Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tự hủy

2405 chữ

- Điên rồi!

Tân Lâm cắn răng, từ trong miệng tóe ra hai chữ như vậy.

Tiêu Phàm bỗng nhiên đi nhanh về phía cửa đá.

Tân Lâm hơi ngơ ngẩn một chút, lập tức theo sát phía sau, đi vào bên trong cánh cửa.

Bên trong cửa đá là một không gian cũng không quá lớn, còn bầy một ít dụng cụ gia đình, liếc mắt nhìn qua một cái, như là một gian phòng nghỉ. Liễu Sinh Hùng đang ngồi ở trên một cái ghế đối diện với cửa đá.

Cái ghế đen thùi sáng bóng, không giống làm bằng đá lắm, trong khoảng thời gian ngắn, khó có thể phán đoán chất liệu.

Liễu Sinh Hùng mắt phải đã mù, trong mắt đang cắm một thanh Phi Đao lá liễu, máu tươi thuận theo gương mặt chảy xuống. Một thanh Phi Đao khác, thì đang cắm ở vị trí Thiên đình của gã, một hàng máu tươi từ chóp mũi chảy xuống. Không kìm được há mồm cười hô hố, tướng mạo vốn được cho là anh tuấn nho nhã sớm đã bị phá hư hầu như không còn, có vẻ vô cùng dữ tợn đáng sợ.

Theo bộ phận lộ ra bên ngoài của hai thanh Phi Đao để phán đoán, hai thanh Phi Đao cũng đã xâm nhập vào trong não của Liễu Sinh Hùng, đây là trọng thương trí mạng, trên cơ bản không thể cứu vãn. Sinh mạng này của Liễu Sinh Hùng đã tận rồi.

Có lẽ chính là vì ý thức được điểm này, Liễu Sinh Hùng mới tự mình mở cửa đá ra, để Tiêu Phàm và Tân Lâm tiến vào.

Tiêu Phàm chậm rãi đi đến đối diện Liễu Sinh Hùng và đứng lại, Tân Lâm thì đứng ở một bên cửa đá, cảnh giác đánh giá hết thảy bên trong, phòng ngừa Liễu Sinh Hùng sắp chết vồ đến, lại xuất hiện yêu thiêu thân gì. Một cái thang đặt ở một bên trên vách tường, ngẩng đầu hướng lên trên, có thể nhìn thấy trên đó còn có một không gian, đoán chừng là “không gian thao tác” dùng để khống chế lực.

- Liễu Sinh Hùng, đều kết thúc rồi. Nam tử hán đại trượng phu, nguyện thua cuộc! Ngươi an tâm đi đi.

Tiêu Phàm nhìn Liễu Sinh Hùng, thản nhiên nói, giọng điệu bình tĩnh.

Liễu Sinh Hùng điên cuồng tiếng cười dần dần dừng lại, hít sâu một hơi, mạnh mẽ ngồi thẳng người, trừng lớn mắt trái vẫn còn nguyên, gắt gao nhìn thẳng Tiêu Phàm, trong mắt, hung quang lóe ra, tràn đầy ý oán hận ác độc và không cam lòng.

Cho dù Liễu Sinh Hùng miệng không chịu thừa nhận, nhưng ở sâu trong nội tâm còn sót lại lý trí nói cho gã biết, Tiêu Phàm nói không sai, hết thảy đều kết thúc. Trong cuộc đấu giữa gã và Tiêu Phàm này, lấy sự thất bại của gã mà chấm dứt.

Chẳng những chính gã đã xong đời rồi, toàn bộ gia tộc tộc Liễu Sinh trải qua trận dịch này, tinh anh gần như toàn diệt, trên cơ bản cũng đã rơi vào hoàn cảnh vạn kiếp bất phục, trọn đời khó xoay chuyển tình thế.

Bị bại hoàn toàn!

- Ta nguyện thua cuộc ư? Ta tại sao phải chịu thua? Tiêu Phàm, ngươi cho là ngươi thắng sao? Ha ha... Ta cho ngươi biết, nơi này là tuyệt địa. Các ngươi lúc tiến vào, ta cũng đã đem tất cả thông đạo đều chặt đứt rồi. Giữ người ở chỗ này, một tên cũng đừng nghĩ đi ra ngoài.

