Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Điên cuồng cuối cùng

2566 chữ

- Tiêu Phàm, tình hình không đúng.

Tân Lâm một bên chống đỡ cơ quan ám khí từ bốn phương tám hướng bắn lại, một bên thấp giọng nói.

- Ừ.

Tiêu Phàm trả lời một tiếng.

Cơ quan ám khí bên trong đại điện này, và cơ quan ám khí trong hành lang kia hoàn toàn không giống nhau. Cơ quan ám khí trong hành lang, là mù quáng, tiến hành công kích không có khác biệt gì. Thế nhưng cơ quan ám khí trong đại điện này, lại có mục tiêu rõ ràng, hai người bọn họ trốn ở đâu liền bắn theo đến đấy. Rõ ràng là có người ngầm khống chế.

Nếu như trong cung điện ngầm này không có người thứ tư tồn tại, thế thì người khống chế cơ quan phóng ra ám khí, chắc hẳn là Liễu Sinh Hùng. Khó trách tên này phải châm đèn, làm như vậy để có thể chiếu sáng mục tiêu cho bản thân mình.

- Dập tắt đèn dầu đi, bằng không chúng ta quá chi là bị động rồi.

Nhuyễn kiếm trong tay Tân Lâm múa luân phiên, đem vô số cơ quan ám khí bay ra ngoài, lại nói, khi chống đỡ một cây lao trúc, bị một quán tính cực lớn đem thân mình nghiêng sang một bên, thiếu chút nữa bị một cây phi đao lao nhanh đâm đến, may mà Tiêu Phàm ở bên cạnh ra tay kịp thời, ngăn cách cây phi đao này, Tân Lâm mới tránh khỏi bị thương.

- E rằng không dễ dàng, em xem vị trí của những bấc đèn kia.

Tân Lâm phát hiện không bình thường, Tiêu Phàm sớm đã nhận ra, hơn nữa đã quan sát vị trí bấc đèn của những cây đèn này.

Tân Lâm theo tiếng nhìn lại, quả nhiên không nhìn thấy bấc đèn, chiếc đèn dầu được bức tượng đá nâng trong tay, bấc đèn được thiết kế tương đối đặc biệt, nằm ở nơi được bảo vệ một cách chặt chẽ, từ dưới lên trên, chỉ có thể nhìn thấy ngọn đèn, lại không nhìn thấy bấc đèn. Dưới tình hình như thế này, sử dụng ám khí rất khó có thể trực tiếp làm cho ngọn đèn lụi tắt.

Nhìn ngọn đèn thêm một lần nữa, hoàn toàn được khảm trong lòng bàn tay của bức tượng đá, giống như đèn và bàn tay tượng đá là một khối. Muốn đem ngọn đèn xốc lên, trừ phi là xô đổ cả bức tượng hoặc là chặt đứt cánh tay bức tượng.

Nhìn từ mức độ đồ sộ của bức tượng đá, chủ ý này càng không khả thi.

Tiền bối thiết kế nên tất cả cái này của “Cửu Quỷ Lưu”, năm đó sớm đã suy nghĩ đến những tình hình này rồi.

- Vậy làm sao bây giờ?

Tân Lâm có chút lo âu.

- Cũng không khó làm. Từ bên dưới không đánh được chủ ý, vậy thì từ không trung tiến hành. Anh yểm hộ, em công kích.

Tiêu Phàm quả quyết nói, vươn tay ra, liền túm lấy một cây lao trúc vừa mới bắn đến. Đem đoản kiếm trong tay thu lại, hai tay múa cây lao trúc, mạnh mẽ vùn vụt, ngay lập tức đem hai người hắn và Tân Lâm bao lại.

Chiều dài của cây lao trúc này vượt xa chiều dài của đoản kiếm, hai tay múa may, lực lớn chiêu trầm, tên trúc, phi đao và phi tiêu lông vũ bắn ra dồn dập bị đánh trúng bay loạn ra xung quanh.

Chân Tân Lâm hạ xuống một chút, thân mình nhẹ nhàng bay lên, lúc này thân mình của Tân Lâm đã cao hơn tượng đá, từ trên cao nhìn xuống, bấc đèn của cây đèn dầu trong tay bức tượng cho cũng không có nơi ẩn giấu nữa, “xòe” một tiếng, một đạo hàn quang bay ra.

