Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lực Chí Dương

Phiên bản Dịch · 2304 chữ

Thành phố Thiết Môn, tại mật thất dưới lòng đất, bên trong biệt thự của Cơ Khinh Sa.

Mật thất của Cơ Khinh diện tích không lớn nhưng rất tinh xảo, dựa theo kiến trúc của Hà Lạc phái, bố trí thành một pháp trận phòng hộ. Đây là nơi luyện công, tìm hiểu đạo thuật hằng ngày của Cơ Khinh Sa.

Trước đó ngọai trừ Cơ Khinh Sa ra, thì ngay cả Phạm Nhạc cũng chưa từng tiến vào đây.

Tiêu Phàm là ngọai lệ duy nhất.

Hai người khoanh chân ngồi ở trong mật thất, Tiêu Phàm đặt ngón tay lên trên mạch cổ tay Cơ Khinh Sa, hai mắt khép hờ, sắc mặt ngưng trọng. Cơ Khinh Sa ăn mặc rất mát mẻ, bên trong quần áo lụa mỏng là dãy núi non như ẩn như hiện, cốc rãnh u sâu. Cô đưa cổ tay cho Tiêu Phàm, khóe môi nhếch lên một nụ cười thản nhiên, vẻ mặt thực sự vui sướng bình an.

Mặc dù chỉ là đầu xuân, nhiệt độ bên ngòai rất thấp nhưng ở mật thất này lại rất ấm áp.

- Sao lại hỗn loạn thành cái dạng này rồi hả?

Thật lâu sau, sắc mặt của Tiêu Phàm càng thêm ngưng trọng, nhẹ giọng nói thầm một câu.

Hai người không gặp nhau khoảng nửa năm rồi. Từ lần thứ hai sau khi trở về từ Nam Dương, Tiêu Phàm đã giao toàn bộ điển tích có liên quan đến Hà Lạc phái mà Chỉ Thủy Quan giữ đưa cho Cơ Khinh Sa, còn đặc biệt ở lại ba ngày, giải thích khúc mắc cho Cơ Khinh Sa. Sau đó Cơ Khinh Sa liền giao lại tất cả mọi việc ở tập đoàn Cơ Thị cho thủ hạ xử lý, còn mình thì bế quan tu luyện.

Vài ngày trước Tiêu Phàm nhận được điện thọai của Cơ Khinh Sa khi đang ở sa mạc Tây Á, liền tức tốc trở về. Lúc nhìn thấy nhau ở sân bay hai người đều ngơ ngác một lúc. Không thể nghi ngờ Cơ Khinh Sa cảm nhận được sự hung bạo trên người Tiêu Phàm, còn Tiêu Phàm chỉ nhìn liếc qua là có thể thấy được tình trạng của Cơ Khinh Sa.

Đối với người tập võ và người tu đạo thì việc luyện công không được, mất chân khí hay tẩu hỏa nhập ma rất đáng sợ.

Hiển nhiên là Cơ Khinh Sa nhận thấy sự thay đổi trong cơ thể, nên mới gọi điện cho hắn.

Tiêu Phàm không nói hai lời, theo Cơ Khinh Sa vào mật thất dưới lòng đất, bắt đầu bắt mạch cho cô.

- Thực sự là rất loạn sao?

Cơ Khinh Sa cười nhẹ hỏi một tiếng, giọng điệu thoải mái vô cùng, dường như không phải là đang đàm luận vấn đề của mình, mà đang nói về vấn đề hòan tòan không liên quan đến mình vậy.

Tiêu Phàm trừng mắt nhìn cô, răn dạy nói:

[ truyen cua tui | Net
] - Cô còn cười sao? Cô thực sự rất hỗn loạn rồi...

Hơi thở trong cơ thể Cơ Khinh Sa thực sự rất hỗn loạn. Có phương pháp tu luyện của chính tông phái Lạc Hà, cũng có Nam Dương Hàng Đầu Thuật, còn cả một ít công pháp Vô Cực Môn của Tiêu Phàm. Tất cả những thứ đó hỗn hợp lại với nhau, nhưng lại khó có thể dung hợp được, nên không ngừng xung đột lẫn nhau.