Liễu Sinh Hùng lạnh lùng nói, giọng điệu không nói ra được ác độc.

Tân Lâm khóe miệng hiện lên một tia cười lạnh.

Nét mặt của Tiêu Phàm cũng là như thế.

Không thể nghi ngờ, Liễu Sinh Hùng đang nói xạo. Gã lúc trước dụ Tiêu Phàm và Tân Lâm đến nơi đây, tuyệt đối sẽ không là vì muốn cùng bọn họ đồng quy vu tận, chỉ là muốn lợi dụng nơi này, cơ quan cạm bẫy, đưaTiêu Phàm và Tân Lâm vào chỗ chết. Chỉ có điều không ngờ Tiêu Phàm Tân Lâm dũng mãnh thái quá, cho dù cơ quan cạm bẫy có thể sử dụng, cũng vẫn không làm gì được được hai tên “Biến thái” này. Hơn nữa, nơi này từng là tổng đàn của “Cửu quỷ lưu”, làm sao có thể thiết kế thành tuyệt địa chỉ có vào không có ra chứ?

- Ha ha, các ngươi nghĩ rất đúng. Nơi này vốn không phải tuyệt địa, tất cả cửa đá thông đạo, đều có thể khống chế. Nhưng, có một chút các ngươi là sẽ không biết, đó chính là then chốt khống chế ở trong này ở bên trong mật thất của gian phòng này. Các ngươi cảm thấy, ta sẽ đem cái gian mật thật này để lại hoàn chỉnh cho các ngươi sao?

Liễu Sinh Hùng trên mặt cũng toát ra ý châm chọc cười lạnh.

- Tiêu Phàm, Tân Lâm, tuy rằng ta không thắng được các ngươi, nhưng các ngươi cũng đừng nghĩ thắng được ta. Trận chiến này, từ khi bắt đầu chính là tử cục, tanh không có ý định cho các ngươi còn con đường sống đâu!

- Hiện tại, cùng chết theo ta đi, ha ha, ha ha ha...

Liễu Sinh Hùng lại ngửa mặt lên trời cười như điên, tiếng cười càng thêm điên cuồng.

Trong tiếng cười điên cuồng ở nơi này, toàn bộ gian mật thất cũng bắt đầu đung đưa, bốn phía phát ra tiếng nổ “Ầm ầm”, còn tảng đá mái vòm trên đỉnh đầu lại tràn ra từng đường vết rạn, giống như mạng nhện, nhanh chóng kéo dài ra bốn phương tám hướng.

Tảng đá nhỏ đã bắt đầu rơi xuống.

- Đi!

Tiêu Phàm hét lớn một tiếng, thân mình vội vàng thối lui về phía sau.

Cho dù đối mặt với tình trạng nguy hiểm như vậy, Tiêu Phàm cũng là đối mặt với Liễu Sinh Hùng để rút lui, chứ không hề quay lưng với kẻ thù để cho kẻ thù có cơ hội.

Liễu Sinh Hùng vẫn đang ngửa mặt lên trời cười hô hố, đối với cái này không thèm để ý chút nào.

“Rầm rầm...”

Tiêu Phàm và Tân Lâm vừa mới thối lui đến cửa phòng, khối lớn bàn đá xanh lớn liền hung hăng đập xuống dưới. Trước khi cửa đá mở ra, Liễu Sinh Hùng cũng đã rời đi trang bị tự hủy của nơi này.

Đây là sát chiêu cuối cùng của Liễu Sinh Hùng.

Quyết định, liều lĩnh, muốn cùng Tiêu Phàm và Tân Lâm đồng quy vu tận.

Đối với Liễu Sinh Hùng một tên võ sĩ kiêu ngạo như vậy mà nói, thất bại và tử vong là cùng một danh từ, không có bất kỳ sự khác nhau nào. Võ sĩ đã thất bại căn bản không có tư cách tiếp tục sống trên đời.

Liễu Sinh Hùng duy nhất cần phải làm là: Sắp chết cũng phải kéo theo cái đệm lưng, có thể kéo hai cái vậy thì càng tốt!

