cười một tiếng, nhảy từ trên nóc nhà vệ sinh xuống.

Ngay tại lúc này, một chiếc xe từ trong chợ bán thức ăn đi ra, ngọn đèn sáng như tuyết chiếu lên tất cả mọi người có mặt ở đó.

“Ầm” một tiếng, một thanh đao sáng như tuyết lộ ra từ một bên, một bóng dáng mạnh mẽ xông ra, đánh thẳng tới phía ô tô. Đây là vị Phiêu Kỵ thảo nguyên cuối cùng ẩn nấp trong bóng tối.

- Tra Can Ba Lạp!

Bạch Lang quát khẽ một tiếng, ngăn y lại.

Ngay sau đó đèn xe ô tô sáng như tuyết lập tức ảm đạm. Cửa xe mở ra, một mỹ nữ dáng người cao gầy, phong tư yểu điệu chậm rãi xuống xe, bên kia là một người đàn ông dáng vẻ hơi gầy yếu, mặc trang phục đời đường.

- Lang Vương từ xa đến, Cơ Khinh Sa không tiếp đón từ xa được, thất kính.

Cơ Khinh Sa mỉm cười nói, cùng Tiêu Phàm chậm rãi đi tới, dường như không nhìn thấy thanh đao sáng như tuyết trong tay Tra Can Ba Lạp.

Bạch Lang nhăn lông mày lại, lập tức ngửa mặt lên trời bật cười ha ha nói:

- Cơ tổng, thật sự xin lỗi, tôi vội quá nên chưa đến hỏi thăm cô được, thực sự là thất lễ rồi.

Hơn một năm nay, Lang Vương thảo nguyên xuất lĩnh cùng với sáu Phiêu Kỵ dưới trướng, ngàn dặm đuổi giết Gia Cát Ánh Huy đã trải qua không ít phong ba. Thực sự là dũng sĩ đến từ thảo nguyên ngàn dặm quá dũng mãnh, nên dù xuất hiện ở bầt kỳ thành phố nào đều sẽ khiến “đại ca” ở nơi đó cảnh giác và bất an. Trong truyền thuyết thì Lang Vương cũng không phải là người an phận thủ thường.

Vì để tránh hiểu lầm, mấy tháng đầu, Bạch Lang tuân thủ nghiêm ngặt quy củ giang hồ, tự mình đến nhà mấy “đại ca” kia thăm hỏi, để nói rõ mình chỉ là vì đuổi bắt Gia Cát Ánh Huy nên mới đến, chứ hòan tòan không có ý đồ gì khác.

Bạch Lang là anh hùng hảo hán nổi tiếng, nếu đã nói như thế thì chắc chắn là có thể tin được. Hơn nữa Bạch Lang còn đưa ra mức thưởng cao như vậy, trong nháy mắt ánh mắt kiêng kị cảnh giác của các “đại ca” đối với anh ta đã nhanh chóng trở thành “chiến hữu”. Đoàn người liên kết nhất trí, tòan thành phố tìm kiếm Vua trộm.

Hơn nữa, các đại lão trong giang hồ không để ý đến mấy trăm vạn tiền thưởng đó, thứ mà bọn họ nhìn thấy chính là số vàng của Vua trộm. Nếu thực sự bắt được Vua trộm trước một bước, thì những vị đại ca này sẽ không ngoan ngõan mà giao anh ta lại cho Bạch Lang.

Thật đúng là truyện cười, nếu đã bắt được Vua trộm thì mấy triệu đồng là cái đếch gì chứ!

Tùy tiện lấy trên người Gia Cát Ánh Huy một số 0 xuống, khả năng cũng không dừng lại ở mấy triệu đồng.

Chỉ là trước đó mọi người đều không nảy sinh ý nghĩ bắt Gia Cát Ánh Huy. Dù sao vị Vua trộm này cũng là thần long không thấy đầu không thấy đuôi, muốn bắt anh ta cũng khó mà bắt được. Ngược lại sẽ chọc giận anh ta, anh ta sẽ đến trả thù và gây phiền tóai. Nói cách khác, anh ta có thể thần không biết quỷ không hay mà lẻn vào phòng của bạn, lấy đi vàng bạc châu báu của bạn, cũng đồng nghĩa với việc anh ta có thể lấy đi cái đầu của bạn mà thần không biết quỷ không hay.

Lần này, có Bạch Lang thảo nguyên dẫn đầu, các đại ca liền suy nghĩ. Dù dao thì súng cũng bắn chim đầu đàn, về sau Gia Cát Ánh Huy muốn trả thù thì cũng sẽ trả thù Bạch Lang chứ không liên quan đến gì đến bọn.

Sau này càng đuổi lại càng gấp, thời gian dừng lại ở mỗi thành phố lại càng ngắn, Bạch Lang cũng không quá chú ý đến lễ nghĩa cấp bậc đó nữa. Trong đầu nghĩ chỉ cần bắt được Gia Cát Ánh Huy thì sẽ quay đầu rời đi, tuyệt đối không ngừng lại. Anh ta tin rằng các đại ca ở các thành phố cũng sẽ không vì việc này mà đến thảo nguyên Mạc Bắc xa xôi để gây sự với Lang Vương.