Cơ Khinh Sa lại cũng không thèm để ý, tự nhiên cười nói:

- Không phải là anh đã đến rồi sao.

Nếu Tiêu chân nhân đã đến rồi, tôi còn gì phải lo lắng chứ. Dù có loạn nữa thì anh cũng có cách, không phải sao?

Tiêu Phàm không có cách nào khác bèn lắc đầu, nói:

- Tôi biết cô muốn dung hợp nhiều thứ để sáng lập ra một môn công pháp mới. Nhưng việc này không gấp được, nhất định phải phân rõ chủ thứ. Chính tông kế thừa Hà Lạc phái là chủ, Nam Dương Hàng Đầu Thuật và công pháp của Vô Cực Môn chúng tôi có thể có tác dụng phụ trợ. Nào có như cô bây giờ chứ, chủ thứ không phân biệt được, không sai lầm mới là lạ!

- Dù sao thì tôi cũng mặc kệ, anh phải chuẩn bị tốt cho etôi.

Cơ Khinh Sa cười nói.

Tất cả mọi việc đều là tất nhiên.

Tiêu chân nhân lập tức không còn gì để nói. Rốt cục hắn cũng phát hiện, dù vẻ bề ngòai của phụ nữ có khác nhau thế nào thì từ bản chất cô và Uyển Thiên Thiên đều giống nhau. Khi đối mặt với người con trai mà mình yêu thì sẽ không nói đạo lý, hơn nữa lại còn ngu ngơ nữa, ngay cả cô gái độc lập mạnh mẽ như Cơ Khinh Sa cũng không ngọai lệ.

- Sao nào, tôi nói không đúng sao? Lúc đầu anh đối xử với cô bé Thiên Thiên tốt thế cơ mà...

Thấy bộ dạng buồn bực của Tiêu Phàm, Cơ Khinh Sa hé miệng, từ từ nói.

Lúc trước anh còn thóat y trị thương cho cô bé đó, thậm chí còn không tiếc mà vận dụng chân nguyên của mình. Rất nhiều lúc, địa vị của tôi ở trong lòng anh còn không bằng địa vị của cô bé đó?

Tiêu chân nhân lập tức hiểu ra một đạo lý, chỉ cần là phụ nữ thì không có ai là không ghen quá, chỉ có điều phương thức ghen khác nhau mà thôi.

- Cô cũng không phải là đồ chơi, tôi chữa thế nào được chứ?

Tiêu Phàm buồn bực nói.

Cơ Khinh Sa ngước đôi mắt ngập nước lên nhìn Tiêu Phàm. Thế đạo thực sự thay đổi rồi sao, đến Tiêu Phàm mà cũng nói đùa với mình sao? Khóe miệng cô lập tức hiện lên một nụ cười quyễn rũ, sau đó là nụ cười ôn hòa nhu uyển, kiều diễm không gì sánh được.

- Tùy anh thôi...

Cơ Khinh Sa cắn cắn môi, nhẹ nhàng nói một câu như vậy.

Tùy anh khiến tôi trở thành cái gì cũng được.

Món đồ chơi cũng được, người phụ nữ cũng được, tất cả đều tùy anh!

Tiêu Phàm dường như cũng ý thức được mình nói sai rồi, nên không kìm nổi đỏ mặt lên. Sau đó hắn lật cổ tay trái, mấy miếng phi đao dài nhỏ như lá liễu nhô ra.

Cơ Khinh Sa chỉ cảm thấy Tiêu Phàm dùng lực mạnh trên cổ tay mình, sau đó liệt vọt vào kỳ kinh bát mạch của mình, giống như hải triều cuồn cuộn không thể chống đỡ.

