Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bạn cũ

Phiên bản Dịch · 2341 chữ

Tiêu Phàm rời khỏi mật thất trước.

Sau khi Cơ Khinh Sa sửa sang xong, đi ra khỏi mật thất thì đã qua hai tiếng rồi. Trong một thư phòng được bố trí rất tao nhã, Tiêu Phàm đã bình tĩnh trở lại và còn rót cho mình một chén trà nữa. Hắn tùy ý ngồi lên sô pha, không lật xem những tàng thư rực rỡ trong phòng, cũng không điều tức vận khí, mà cứ ngồi như vậy, dường như đang suy nghĩ tâm sự của mình.

Thần sắc của Cơ Khinh Sa cũng đã khôi phục bình thường, hai đầu lông mày ẩn hàm vẻ ưu tư, chậm rãi đi đến trước mặt Tiêu Phàm rồi dừng bước, đôi mi thanh tú nhíu lại, hạ giọng nói:

- Tiêu Phàm, đã xảy ra chuyện gì thế?

Vừa rồi, thiếu chút nữa là gặp chuyện không may rồi.

Nếu thực sư xảy ra chuyện gì với Tiêu Phàm thì nội tâm Cơ Khinh Sa tự nhiên sẽ không phản đối, nhưng khoảnh khắc vừa rồi ánh mắt Tiêu Phàm rõ ràng là không bình thường. Ánh mắt vốn thuần khiết trong suốt bỗng trở lên cực kỳ thô bạo, thậm chí còn xen lẫn ý điên cuồng. Tiêu Phàm của lúc đó hoàn toàn không giống với Tiêu Phàm mà cô từng quen biết, thực sự giống như một người đã thay đổi hoàn toàn.

Ngay cả Cơ Khinh Sa đều cảm thấy sợ hãi.

Trong tình cảnh như thế nếu Tiêu Phàm thực sự mong muốn thì Cơ Khinh Sa chắc chắn sẽ không cự tuyệt, nhưng chắc chắn cũng sẽ không vui vẻ. Hai người yêu nhau, kết nghĩa vợ chồng, nhưng lại bị một người đàn ông thô bạo “không quen thuộc” chiếm hữu, tuyệt đối là hai khái niệm khác nhau.

May mà thời khắc mấu chốt Tiêu Phàm lại khống chế được, dường như chính nghĩa trong lồng ngực hắn đã chiến thắng. Tuy nhiên Tiêu Phàm không dám tiếp tục ở lại mật thất, vì thế vừa mới kết thúc công việc liền lập tức đứng dậy, rời khỏi mật thất, để Cơ Khinh Sa ở đó một mình.

Nếu tình cảnh này tiếp diễn một lần nữa thì Tiêu Phàm sợ rằng mình thực sự sẽ không khống chế được.

Lúc trước hắn không hề lợi dụng lúc người ta khó khăn mà chiếm lấy cơ thể Uyển Thiên Thiên, bây giờ hắn cũng không thể đối xử với Cơ Khinh Sa như thế, như vậy là không tôn trọng cô. Có lẽ sau này, hai vị hồng nhan này có thể trở thành vợ của hắn, nhưng tuyệt đối không thể ở trong hoàn cảnh thế này mà thực hiện lần đầu tiên.

Cơ Khinh Sa có thể khẳng định, đã có việc gì đó xảy ra với Tiêu Phàm mà mình không biết, hơn nữa, chắc chắn đó là chuyện lớn.

Tiêu Phàm nhẹ nhàng lắc đầu, không có mở miệng.

Cơ Khinh Sa chậm rãi đi qua, đỡ hắn ngồi xuống, nắm hai bàn tay hắn, dịu dàng đặt trong lòng bàn tay mình. Sau đó cô nhìn hắn, hạ giọng nói:

- Anh nói cho tôi biết đi, đừng làm tôi lo lắng.

- Viêm Linh cho đao...

Tiêu Phàm nhẹ giọng nói ra, nâng chén trà lên uống một ngụm.

- Có chuyện này sao...