Điều đó thực sự cần phải can đảm và cũng cần có thực lực.

Nhưng anh ta có nghĩ cũng không nghĩ tới, thật vất vả mới bắt được Gia Cát Ánh Huy ở đây, nhưng lại kinh động đến Cơ Khinh Sa.

Trong giới giang hồ phương Bắc, thì đại danh “Ngọc Quan Âm” Cơ Khinh Sa có thể nói là đại lão số một giang hồ, là trọng tài trung cực không chỉ của thành phố Thiết Môn mà cả tỉnh Yến Bắc nữa. Có lẽ danh khí trên giang hồ không thể so sánh với Hoàng Hải Văn nhị thái gia, nhưng thực lực tuyệt đối không thể thấp hơn Hoàng Hải Văn gia.

Tại thời khắc mấu chốt này Bạch Lang thực sự không muốn gặp Cơ Khinh Sa, tự nhiên chen ngang.

Nhưng hiện tại, Cơ Khinh Sa đã đến đây, muốn không gặp cũng không được.

Tuy nhiên Bạch Lang lập tức thở phào một hơi, bởi vì bao gồm cả Cơ Khinh Sa nữa là có hai người và một chiếc xe. Tư thế này không giống với người đến đây để hỏi tội, chỉ cần có thể không động thủ thì mọi chuyền đều có thể từ từ thương lượng.

Cơ Khinh Sa thản nhiên cười khẽ, nói:

- Lang Vương nói quá lời rồi, tiểu muội không dám nhận.

Bạch Lang cũng cười ha ha cao giọng nói:

- Cơ tổng, Bạch Lang là người không biết ăn nói mà là một người khá thô. Vị Gia Cát tiên sinh này lấy trộm đồ của tôi, vật này rất quan trọng đối với tôi. Vì thế tôi đuổi theo anh ta đã hơn một năm rồi, thật vất vả mới bắt được ở đây. Rốt cục cũng có thể kết thúc được việc này, mong Cơ tổng có thể giúp đỡ, khi khác Bạch Lang tôi nhất định sẽ đến tận nhà gửi lời cảm ơn.

Cơ Khinh Sa còn chưa mở miệng, Gia Cát Ánh Huy bỗng nhiên “A” một tiếng, nhìn phía Tiêu Phàm, cười quái dị nói:

- Tiêu tiên sinh, là anh sao? Tới thật đúng lúc!

Câu nói của Vua trộm chỉ nói một nửa, nhưng Tiêu Phàm lại hiểu ý tứ của anh ta – Tiêu tiên sinh, anh bảo tôi đi trộm Trường Xuân Hương, bây giờ người mất của đã đến tận cửa, dù sao anh cũng phải đứng ra nói gì đi chứ? Bằng không tôi sẽ phải tố giác rồi. Tuy rằng làm thế rõ ràng là trái lại đạo đức nghề nghiệp của Vua trộm, nhưng mà thế cục hiểm ác nên phải bất chấp. Một khi bị Bạch Lang đưa về thảo nguyên, thì mình thực sự là sống không được mà chết cũng không xong.

Lúc này ánh mắt của Bạch Lang cũng theo ánh mắt của Vua trộm rơi trên người Tiêu Phàm, lập tức lộ ra thần sắc kinh ngạc.

Họ đã từng gặp nhau rồi.

Hơn một năm trước ở miếu Thanh Đế, Đại Tông đỉnh, Bạch Lang và sáu Phiêu Kỵ đã từng gặp Tiêu Phàm một lần. Chỉ có điều lần đó là Tân Lâm giao thủ với bọn họ, hơn nữa với Agoura, Tiêu Phàm từ đầu đến cuối đều không nói một lời.

Đối với cuộc gặp gỡ bất ngờ này, Bạch Lang cũng không để ở trong lòng.

Không ngờ lại gặp ở đây, dường như hắn và Gia Cát Ánh Huy có quen biết.

Người này là ai?

Lúc này hắn có thể xuất hiện cùng Cơ Khinh Sa, ngoài ra, bên cạnh Cơ Khinh Sa không có ai nữa cả, bởi vậy có thể thấy được, thân phận của hắn không giống bình thường. Thậm chí Bạch Lang còn phát hiện, Cơ Khinh Sa lùi về phía sau nửa bước, để người này ở phía trên. Đối với người bình thường thì điều này không sao cả, ai trước ai sau cũng được. Nhưng trong hoàn cảnh này, một nửa người lui về phía sau lại vô cùng chú ý. Nói cách khác, chính Cơ Khinh Sa đã thừa nhận, người này có thân phận cao hơn mình.

Tiêu Phàm cười cười, hướng Gia Cát Ánh Huy gật gật đầu, lập tức chuyển hướng đến Bạch Lang, đưa tay ra nói:

- Bạch Lang tiên sinh, xin chào, tôi là Tiêu Phàm, bạn của Cơ Khinh Sa, vị Vua trộm Gia Cát Ánh Huy này cũng coi như là bạn của tôi.

