Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Không còn đường để trốn

Phiên bản Dịch · 2301 chữ

Không may mắn là dự cảm của Gia Cát Ánh Huy đã trở thành sự thật rồi.

Người quen biết Gia Cát Ánh Huy đều biết rằng anh ta là một người thích hưởng thụ, cũng biết cách hưởng thụ. Rất nhiều thứ có giá trị của các bảo tàng trên thế giới đều nằm trong tủ bảo hiểm nhà anh ta. Không hưởng thụ cho đã thì trộm nhiều đồ như vậy để làm gì?

Nhưng ở thành phố Thiết Môn, Gia Cát Ánh Huy chỉ ở một khu bình dân.

Ngay ở khu xe lửa phía nam.

Nơi đó là một khu cũ của thành phố Thiết Môn. Cái gọi là khu cũ cũng đi kèm với với ý nghĩa lạc hậu và bần cùng. Gia Cát Ánh Huy ở một khách sạn bình thường nhất ở gần trạm xe lửa, chính là lọai khách sạn mười lăm đồng một đêm. Ai cũng sẽ không nghĩ tới Vương trộm lại ở nơi chật chội dơ bẩn như thế này, nước bẩn giàn giụa., khắp nơi đều là gái bán hoa.

Thực ra Gia Cát Ánh không ghét gái bán hoa, nhưng anh ta phản cảm với gái bán hoa vừa già vừa xấu. Theo như Gia Cát Ánh Huy, thì già như thế rồi mà còn ra đây bán, quả thực là ghê tởm.

Nhưng hiện tại, trước mắt anh ta đều là gái bán hoa khiến anh ta thấy ghê tởm.

Gia Cát Ánh Huy đàn phải tận lực trốn tránh các cô, chạy đến một cửa hàng coi như là sạch sẽ ở ven đường, tùy tiện ăn mì. Vị trí của tiệm mì này ở trong góc vắng vẻ vì thế việc kinh doanh cũng bình thường, đây có thể cũng là nguyên nhân mà nó sạch sẽ. Quán ăn ở đây thường thì kinh doanh càng tốt sẽ càng mất vệ sinh.

Ông chủ không nỡ bỏ tiền ra thuê một người làm giúp, hận không thể phân thân làm hai để làm việc. Căn bản là ông ta không thể vừa nấu mì vừa dọn vệ sinh được.

Nhưng Gia Cát Ánh Huy lại chọn tiệm mì này, không chỉ bởi vì ở đây tương đối sạch mà còn bởi vì ở đây giao thông thuận tiện. Nếu có bị phát hiện thì cũng có thể dễ dàng chạy thóat. Phía đối diện cách đó không xa chính là mấy ngôi nhà cũ tối om. Nếu không may xảy ra chuyện gì thì có thể chạy về phía đó. Dựa vào kỹ xảo ẩn nấp của Vua trộm, thì người bình thường không thể nhìn thấy anh ta được.

Vì thế, Gia Cát Ánh Huy khá an tâm ăn tô mì này.

Nhưng Gia Cát Ánh Huy chỉ ăn một nửa đã thấy không thể ăn được nữa. Không phải là do không có khẩu vị, là một Vua trộm thì việc chạy trốn là việc bình thường, Gia Cát Ánh Huy đã sớm có thói quen này rồi. Vì thế nếu có cơ hội được ngồi xuống ăn cơm thì nhất định phải ăn thật no. Bởi vì người ta không thể biết được bữa tiếp theo mình sẽ ăn khi nào, ăn ở đâu, có thể nuốt trôi được không.

http://truyencuatui.net/
Ăn no rồi mới có sức để chạy.

Không liên quan đến hương vị món ăn, không liên quan đến khẩu vị, mà đây chỉ là việc bắt buộc liên quan đến việc đảm bảo sinh tồn.

Lúc này Gia Cát Ánh Huy ăn không trôi là bởi vì anh ta nhìn thấy một tòa núi thịt.

Không chỉ có anh ta nhìn thấy mà những người khác cũng nhìn thấy. Dường như tất cả mọi người đều dừng động tác, ngơ ngác nhìn phía đầu bên kia đường phố, nhìn người cao hơn hai thước, cả người đầy cơ bắp, đang đi nhanh về phía này.

Mỗi một bước đi dường như lại khiến cả con đường bị chấn động!

Gia Cát Ánh Huy quen biết người này.

Một trong mười ba Phiêu Kỵ của thảo nguyên - “Đại Lực Thần” Agoura!

Cũng chính là một trong những Phiêu Kỵ mà Bạch Lang phái đến để giết anh ta.

Mỗi bước chân nặng nề của Agoura đều trực tiếp đạp lên trái tim Gia Cát Ánh Huy, khiến lục phũ ngũ tạng của anh ta không ngừng lắc lư. Nếu bị tên đầu trâu này bắt được, thì lần này Gia Cát Ánh Huy nghĩ rằng anh ta sẽ bị xé làm hai.

So với xung quanh thì đây là mặt đường rộng rãi nhất, nhưng thêm Agoura vào nữa thì con đường này chẳng khác nào hòan tòan bị chắn hết rồi. Agoura chỉ cần đứng ở nơi đó, không làm gì cả, cũng không xông qua.