Nghe Tiêu Phàm nói xong, Cơ Khinh Sa không khỏi cũng trợn mắt há hốc mồm. Tất cả những gì mà Tiêu Phàm nói hoàn toàn vượt khỏi phạm trù nhận thức của cô từ trước đến nay. Hơn nữa nếu những điều Tiêu Phàm nói là sự thực, vậy thì không thể nghi ngờ, thế giới sắp xảy ra đại biến. Cho dù người xuất sắc như Cơ Khinh Sa cũng cần thời gian để tiêu hóa.

Chỉ có điều sự miêu tả của Tiêu Phàm tuy rằng ngắn gọn, nhưng lại bao gồm nhiều nội dung, trong thời gian ngắn làm sao có thể tiêu hóa hết được?

Tiêu Phàm đứng dậy, lật tay, một thanh trường đao hiện ra trong tay hắn. Phía trên lưỡi đao, lóng lánh như một ngọn lửa diễm lệ. Cơ Khinh Sa vừa mới cảm nhận được vẻ khí thế hung bạo này, lập tức cảm thấy vô cùng dị thường.

Viêm Linh chi đao được tạo ra từ ly hỏa chi linh, là thánh binh trong lửa.

Ngọn lửa, nếu không khống chế được thì cũng rất dễ làm hại nhân gian.

Cơ Khinh Sa hô một tiếng, không kìm nổi lòng giơ bàn tay lên, che đôi môi kiều diễm của mình lại, trừng lớn hai mắt, nhìn chằm chằm vào binh khí đang tỏa ra yêu dị lực này.

Tiêu Phàm lại nhẹ lật tay, bỗng nhiên không thấy đao viêm linh đâu nữa.

Lúc này Cơ Khinh Sa mới thở phào nhẹ giọng nói:

- Tiêu Phàm, thanh đao này thật là bá đạo, tôi nhìn mà rất sợ hãi. Người bình thường khó mà có thể nắm được loại lực Chí Dương này. Tôi cảm thấy nếu có thể thì hãy ít dùng đến nó thôi...

Cơ Khinh Sa không hổ là người trong thuật pháp. Sau khi chính mắt nhìn thấy ngọn lửa đao này thì lập tức có thể cảm nhận được, tuy Tiêu Phàm rất mạnh, nhưng nếu so với thanh đao này thì thực sự vẫn còn kém xa. Vừa rồi Tiêu Phàm cũng đã nói, hiện tại hắn chỉ có thể phát huy được một phần rất nhỏ uy lực của thanh đao này. Nếu không phải bởi vì thanh đao viêm linh được Vô Cực Thiên Tôn luyện hóa qua, thì dựa vào tu vi lúc này của hắn căn bản là không thể vận dụng được.

Tiêu Phàm miễn cưỡng sử dụng thanh đao này, chẳng khác nào ngựa con kéo xe ngựa, một khi không cẩn thận sẽ làm thương tổn chính mình. Ví dụ như hiện tại, Tiêu Phàm dùng thanh đao này một lần, thì ác khí sẽ đi sâu vào người hắn một tầng.

- Tôi biết, nhưng nhiều khi, tôi cũng không thể kiểm soát được.

Tiêu Phàm thở dài, nói.

- Lẽ nào không có cách nào sao?

Cơ Khinh Sa cũng biết Tiêu Phàm đang nói thật, không khỏi lo lắng hỏi han.

- Có, tôi dự định đi cao nguyên Tuyết Vực một chuyến, nơi đó có rất nhiều tuyết, hẳn là có chút tác dụng. Ở trong “thuật tàng” tôi tìm được một phương thuốc, tuy không hoàn toàn đúng bệnh, nhưng chỉ cần có tuyết liên hoa ngàn năm làm thuốc thì vẫn có hiệu quả, tối thiểu thì vẫn có thể hóa giải một chút.

Tối đa cũng chính là giảm bớt, nếu thực sự muốn ngăn khí thế hung bạo ăn mòn thì phương pháp duy nhất chính là nâng cao tu vi của Tiêu Phàm. Không cần phải cao hơn chủ nhân của thanh đao viêm linh, nhưng ít nhất cũng phải gần bằng. Nhưng việc này không phải là một sớm một chiều có thể làm được.