“Oanh!”

Một khối bàn đá xanh lớn từ trên giáng xuống, đập trúng Liễu Sinh Hùng, tiếng cười điên cuồng đột nhiên dừng lại.

Liễu Sinh Hùng, kẻ tự phụ kiêu ngạo này, thậm chí là kẻ Đông Đảo tự đại, là truyền nhân chính tông của “Cửu quỷ lưu”, đại gia chủ của gia tộc Liễu Sinh, liền chết như vậy. Cùng với gã, cái ghế kia bị tảng đá lớn từ trên trời giáng xuống trực tiếp đập thành thịt vụn.

Tiêu Phàm và Tân Lâm không có thời gian đi để ý tới sinh tử của Liễu Sinh Hùng, mặc dù tốc độ của bọn họ rất nhanh, trong khoảng khắc liền thối lui ra bên ngoài, đi vào cung điện ngầm hình tròn ở bên ngoài. Nhưng nơi này cũng là không an toàn, toàn bộ mái vòm hình tròn trong cung điện ngầm đều vỡ ra thành từng phiến đá lớn nhỏ không đều, đập xuống.

- Qua thông đạo bên kia!

Bên tai Tân Lâm vang lên tiếng hô quát của Tiêu Phàm.

Có lẽ tới thông đạo cũng không chắc được an toàn, nhưng toàn bộ địa cung hình tròn đều bị vây dưới uy lực bao phủ của “Tự hủy”. Nếu đứng bất động ở chỗ này, đó là chắc chắn chết không thể nghi ngờ. Mau chóng trốn được vào thông đạo bên kia, có lẽ còn có một đường sinh cơ.

Tân Lâm không chút do dự, dưới chân điểm nhẹ, tóc dài bồng bềnh, trực tiếp vọt tới thông đạo bên kia.

- Cẩn thận...

Ngay tại lúc cô sắp đến thông đạo, Tiêu Phàm lại là hét lớn một tiếng.

Cùng lúc đó, Tân Lâm chỉ nghe đỉnh đầu vù vù gió, trong lúc cấp bách ngẩng đầu nhìn lên, lập tức chấn động Một khối bàn đá xanh lớn đang đập xuống về phía đỉnh đầu của cô, vẫn chưa có nện vào, nhưng cũng đã ép tới người dường như ngay cả thở cũng không được.

Có muốn trốn tránh, rõ ràng đã không còn kịp rồi.

Tân Lâm không kìm nổi hoa dung thất sắc.

Cùng lúc đó, một khối bàn đá xanh nhỏ cũng đánh tới về phía Tiêu Phàm.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Tiêu Phàm bật hơi, dùng lực, “Hô” một chưởng đánh về phía trước, nghênh đón tảng đá lớn nặng tựa thiên quân, đồng thời tay trái một chưởng đẩy Tân Lâm đi. Tân Lâm chỉ cảm thấy một cỗ lực mạnh mẽ như dời non lấp biển, thân hình nhỏ xinh của cô liền như mảng lá rụng trong cuồng phong sóng lớn, không chút lực kháng cự, không tự chủ được bắn về phía thông đạo bên kia, nhanh hơn tia chớp.

Đối với bàn đá xanh đánh về phía mình, Tiêu Phàm hoàn toàn làm như không thấy.

“Oanh” một tiếng vang thật lớn.

Tiêu Phàm một chưởng đánh trúng vào tảng đá lớn đang rơi xuống, tảng đá lớn kia lại bị đánh trúng bay sang bên cạnh vài thước, ầm ầm rơi xuống đất.

Tiêu Phàm chân hạ một chút, vọt sang thông đạo bên kia. Chỉ có điều dây dưa như vậy, khối bàn đá xanh nhỏ kia rốt cuộc cũng khó có thể tránh đi, thật mạnh đập vào lưng của Tiêu Phàm.

Tiêu Phàm một tiếng kêu đau đớn, lảo đảo té về phía trước.

- Tiêu Phàm...

Tân Lâm quá sợ hãi, vội vàng khẽ vươn tay, một phen kéo Tiêu Phàm vào thông đạo.

Hai người đụng vào nhau, ngã lăn xuống đất.