Gia Cát Ánh Huy quay đầu nhìn về đầu phố bên kia.

Không ngòai dự đóan, bên này cũng có một người.

Một người đàn ông thấp bé, không cần so sánh với Agoura, chỉ cần so với Gia Cát Ánh Huy thôi cũng phải thấp hơn nửa cái đầu, cũng không hề tráng kiện, so với những dũng sĩ trên thảo nguyên thì hòan tòan không giống nhau. Điều duy nhất ở người đàn ông này khiến người khác chú ý đó chính là trong tay y cầm một thanh đao sắc bén nhọn hoắt. Dưới ánh sáng lờ mờ càng thêm lóng lánh khiến người khác kinh hãi.

Gia Cát Ánh Huy hơi híp mắt lại một chút.

Người này, anh ta cũng que biết.

Đặc Mục Nhĩ, một trong mười ba Phiêu Kỵ của thảo nguyên.

Người này dáng người thấp bé, dung mạo không sâu sắc, cũng là người lòng lang dạ sói đứng đầu trong mười ba Phiêu Kỵ. Nghe nói quỷ oan chết ở dưới lưỡi đao của y là nhiều nhất. Một thanh đao mổ trâu, giết người nhiều hơn rất nhiều so với những thanh đao của các kỵ sĩ truyền thống khác.

Đặc Mục Nhĩ tự xưng “Bào đinh”, am hiểu nhất chính là mổ bò.

Đương nhiên, nếu là mổ người thì Đặc Mục Nhĩ cùng muốn thử tay nghề của mình.

Vẻ ác khí hung bạo của Đặc Mục Nhĩ thậm chí còn hơn cả Agoura, đây chính là do giết quá nhiều người rồi nên tự nhiên mới có sát khí như vậy.

Hiển nhiên là chạy về phía đó cũng không phải là ý kiến hay.

Gia Cát Huy chạy về phía dãy nhà ngang phía đối diện.

Nhưng trong dãy nhà ngang đấy mơ hồ có ánh lửa tàn thuốc lóe ra. Dù ánh lửa này rất yếu, nhưng mắt người tốt, vẫn có thể miễn cưỡng nhận ra bóng người ở bên trong.

Gia Cát Ánh Huy lắc đầu, lấy trong túi một xấp tiền đồng một trăm tệ, chậm rãi đứng dậy, đi vào bên trong tiệm mỳ nói lớn:

- Ông chủ, nhà vệ sinh ở đâu thế?

Ông chủ chỉ về phía sau, ánh mắt lại lập tức nhìn thẳng vào Agoura đang bước tới.

- Cảm ơn.

Gia Cát Huy mỉm cười đi qua, đưa xấp tiền lớn trong tay cho ông chủ, không quay đầu lại đi về phía cửa hàng. Anh ta không đếm qua xấp tiền này nhưng ít nhất cũng phải khoảng một nghìn tệ.

Đến khi Gia Cát Ánh Huy đi vào nhà vệ sinh, ông chủ quán mới khôi phục lại tinh thần, nhìn xấp tiền trong tay mình, không khỏi mở to hai mắt nhìn, vội vàng hướng về phía nhà vệ sinh kêu lên:

- Ai, cậu đưa nhiều tiền quá, không cần nhiều tiền như vậy đâu...

- Để cho ông sửa lại nhà vệ sinh đấy...

Gia Cát Ánh Huy cười đáp, tiếng cười nghe rất khóai trá.

Sau đó là một trận âm thanh ầm ầm vang lên, nóc nhà bay loạn xạ, Gia Cát Ánh Huy phóng lên cao, phá vỡ nhà vệ sinh rồi lao thẳng ra, chân chạm vào đỉnh mái hiên một chút đã nhẹ nhàng rơi xuống phía sau đường phố.

Đây là con đường thứ tư.

Gia Cát Ánh Huy đã sớm xem xét từ trước rồi.

Nói đến kinh nghiệm chạy trối chết thì kinh nghiệm của anh ta cũng phong phú như kinh nghiệm trộm đồ vậy. Một chút năng lực ấy mà cũng không có thì có thể làm trộm được sao? Lại càng không cần nói đến Vua trộm, đó chỉ thuần túy là tự tìm cái chết mà thôi.

Phía sau tiệm mì chính là một chợ bán thức ăn. Ban ngày thì nơi này tương đối náo nhiệt. Đến tối mọi người đều dọn quán vì thế chợ này liền trở lên im lặng, không có một bóng quỷ. Đi ngang qua một chợ bán thức ăn chính là đường cái, đèn nê ông lóe ra sáng chói, chỉ khi ra đến đường này thì Gia Cát Ánh Huy mới có cảm giác chắc chắn là đã thóat thân.

Nếu muốn thóat khỏi bị đuổi giết thì chạy đến nơi ít người là biện pháp ngu ngốc nhất. Càng là những chỗ như thế thì những kẻ truy người giết người lại càng không kiêng nể, ngay cả các lọai vũ khí cũng dám sử dụng.