Ngay sau đó, tấm lụa mảnh trên người Cơ Khinh Sa giống như buồm no gió, sau một tiếng nứt thì áo lụa mỏng liền rách ra làm nhiều mảnh tựa như một đàn bướm nhỏ màu trắng xinh đẹp bay theo gió vậy. Nhưng vẻ đẹp thân thể tuyệt mĩ dưới áo lụa mỏng kia thì không có điều gì có thể sánh bằng.

Tuy Tiêu chân nhân không phải là chưa từng gặp qua mỹ nữ, nhưng giờ phút này hắn vẫn ngơ ngẩn cả người.

Thực sự rất chói mắt!

Tiêu chân nhân anh minh thần võ, giờ khắc này cũng chẳng khác gì những chàng trai bình thường khác. Đối mặt với thân thể của tuyệt mỹ của Cơ Khinh Sa, thì đều hoa cả mắt.

- Ai, anh nhìn kĩ vào, đừng kẹp sai huyệt đạo đấy...

Ngược lại Cơ Khinh Sa lại trấn định lại sớm hơn Tiêu Phàm, cô tự nhiên hạ giọng nói.

Thầy thuốc châm cứu bình thường muốn đạt được tới đỉnh chuẩn thì đều phải dùng ngón tay đo trên người bệnh nhân. Ví dụ như dưới đan điền là huyệt nhâm mạch quan nguyên, vị trí cụ thể là dưới rốn ba tấc. Không dùng tay để đo thì sao có thể xác định vị trí chuẩn được?

Chẳng qua là da mặt Tiêu chân nhân còn chưa dày tới mức đó!

Cũng không thể nói hiểu biết chưởng giáo chân nhân của Vô Cực Môn về huyệt đạo không bằng một đứa con nít mới học châm cứu?

Tiêu Phàm thật vất vả mới ổn định lại được tinh thần, hít sâu một hơi, cũng không để ý đến mồ hôi đang chảy trên trán, nâng tay phải lên, bình tức tĩnh khí, vừa đâm liền trúng huyệt quan nguyên của Cơ Khinh Sa.

Cơ Khinh Sa gần như lộ ra trọn vẹn thân thể mềm mại, nhẹ nhàng chấn động, trên mặt hiện lên sự thống khổ.

Tiêu Phàm nhẹ nhàng thở ra một chút, sau đó nhìn chằm chằm vào khe giữa của đỉn núi hoang của Cơ Khinh Sa.

Ở chính giữa ngực là huyệt Thiên Trung, nội công tâm pháp gọi đó là “Trung đan điền”.

Tiêu Phàm cố lấy dũng khí dùng phương pháp “đơn giản thô bạo” đẩy quần áo của Cơ Khinh Sa ra. Giờ phút này hắn cũng không có dũng khí nhìn kỹ thứ đó nữa. Dù hắn thực sự động thủ, thì Cơ Khinh Sa cũng sẽ không phản đối.

Phi Đao lá liễu ghim vào huyệt Thiên Trung một cách chính xác.

Cây kim thứ ba đâm vào mạch ấn đường Cơ Khinh Sa cũng chính là “Nê hoàn cung” trên đan điền.

Hai mạch nhâm đốc là hai đường kinh mạch quan trọng nhất của cơ thể. Thượng trung hạ đan điền là ba huyệt vị quan trọng nhất khi đạo gia tu luyện đan. Lúc này trong cơ thể Cơ Khinh Sa pháp lực hỗn loạn, ba lọai nội lực cùng giằng co. Trước hết Tiêu Phàm che huyệt đan điền của cô lại, rồi lại che hai mạch nhâm đốc, trấn áp các lọai nội tức pháp lực, không cho chúng chạy tán loạn. Sau đó nghĩ biện pháp để khiến những pháp lực nội tức này tự dẫn đường đến thượng trung hạ đan điền, mới có thể chữa khỏi bệnh cho Cơ Khinh Sa. Phòng ngừa sau này cô tu luyện sẽ không bị tẩu hỏa nhập ma.