- Tuyết liên hoa ngàn năm?

Khóe miệng Cơ Khinh Sa hiện lên ý cười khổ.

Tuyết liên hoa được mệnh danh là một trong chín cây có đại tiên, vốn dĩ cực kỳ quý báu. Dựa vào tài lực và thực lực của Cơ Khinh Sa, thì tuyết liên hoa cũng khó mà làm khó được cô. Mấu chốt là tuyết liên hoa ngàn năm!

Đây chỉ là thuốc tiên tồn tại trong truyền thuyết. Chỉ sợ là Đại hòa thượng thống trị cao nguyên Tuyết Vực cũng không chắc có thể lấy được.

- Dù thế nào thì cũng thử thời vận xem sao.

- Tất nhiên rồi, khi nào thì anh đi?

Cơ Khinh Sa lập tức gật đầu đồng ý, cho dù chỉ có một tia hy vọng thì cũng phải cố gắng. Cơ Khinh Sa biết rõ đối với Tiêu Phàm thì thanh đao viêm linh đó có ý nghĩa như thế nào. Nó có thể khiến chiến lực của Tiêu Phàm nháy mắt được nâng cao. Nếu có thể tìm được cách khắc chế khí thế hung bạo ăn mòn, thì có thể thường xuyên sử dụng binh khí này, cũng đồng nghĩa với việc sức chiến đấu của Tiêu Phàm sẽ tăng vọt.

- Nếu không thì tôi đi thu xếp một chút, trong đêm nay chúng ta lập tức xuất phát.

Cơ Khinh Sa lập tức có quyết đoán.

Về phần Tiêu Phàm có mời cô đồng hành hay không, căn bản là cô không hề lo lắng. Đã trải qua cảnh tượng lúc nãy, khoảng cách giữa hai người đã rất gần rồi. Cơ Khinh Sa dường như đã coi mình là người phụ nữ của Tiêu Phàm rồi.

Tiêu Phàm cười cười, nói:

- Không vội, nếu cảm giác của tôi là đúng... Có một người bạn cũ, chắc cũng đến thành phố Thiết Môn rồi, chúng ta gặp anh ta rồi đi cũng chưa muộn.

- Bạn cũ? Là ai thế?

Cơ Khinh Sa cảm thấy kinh ngạc. Tuy nhiên nếu Tiêu Phàm nói như vậy, cô tự nhiên cũng không có dị nghị. Đây là thành phố Thiết Môn, bạn của Tiêu Phàm cũng là bạn của cô, cô phải làm tốt nhiệm vụ của chủ nhà.

- Đó là một người thích lấy đồ của người khác.

Tiêu Phàm mỉm cười nói.

Tiêu Phàm nói Gia Cát Ánh Huy là bạn cũ của hắn, nhưng Gia Cát Ánh Huy lại không cho là như vậy. Ít nhất thì lúc này, Gia Cát Ánh Huy không cảm thấy là nhất thiếu Tiêu gia và anh ta có thể nói là có qua hệ bạn bè.

Từ sau khi gặp Tiêu Phàm ở gara khách sạn Đức Vân, thì vị Vua trộm Gia Cát Ánh Huy này không có được ngày nào thư thái cả, mà ngày càng xui xẻo hơn. Tất cả đều là do Tiêu Phàm.

Mỗi khi bình ổn tinh thần, Gia Cát Ánh Huy đều oán hận mà nghĩ thế.

Nếu không gặp Tiêu Phàm và Tân Lâm ở gara khách sạn Đức Vân, thì Gia Cát Ánh Huy sẽ không nhận lời Tiêu Phàm đi Mạc Bắc trộm “trường xuân hương”, không đi vào hang sói Bạch Lang kia, Gia Cát Ánh Huy cũng sẽ không tiện tay mà lấy đi ngọc bội kia. Không lấy đi miếng ngọc bội đó thì cho dù anh ta có trộm mất “trường xuân hương”, thì Bột Nhi Thiếp Xích Na cũng sẽ không đuổi giết anh ta.