Đương nhiên, nếu bạn chạy vào trong rừng sâu thì lại là chuyện khác.

Cơ thể Gia Cát Ánh Huy nhẹ tễnh rơi trên mặt đất chợ bán thức ăn, lòng của anh ta cũng theo đó mà tiến vào rừng sâu.

Bởi vì anh ta nhìn thấy Bạch Lang.

Lang Vương thảo nguyên Bột Nhi Thiếp Xích Na đứng cách đó không xa, hai tay ôm ngực, lạnh lùng nhìn anh ta, khoảng cách giữa hai người chưa đến mười thước. Mặt khác ở hai phía khác là hai gã đàn ông cường tráng cao lớn. Lang Vương mang theo sáu Phiêu Kỵ, hiện tại đã có năm người hiện thân, còn một người nữa Gia Cát Ánh Huy chưa nhìn thấy. Nhưng tạm thời cũng có thể đóan được nhất định là đang ở gần đây, khi cần xuất hiện thì gã sẽ xuất hiện.

Đuổi theo Gia Cát Ánh Huy đã hơn một năm, gần như đã chạy khắp cả Châu Á, rốt cục đã gặp được anh ta ở đây. Nhưng trên mặt Bạch Lang lại không hiện vẻ vui mừng gì cả, cũng không vội vàng tiến lên động thủ, mà chỉ thản nhiên nhìn anh ta, trầm giọng nói:

- Vua trộm, trả ngọc bội lại cho ta, giao Trường Xuân Hương lại cho ta, theo ta về thảo nguyên, có lẽ ta có thể không giết ngươi.

Gia Cát Ánh Huy liền cười, dường như còn cười rất vui vẻ, vừa cười vừa nói:

- Thứ nhất, Trường Xuân Hương sớm đã không còn ở chỗ tôi nữa. Thứ hai, ngọc bội tôi có thể giao lại cho ngài, thứ ba tôi sẽ không về thảo nguyên. Thư tư cũng là điều quan trọng nhất, từ trước đến nay tôi không bao giờ giao tính mạnh của mình vào tay người khác.

Bạch Lang lạnh lùng nhìn thẳng anh ta, không nói chuyện.

Một tiếng vang “ầm ầm” vang lên, bức tường phía sau Gia Cát Ánh Huy đổ xuống, dưới thiết chưởng của Agoura thì nhà vệ sinh cũng không khác gì nhau.

Một bàn tay lớn nhanh như điện hướng về phía Gia Cát Ánh Huy. Tư thế đó giống như là lão ưng bắt gà con vậy, lại giống như cự linh áp đỉnh vậy.

Gia Cát Ánh Huy uốn éo thân mình, cả người liền biến mất, ngay sau đó lại hiện ra cách đó ba thước, khó khăn lắm mới thoát khỏi một chưởng như sấm sét đó của Agoura.

- Vua trộm, ngươi cảm thấy tình hình hiện tại có thể do ngươi làm chủ sao?

Bạch Lang cười lạnh nói.

Gia Cát Ánh Huy cười ha hả, nói:

- Lang Vương, muốn tôi về thảo nguyên thì lời nói của ngài có trọng lượng. Nhưng muốn trả lại đồ cho ngài thì lời nói của ngài không có trọng lượng, mà lới nói của tôi mới có trọng lượng.

Ý tứ của câu này rất rõ ràng: Ngài có thể giết tôi, nhưng tôi có thể ghê tởm ngài.

Tuy rằng hai người này không cùng một đẳng cấp, nhưng ai cũng có thể thấy được, Gia Cát Ánh Huy không giống như đang nói giỡn mà thực sự có khả năng sẽ làm thế. Như Gia Cát Ánh Huy là một tên bất quy tắc, vì thế không thể dùng cách thông thưởng để đo tâm lý của anh ta được.

- Đại ca, không cần nói những lời vô nghĩa với anh ta nữa, giao anh ta cho tôi, tôi có thể từ từ giết anh ta. Lần này tôi sẽ thử một chút, xem có thể đạt được kỉ lục mới hay không... Làm không tốt tôi thực sự có thể giết anh ta trong mười ngày.

Đặc Mục Nhĩ thấp bé, xuất hiện trên nóc nhà vệ sinh tiệm mì, từ trên cao nhìn xuống nhìn Gia Cát Ánh Huy, dữ tợn cười nói.

Sắc mặt của Gia Cát Ánh Huy thật sự thay đổi.

Anh ta tình nguyện rơi vào tay Agoura còn hơn là rơi vào tay Đặc Mục Nhĩ.

Đây là một tên siêu cấp biến thái.

Giết một người, có thể giết mười ngày!

Hành quyết lăng trì xử tử thái giám Lưu Cẩn đời Minh, cắt bốn nghìn bảy trăm dao cũng mới có ba ngày!

584-khong-con-duong-de-tron/1162315.html

584-khong-con-duong-de-tron/1162315.html

Bạn đang đọc Đại Hào Môn của Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính​
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thieuquocviet1999
Phiên bản Dịch
Ghi chú DOCX
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 496

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.