Tia sáng trong đại điện đột nhiên tối sầm một mảng, đèn dầu của bức tượng này đã bị dập tắt rồi.

- Làm tốt lắm.

Tiêu Phàm tán thưởng một tiếng.

Trong hoàn cảnh như vậy, đối diện với phi đao ám tiễn từ bốn phương tám hướng, xuất thủ ám khí của Tân Lâm vẫn chuẩn xác như thế, quả thật là tài nghệ như thần. Cho dù là bản thân Tiêu Phàm, e rằng cũng khó có thể đạt đến trình độ chuẩn xác như vậy.

Tân Lâm hé miệng cười, chân không hề ngừng lại chút nào, nhún trên mặt đất một cái, ở giữa không trung vẽ qua một đường cong nhàn nhạt, tay vừa giơ lên, đã dập tắt cây đèn dầu thứ hai.

Sau khi Tân Lâm một mạch dập tắt ba cây đèn dầu, ánh sáng trong đại điện ngay lập tức đã tối đi một nửa. Có điều lúc này, Liễu Sinh Hùng nấp trong bóng tối cũng đã hồi phục tinh thần lại, ngay sau đó không đếm được có bao nhiêu ám khí phi đao, tên trúc phi tiễn, dồn dập hướng về phía Tân Lâm.

Hoàn toàn đem Tiêu chân nhân ném qua một bên.

Tân Lâm không kịp dập đèn, nhuyễn kiếm trong tay cấp tốc múa lên, đem bản thân bảo vệ bên trong.

Tiêu Phàm lại không hề lập tức bay qua cứu viện, mà là bay nhanh lên nửa phần trên của nóc mái vòm đại điện tìm kiếm. Liễu Sinh Hùng đối với hành tung của bọn họ rõ như lòng bàn tay, không thể nghi ngờ lại đang ở một vị trí tương đối cao, có thể nhìn bao quát toàn cục. Tiêu Phàm không tin trong cung điện dưới lòng đất này, có lắp các phương tiện theo dõi hiện đại, trốn ở một nơi rất xa, liền có thể đem toàn bộ tình hình trong đại điện thấy một cách rõ ràng.

Lần công kích phi đao phi tiễn này hướng về phía Tân Lâm với số lượng rất nhiều.

- A..

Tân Lâm bỗng kêu lên một tiếng sợ hãi, nhuyễn kiếm trong tay rời ta bay đi. Lại bị một cây lao vô tình hay cố ý đánh trúng nhuyễn kiếm, cơ quan lực trên cây lao tiến đến gần thực sự quá mạnh, Tân Lâm không cầm nổi thanh nhuyễn kiếm trong tay nữa rồi.

Tân Lâm không có binh khí trong phút chốc trở nên nguy hiểm vạn phần, không nghĩ đến cái gì nữa, lập tức bay ngược về phía sau. Thế nhưng dưới chân cô tốc độ có nhanh hơn chăng nữa, cũng không thể nhanh hơn ám khí phi đao mà cơ quan lực phát ra.

Chính vào lúc này, Tiêu Phàm phi thân đuổi đến, lao trúc trong tay múa thành một đoàn hắc quang, “tinh tinh tang tang” một trận, đem vô số những ám khí phi tiễn đánh bay ra ngoài.

“Xuy xuy xuy” ba tiếng vang nhỏ, bên trong đám ám khí phi tiễn bắn ra bốn bên, xen lẫn ba đạo hàn quang. Cục diện thật sự quá hỗn loạn, cho dù là thần tiên hạ phàm, cũng khó có thể phát giác ra điểm khác thường rất nhỏ này.

Ba cây Liễu Diệp phi đao trực tiếp bắn thẳng đến đỉnh đại điện phía trên bên phải của ba bức tượng đá.

Nơi đó có một lỗ hổng rất nhỏ, vô cùng bí ẩn, dưới tình huống bình thường, rất khó phát hiện.

Đáng tiếc, Tiêu Phàm không phải người bình thường.

Một tiếng kêu thê lương thảm thiết chợt truyền ra, quanh quẩn thật lâu trong đại điện hình vòm, ám khí phi tiễn bắn ra như hình với bóng không ngừng nghỉ đột nhiên dừng lại, trong đại điện phút chốc lại khôi phục lại sự yên tĩnh.