Gia Cát Ánh Huy không khỏi hung hăng buồn bực một phen.

Cái gì gọi là “cũng được xem như bạn bè của tôi” ?

Tôi mà thèm sao!

Nếu trong một hoàn cảnh khác, Vua trộm sớm đã quay đầu bước đi, nhưng mà hiện tại không phải là lúc phải phát cáu. Tính cách có mạnh mẽ thế nào đi nữa thì trước tiên phải giữ được tính mạng đã.

- Tiêu tiên sinh.

Bạch Lang bắt tay đáp lễ, rất đúng mực.

- Lang Vương, thật xin lỗi, Trường Xuân Hương là tôi kêu Gia Cát tiên sinh đi lấy đấy. Lúc đó tôi cần dùng gấp nên không thể làm khác được. Tuy nhiên, ngọc bối đó... Có thể là do Gia Cát tiên sinh nhất thời ngứa tay. Vua trộm, tôi đề nghị anh trả lại miếng ngọc bội đó.

Tiêu Phàm trực tiếp nói. Nếu là đối mặt với hảo hán tử Bạch Lang, thì Tiêu Phàm cũng không cần quanh co lòng vòng.

Không cần thiết phải như thế.

Gia Cát Ánh Huy cười lạnh một tiếng, nói:

- Tiêu tiên sinh, anh nói thật nhẹ nhàng. Bây giờ ngọc bội là lợi thế duy nhất của tôi, nếu tôi ngoan ngoãn nộp, người ta mang tôi về rồi ngũ mã phanh thây, thì anh sẽ chịu trách nhiệm sao?

- Mày mau câm miệng, tên trộm như mày thì có tư cách gì mà đàm phán điều kiện ở đây.

Đặc Mục Nhĩ tay cầm ngưu tiêm đao đứng ở một bên quát lớn.

Trong sáu Phiêu Kỵ, thì người này nhỏ bé nhất, nhưng lại là người có tính cách táo bạo nhất.

Ý tứ của Đặc Mục Nhĩ rất rõ ràng: Không lập tức tóm tiểu tử mi là vì Cơ Khinh Sa đột nhiên xuất hiện vì thể mới tán gẫu vài câu. Về phần Gia Cát Ánh Huy mi là vật trong tay chúng tao. Một tù binh thì phải có sự giác ngộ của tù binh.

Hơn nữa đây là một tên trộm đáng giận, hơn một năm nay đám người Đặc Mục Nhĩ theo sau đại ca chạy khắp phía nam, không biết đã bao lâu rồi chưa ăn dê nướng nguyên con chính tông, miệng đều rất nhạt nhẽo. Đối với Gia Cát Ánh Huy thì có thể bày ra vẻ mặt như thế nào cho anh ta xem chứ?

Tiêu Phàm không tức giận, thản nhiên nói:

- Nếu tôi đã đến rồi thì sẽ không để anh bị bắt đi, ngũ mã phanh thây. Mau trả ngọc bội lại cho Lang Vương!

Trong giọng nói cũng có vài phần là hàm súc ý mệnh lệnh.

- Này, Tiêu tiên sinh, lời này của anh, chúng tôi không thích nghe.

Tiêu Phàm còn chưa dứt lời, Đặc Mục Nhĩ lập tức đã tiếp lời, rất không thoải mái nói.

Năm Phiêu Kỵ khác cũng đều lộ vẻ tức giận.

- Anh có biết chúng tôi vì tìm tên tiểu tử này mà tốn bao nhiêu công không? Suốt một năm rưỡi chúng tôi đều chạy đi tìm hắn, chân chạy nhiều đến mức nhỏ cả đi rồi. Tên tiểu tử này là của chúng tôi đấy! Bây giờ anh lại xen ngang vào đây thì không có cái đạo lý đó chứ? Hơn nữa Trường Xuân Hương cũng là anh kêu anh ta đi lấy trộm, đây cũng là đồ của chúng tôi, anh còn phải cho chúng tôi một lời giải thích thích đáng nữa.

- Nói rất đúng!

- Chính là những lời này!

Lời của Đặc Mục Nhĩ lập tức nhận được sự đồng ý của những người khác.

Bạch lang khoát tay chặn lại, ngừng lại tình cảm mãnh liệt của thủ hạ, nhìn Tiêu Phàm, trầm giọng nói:

- Tiêu tiên sinh, Đặc Mục Nhĩ không học hành, nói năng thô lỗ, mong tiên sinh không để bụng. Tuy nhiên lời của y cũng không phải là không có đạo lý. Chuyện hôm nay, dù Tiêu tiên sinh muốn xử lý thế nào thì cũng phải cho chúng tôi một lời giải thích, nếu không thì tôi cũng không thể giải thích cho các anh em khác được.

585-cho-toi-mot-loi-giai-thich/1162316.html

585-cho-toi-mot-loi-giai-thich/1162316.html

Bạn đang đọc Đại Hào Môn của Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính​
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thieuquocviet1999
Phiên bản Dịch
Ghi chú DOCX
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 464

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.