Thậm chí, Bạch Lang còn vì thế mà treo giải thường mấy trăm vạn.

Bất kỳ ai, không cần bắt Gia Cát Ánh Huy lại, chỉ cần cung cấp cho Lang Vương hành tung của Vua trộm thì Bạch Lang lập tức trao tiền thưởng, quyết không nuốt lời.

Chỉ cần là bạn bè trên đường, chỉ cần nghe đến thanh danh của Lang Vương Bột Nhi Thiếp Xích Na, thì tuyệt đối sẽ không nghi ngờ mức thưởng này.

Bạch Lang là đại ca có tiếng tăm nhất trên thảo nguyên, là Lang Vương mà các dũng sĩ trên thảo nguyên sung bái nhất. Nhưng lời nói ra từ trước đến giờ chưa từng có lúc nuốt lời. Không cần nói đến mấy triệu đồng, thậm chí giải thưởng là mấy trăm triệu thì mọi người chắc chắn cũng sẽ không nghi ngờ.

Lang Vương nhất định định sẽ thực hiện lời hứa của mình.

Đây là suy nghĩ chung của tất cả các bạn bè trên đường.

Vì thế, suốt một năm nay Gia Cát Ánh Huy luôn phải trốn chạy.

Tuy rằng thân là Vua trộm, thuật ẩn náu của Gia Cát Ánh Huy cũng là hạng nhất. Chỉ cần anh ta không chủ động gây án, thì muốn tìm được anh ta tuyệt đối không phải dễ. Nhưng khi hơn một nửa người trên giang hồ đang tìm anh ta, thì cho dù Vua trộm có bản lĩnh tới đâu cũng không ngăn cản nổi.

Trong một thời gian ngắn mà Gia Cát Ánh Huy đã thay đổi mười bảy chỗ ẩn thân, ẩn trốn toàn bộ bạn bè trên giang hồ.

Lang Vương đã lần lượt đề ra ba mức thưởng, hiện tại mức thưởng là tám triệu!

Nghe nói nếu vẫn tiếp tục không bắt được Gia Cát Ánh Huy, thì Bạch Lang sẽ nâng mức thưởng lên là mười lăm triệu.

Chỉ cần mật báo hành tung, còn việc bắt người sẽ do người khác làm. Bạch Lang và thủ hạ Lục Đại Phiêu Kỵ, một năm nay luôn tìm kiếm Gia Cát Ánh Huy ở Trung Nguyên.

Gia Cát Ánh Huy có thể cảm nhận một cách rõ ràng, truy binh càng ngày càng gần mình hơn. Lúc mới bắt đầu, anh ta tránh ở một nơi những ba bốn tháng liền. Sau đó thì thời gian ấn nấp ở các nơi khác lại càng lúc càng ngắn. Không lâu sau, hắn trốn ở một thành phố phía Nam, ở đó chưa được một tuần đã nhận ra có nguy hiểm, vì thế không thể không lập tức rời khỏi đó đến thành phố Thiết Môn, Sự thật chứng minh cảm giác của anh ta rất chuẩn xác. Anh ta vừa rời khỏi chỗ trốn đó một tiếng, thì Bạch Lang liền đuổi tới.

Nếu tiếp tục dựa theo tốc độ này thì anh ta có dự cảm, chưa đến mấy ngày nữa mình thực sự sẽ bị Bạch Lang bắt được mất.

Đây tuyệt đối là tên thô bạo.

Tuy rằng Gia Cát Ánh Huy không sợ trời không sợ đất, nhưng chỉ cần nghĩ đến việc mình sẽ rơi vào tay Lang Vương thì không kìm nổi không rét mà run.

Chết chắc rồi!

583-ban-cu/1162314.html

583-ban-cu/1162314.html

Bạn đang đọc Đại Hào Môn của Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính​
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thieuquocviet1999
Phiên bản Dịch
Ghi chú DOCX
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 504

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.