Tiêu Phàm một tay ôm chiếc eo mềm mại nhỏ nhắn của Tân Lâm, lao trúc trong tay phải nhẹ nhàng điểm xuống mặt đất, hai người nhàn nhã bay lên, lắc mình tới phía sau bức tượng đá thứ ba, nấp trong bóng tối của tượng đá.

Tân Lâm đứng vững gót chân, nhẹ nhàng thở phào một cái, khuôn mặt xinh đẹp đỏ ửng, lại vẫn chưa gỡ vòng tay của Tiêu Phàm, chỉ đè thấp giọng hỏi: - Ở trong này sao?

- Là ở nơi này, lối đi có phải ở vị trí này hay không, còn phải tìm hiểu một chút mới biết được.

Tiêu Phàm đáp, nhẹ nhàng buông lỏng cánh tay trái đang ôm Tân Lâm.

- Vậy em đem mấy bấc đèn dầu còn lại dập đi nhé?

- Không cần.

Tiêu Phàm khẽ lắc đầu, giọng điệu chắc chắn.

Liễu Sinh Hùng cố nhiên rất giỏi, trong lúc không đề phòng, rất khó tránh được ba cây phi đao. Hiện tại cho dù không chết, mắt chỉ sợ cũng không thể thuận tiện như thế được nữa. Trong quãng thời gian ngắn khả năng muốn tiếp tục thao tác cơ quan lực công kích bọn họ là vô cùng nhỏ.

Nhân cơ hội này thăm dò một chút lối đi tiến vào căn phòng thao tác cơ quan lực, nghĩ cách tiến xâm nhập căn phòng thao tác này, triệt để tiêu diệt Liễu Sinh Hùng mới là cách đúng đắn nhất.

Nói xong, năm ngón tay Tiêu Phàm luân chuyển, chỉ gió “xuy xuy” không dứt, trước sau đụng vào bức tường gạch xanh trước mặt.

Đều là âm thanh vô cùng chắc nịch vững vàng.

Không ở đây.

Tiêu Phàm và Tân Lâm thay đổi vị trí một chút, lại bắt đầu thăm dò. Đại điện hình vòm này cũng không phải rất rộng lớn, dưới tình hình không có lực lượng bên ngoài can thiệp, cho dù là thăm dò dọc theo toàn bộ bức tường một lần, cũng không tốn bao nhiêu thời gian.

Quan trọng là động tác phải nhanh.

Ngộ nhỡ Liễu Sinh Hùng bị thương không nặng, hồi phục trở lại, lại không biết sẽ làm ra chuyện gì.

Dù sao mảnh đất này, là “sân nhà” của Liễu Sinh Hùng.

Rất nhanh, Tiêu Phàm liền thăm dò đến gần bức tượng thứ sáu. Tiêu Phàm đột nhiên dừng lại động tác thăm dò, dưới chân nhún nhẹ một cái, cả người vô thanh vô thức bay qua, đến trước bức tượng thứ sáu.

Tân Lâm tùy tay nhặt chiếc lao trúc rơi xuống mặt đất, chuẩn bị bất cứ khi nào đều có thể xuất kích.

Cô biết, văn tự khắc trên tượng đá này đối với Tiêu Phàm rất quan trọng.

- . Bởi vậy, bất lịch quỷ đạo, bất luyện địa ngục, bất kinh luân hồi.

Tiêu Phàm yên lặng nhìn đoạn khẩu quyết điêu khắc trên bức tượng này, trên mặt hiện lên một chút vẻ mừng rỡ.

Không hề nghi ngờ, đây là khẩu quyết và pháp tướng tu luyện thức thứ sáu của “ác quỷ đạo”. “Ác quỷ đạo luân hồi tướng” thất lạc hơn một nghìn năm, cư nhiên lại tìm thấy trong cung điện dưới lòng đất ở đảo phương Bắc trên đất nước Đông Đảo này.

Đang lúc Tiêu Phàm hoàn toàn đắm chìm trong khẩu quyết trên bức tượng đá, một trận âm thanh “kẹp kẹp” nặng nề truyền ra, mãnh liệt làm cho Tiêu Phàm bừng tỉnh, ngay lập tức lắc mình, giơ tay giữ chặt cổ tay của Tân Lâm, đứng dính sát vào tường.