“Oa” một tiếng, Tiêu Phàm mở miệng, một ngụm máu tươi phun ra.

- Tiêu Phàm, anh thế nào rồi?

Tân Lâm nhất quán điềm tĩnh thậm chí là lãnh đạm liền khẩn trương, liên thanh kêu lên, giọng đều có chút biến điệu rồi.

Tiêu Phàm nội công thâm hậu, Tân Lâm đều rõ ràng hơn so với bất cứ kẻ nào. Hiện giờ Tiêu Phàm không ngờ hộc máu, có thể thấy được thương thế trầm trọng cỡ nào. Bàn đá xanh lớn như vậy trực tiếp đập trúng lưng, cho dù là một cái đầu trâu, chỉ sợ cũng bị mất mạng tại chỗ rồi, huống chi là một người.

- Đừng lo...

Tiêu Phàm thấp giọng đáp, rõ ràng khí lực không đủ.

Giờ này khắc này, khắp nơi đều là tiếng nổ “Ầm ầm”, toàn bộ cung điện ngầm đều đang run rẩy không ngừng. Dù là Tân Lâm ngày bình thường dũng khí rất hào, trong lúc này cũng gắt gao ôm Tiêu Phàm nằm úp sấp trên người mình, nằm ở nơi đó, động cũng không dám động.

Uy lực của thiên địa này, thật sự đoạt tâm phách người.

May mà cái thông đạo mà bọn họ đang ở này, tương đối thấp lùn, không gian cũng khá chật chội, nhưng thật ra tạm thời không có phát sinh hiện tượng sụp xuống.

Cũng không biết qua bao nhiêu lâu, tiếng nổ vang ầm ầm rốt cục yên lặng xuống, cung điện ngầm cũng không run rẩy nữa.

Tiêu Phàm nhẹ nhàng ho khan một tiếng, hai tay chống đỡ, rời khỏi ngực của Tân Lâm. Tân Lâm lúc này mới ý thức được mình vừa rồi vẫn ôm Tiêu Phàm, không khỏi xấu hổ đến khắp mặt đỏ bừng. May mà bốn phía là một mảnh hắc ám, Tiêu Phàm nhìn không thấy vẻ mặt ngượng ngùng của cô.

- Tân nhi, chúng ta thăm dò một chút đi...

Một lát, Tiêu Phàm hạ giọng nói.

- Ừ.

Tân Lâm cúi đầu đáp ứng một tiếng, lấy đèn pin nhỏ ra, chiếu về phía trước, chỉ thấy cửa ra vào thông đạo đã bị chồng chất bàn đá xanh chắn lại cực kỳ chặt chẽ rồi, chỉ để lại mấy cái khe hở nhỏ tí. Gió vẫn có thể lùa vào được, còn người muốn thông qua, thì chỉ là mơ mộng hão huyền.

Tân Lâm thử đẩy hòn đá chặn ở cửa thông đạo một chút, tự nhiên là giống như chuồn chuồn rung động cột đá, không thể lay động mảy may.

- Hoàn toàn chặn cứng rồi...

Tiêu Phàm nói: - Đi ra một chút xem xem.

Lập tức hai người lại theo thông đạo đi ra ngoài, không lâu liền đi tới phía trước cửa đá.

Tay sờ lạnh như băng.

Cánh cửa đá đá này Tiêu Phàm đã sớm kiểm tra qua, vô cùng dày, không có gì khác lắm với vách núi lấp kín. Lại cẩn thận thăm dò mặt đất, là sàn nhà đá vô cùng cứng rắn, muốn đào một lối đi đi ra ngoài, trừ phi là có được máy móc thiết bị hiện đại hoá đại hình, hoặc là một đống thuốc nổ, bằng không cơ bản là không thể nào.

Huống chi bị chặn ở bên trong này, không cần nói đến thức ăn, đến nước uống đều không có.

Không ngờ lâm vào trong tuyệt cảnh.

394-tu-huy/1162101.html

394-tu-huy/1162101.html

Bạn đang đọc Đại Hào Môn của Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính​
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thieuquocviet1999
Phiên bản Convert
Ghi chú DOCX
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 501

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.