Sau khi ba huyệt đan điền được đóng kín, Cơ Khinh Sa cảm thấy cơ thể mình trở nên trầm trọng vô cùng, sự nhẹ nhàng thỏai mái hằng ngày không thấy đâu nữa, chân khí trong cơ thể cũng lập tức trì trệ mất linh. Nhưng ác cảm về chân khí tán lọan thì lại giảm bớt.

Tiêu Phàm đứng dậy, đi tới bên cạnh Cơ Khinh Sa, nhẹ nhàng nâng cánh tay của cô lên, ghim một cây kim vào huyệt cực tuyền dưới nách. Qua 15 phút, trên người Cơ Khinh Sa có tất cả 12 Phi Đao lá liễu.

Tiêu Phàm lại khoanh chân ngồi đối diện Cơ Khinh Sa, cầm hai tay cô, chấp lòng bàn tay của hai người lại với nhau.

Lúc này, tòan thân Cơ Khinh Sa đã cứng ngắc, hòan toàn không thể cử động, ngay cả đầu ngón tay cũng không thể cử động, duy chỉ có đôi mắt phượng là vẫn cực kỳ linh động. Cô nhìn về phía Tiêu Phàm, vừa mang chút xấu hổ vừa mang theo sự bình tĩnh.

Ngược lại, Tiêu chân nhân lại không thể chịu được, tự rủ mí mắt xuống, để tránh ánh mắt nóng bỏng đó.

Cơ Khinh Sa lộ ra nụ cười tươi vô cùng kiều diễm, tất cả đều không thể che lấp được tình yêu cũng mang theo một chút bỡn cợt.

Người ta đều nói đàn ông nghiêm túc có sức hút cực kỳ hấp dẫn. Người đàn ông vì mình mà chữa bệnh hẳn là cũng có sức hấp dẫn? Hơn nữa người đàn ông này còn thô bạo cởi hết quần áo trên người mình.

- Chú ý, sắp vào rồi, kiên nhẫn một chút...

Tiêu Phàm trầm giọng nói, ngưng thần tĩnh khí, khuôn mặt nghiêm túc.

Cơ Khinh Sa chưa điều chỉnh xong tâm tính chỉ thấy một trận đau đớn từ huyệt lao cung ở hai tay. Hai nguồn chân khí lớn như hải triều mãnh liệt đi vào, nháy mắt đã khiến kinh mạch vốn không có chân khí của Cơ Khinh Sa đều tán loạn lộn xộn. Trong cơ thể Cơ Khinh Sa có ba lọai nội tức chân khí không giống nhau, vốn dĩ chúng quần chiến không ngớt, bỗng nhiên lại bị đàn áp bởi hai luồng chân khí mới xông vào này. Vì thế chúng liền tạm gác “nội đấu”, chung sức đấu lại luồng khí từ bên ngòai và Tiêu Phàm. Có điều sự chống cự này thực sự có chút vô lực, trong nháy mắt ba luồng khí đó đều bị áp chế không hề có lực kháng cự.

Tiêu Phàm nhanh chóng hợp hai luồng chân khí lại tại đan điền. Cơ Khinh Sa chỉ cảm thấy kinh mạch cả người đều tràn đầy, đến cả một kẽ hở cũng không có. Phần bụng lại giống như có một ngọn lửa hừng hực đang thiêu đốt, trong phút chốc hai má đỏ bừng tựa như hoa đào đua nhau đua nở, kiều diễm vô cùng.

Cơ Khinh Sa gắt gao cắn môi, liều mạng nhẫn nại.

Chỉ có điều, cô thật sự không biết, rốt cuộc mình có thể chịu được cảm giác dày vò không phải của mình này đến lúc nào.

Lọai lực Chí Dương này đến thật mãnh liệt, không phải là phụ nữ nào cũng có thể chống đỡ được...

582-luc-chi-duong/1162313.html

582-luc-chi-duong/1162313.html

Bạn đang đọc Đại Hào Môn của Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính​
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thieuquocviet1999
Phiên bản Dịch
Ghi chú DOCX
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 492

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.