Âm thanh “kẹp kẹp” ngày càng vang lên, ở nơi cách hai người đứng không xa, một đạo cửa đá rắn chắc chậm rãi mở ra. Nhìn qua, bề ngoài cửa đá này và gạch xanh giống nhau như đúc, trong hoàn cảnh mờ tối, muốn phân biệt quả thật có khó khăn nhất định. Mấu chốt là, cửa đá này đủ dày, cho dù thăm dò được rồi, không có thiết bị máy móc muốn mở ra, độ khó khăn càng không phải là lớn một cách bình thường.

Thế nhưng hiện tại, cửa đá tự mình mở ra rồi.

Tiêu Phàm và Tân Lâm lại di chuyển sang bên cạnh vài bước. Loại chuyện tốt như “bánh từ trên trời rơi xuống này” đột nhiên xuất hiện, vẫn là cẩn thận một chút thì tốt hơn.

Tiếng động “kẹt kẹt” rầm rầm dừng lại, cửa đá rốt cuộc ngừng lại, trong cung điện dưới lòng đất, lại khôi phục lại sự trống trải, ngay cả một nửa điểm âm thanh đều không có, yên tĩnh đến đáng sợ.

Tiêu Phàm và Tân Lâm vẫn không nhúc nhích.

- Tiêu tiên sinh.

Bỗng nhiên trong cửa đá truyền đến giọng nói của Liễu Sinh Hùng, nghe qua vô cùng mỏi mệt, chỉ có điều nói ba chữ như vậy, Liễu Sinh Hùng liền kịch liệt ho khan.

Vừa nghe thấy tiếng ho khan của Liễu Sinh Hùng, Tiêu Phàm liền có thể đoán định, thương thế của Liễu Sinh Hùng cực kỳ trầm trọng, căn bản không có bất kì năng lực công kích nào nữa rồi.

Thật vất vả mới ngừng ho khan, Liễu Sinh Hùng lại vù vù thở dốc, giống như kéo ống bễ vậy.

- Tiêu tiên sinh, ngươi thật làm cho ta thất vọng.

Cuối cùng, Liễu Sinh Hùng đè nén thở dốc, lại mở miệng, trong giọng điệu, mang theo sự châm chọc và khinh thường nói không ra.

Tân Lâm liền bĩu môi.

Tên tiểu quỷ tử này, đã bước đến đường cùng, sắp chết đến nới, vẫn kiêu ngạo như vậy, đối với đối thủ đánh bại gã, không hề có chút kính sợ nào, thế nhưng lại có chút cách rời so với truyền thống nhất quán của quỷ tử.

Bình thường, quỷ tử đều là ti tiện, ngươi đánh nó càng độc, nó càng chịu khuất phục.

Liễu Sinh Hùng xem là tiểu quỷ tử ngoại tộc rồi.

- Ngươi rõ ràng là người thắng, thế nhưng ngươi đến bây giờ vẫn đang sợ ta. Song ta phải nói cho ngươi là, cho dù ngươi có chú ý cẩn trọng hơn nữa, ngươi cũng không đi ra được. Ngươi và thị nữ của ngươi, chỉ có thể ở thế giới dưới lòng đất hắc ám này, cùng chết với ta. Nơi này là tổng đàn trên mặt đất của Cửu Quỷ Lưu chúng ta, ta là truyền nhân của Cửu Quỷ Lưu, chết ở nơi này, linh hồn của ta sẽ được an nghỉ. Thế nhưng ngươi thì sao? Ngươi không thể!

- Ngươi là người Hoa Hạ!

- Nơi này là đất khách quê người. Ngươi và người phụ nữ của ngươi, nhất định phải ở nơi cách quê hương nghìn vạn dặm này, làm một đôi cô hồn dã quỷ! Linh hồn của ngươi không thể an nghĩ, chỉ có thể vĩnh viễn ở nơi này phiêu lãng, không có chỗ nào quy y.

- Các ngươi không thể quay về!

- Vĩnh viễn cũng không thể quay về được nữa.

- Ha ha, ha ha ha

Liễu Sinh Hùng cười như điên, âm thanh vô cùng điên cuồng, khàn cả giọng. Tiếng cười điên cuồng quanh quẩn trong cung điện dưới mặt đất thật lâu cũng chưa tiêu tan.

393-dien-cuong-cuoi-cung/1162100.html

393-dien-cuong-cuoi-cung/1162100.html

Bạn đang đọc Đại Hào Môn của Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính​
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thieuquocviet1999
Phiên bản Convert
Ghi chú DOCX
Thời gian
Lượt đọc 485

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.