Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vách đá cheo leo

2314 chữ

Công viên Tĩnh Xuyên trong đêm tối có vẻ yên tĩnh thần bí.

Công viên rộng lớn dưới ánh trăng trong trẻo, nhưng lạnh lùng, phản chiếu ánh sáng lạnh ngắt, khiến người ta không kìm được mà lạnh cả người.

Tiêu Phàm và Tân Lâm đi bộ tới đây.

Đàm Hiên là người có tính cách rất quyết đoán, thấy Tiêu Phàm nhất định phải tiêu diệt Liễu Sinh Hùng, Đàm Hiên cũng không ngăn cản. Liễu Sinh Hùng là tên đầu sỏ bắt cóc Trần Dương, vì thế Đàm Hiên càng căm hận gã quỷ Đông Dương này hơn ai hết. Nhân cơ hội này giết Liễu Sinh Hùng thì sau này Trần Dương cũng được an toàn, không cần lo lắng đề phòng nữa.

Đàm Hiên theo đề nghị của Tiêu Phàm lập tức lái xe trở về nội thành, Tiêu Phàm và Tân Lâm sẽ tiếp tục truy đuổi.

Trần Dương trong lòng đầy khả nghi, lòng hy vọng Tiêu Phàm sẽ không rời đi như vậy. Nhưng tình hình lúc này rõ ràng không phải là lúc nói chuyện tư tình nữ nhi như vậy.

Tuy nhiên lúc lên xe, Tràn Dương vẫn bĩu môi tỏ vẻ nghi ngờ: - Haiz, Liễu Sinh Hùng đã đi xa rồi, các anh đuổi theo thế nào được?

Trên đường bọn họ chậm trễ tốn không ít thời gian, thời gian đó cũng đủ để Liễu Sinh Hùng đi cách xa hai mươi km rồi. Khoảng cách này nếu lái xe thì chỉ mất mấy phút nhưng còn đi bộ thì. Phải mất ba bốn tiếng. Hơn nữa định vị thế nào cũng là một vấn đề lớn.

Ý của Trần Dương là muốn đi cùng Tiêu Phàm và Tân Lâm truy đuổi Liễu Sinh Hùng.

Trần Dương cũng muốn biết thân phận thật của Tân Lâm, người mà luôn như hình với bóng với Tiêu Phàm. Cô gái này chẳng những dáng người xinh đẹp hơn nữa võ nghệ cũng cao cường, giết người không chớp mắt. Cho dù không dính dấp gì đến Tiêu Phàm, nhưng cũng đủ khiến Trần Dương có hứng thú.

Tuy nhiên Tiêu Phàm lại không chút khách khí gạt bỏ ý nghĩ của cô đi.

Đàm Hiên bị thương rất nặng, Trần Dương nhìn qua dường như cũng thấy được. Bị ngã từ trên xe rồi lăn mấy vòng như thế, không đi bệnh viện kiểm tra một chút, làm sao có thể yên tâm được.

Cuối cùng là nhờ vào sự sắp xếp của Tiêu Phàm, Trần Dương cũng bắt đắc dĩ đi theo mẹ lái xe theo đường cũ quay về.

Đương nhiên, đây cũng là do Trần Dương không biết Đàm Hiên bị thương không nhẹ. Vết máu trên người Đàm Hiên cũng không rõ, nhìn qua chỉ giống như bị thương ngoài da mà thôi.

Chỗ mà Trần Dương ngã xe cách công viên Tĩnh Xuyên khá gần. Tuy nhiên chỉ trong chốc lát Tiêu Phàm và Tân Lâm cùng nhau đuổi tới quảng trường công viên.

Hắc lânlông đen trắng lẫn lộn theo sát dưới chân họ.

Trải qua thời gian ngắn nghỉ ngơi, bộ lông trên người hắc lân dần biến thành màu đen. Đợi đến khi toàn thân trên dưới phát sáng cũng là lúc thương tích trên người hắc lân khỏi hoàn toàn.

Liễu Sinh Hùng dừng chiếc xe Toyota ở một bên quảng trưởng công viên.

- Không ở trong xe.

Tân Lâm nhẹ giọng nói ra.

Tiêu Phàm gật gật đầu. Giác quan thứ sáu của hắn càng nhạy bén hơn Tân Lâm. Trên thực tế Liễu Sinh Hùng chỉ vừa mới rời khỏi đây. Hai người dần tiếp cận chiếc xe Toyota kia, dừng lại cách xe mấy bước, chứ không tiến lại gần quá.

Tuy rằng Tiêu Phàm và Tân Lâm rất tự tin về bản thân mình, nhưng “Cửu quỷ lưu” Ninjutsu (nghệ thuật ám sát và gián điệp thời phong kiến Nhật Bản của các ninja) đều có bí mật độc đáo, nếu chẳng may Liễu Sinh Hùng trên xe triển khai thủ cước bọn họ có thể không phát hiện được.

Cách xa một chút càng an toàn.

Tiêu Phàm lật tay, “Huyền Vũ Giáp” im hơi lặng tiếng hiện ra trong tay hắn.

- Hướng Đông Bắc

Tiêu Phàm hạ giọng nói nhỏ.

Ngay tại chỗ chiếc Toyota dừng không xa có một đường mòn trong rừng, đi thông qua rừng rậm chính là hướng đông bắc. Liễu Sinh Hùng nhất định là đi theo đường mòn này trốn vào trong rừng.

Tân Lâm cười lạnh một tiếng, nói: - Là gã tự tìm đến chỗ chết!

Nếu Liễu Sinh Hùng trốn về thành phố thì khó giải quyết. Dù thế nào, đây là nước Đông Đảo, là thế giới văn minh có pháp luật cai quản. Nếu Liễu Sinh Hùng thực sự nhờ vào sự che chở bảo vệ của cảnh sát thì dù Tiêu Phàm và Tân Lâm có mạnh mẽ thế nào thì cũng không thể công nhiên tấn công cảnh sát của nước Đông Đảo. Hơn nữa, hiện tại thì Tiêu Phàm vẫn là “tội phạm truy nã” của cảnh sát thành phố Bắc Điền.

Hiện tại Liễu Sinh Hùng đang lẩn trốn trong rừng sâu. Giao đấu trong rừng sâu hoàn toàn dựa vào thực lực của hai bên. Cứ cho là cảnh sát Đông Đảo đến cứu Liễu Sinh Hùng, thì trong rừng rậm thế này dù nhiều cảnh sát chăng nữa thì cũng chỉ là muối bỏ bể mà thôi, căn bản không có nhiều tác dụng.

- Đi thôi!

Tiêu Phàm không do dự nữa, lập tức hướng về phía con đường mòn.

- Meo meo

Hắc lân kêu một tiếng, thân mình vọt chạy lên phía trước Tiêu Phàm, lung lay mấy cái liền không thấy bóng dáng đâu nữa.

Tiêu Phàm và Tân Lâm nhìn nhau cười.

Con mèo béo này ngày bình thường rất lười biếng, dường như không có tinh thần làm gì cả, một khi rơi vào trạng thái “chiến đấu” thì lập tức trở lên hưng phấn vô cùng, ý chí chiến đấu sục sôi.

Quảng trường công viên Tĩnh Xuyên có bảy tám con đường mòn đi vào rừng sâu. Điểm cuối cùng của con đường mòn này không phải là núi sâu chùa cổ, thì cũng là những danh lam thắng cảnh. Những phiến đá xanh trải trên mặt đường chỉ đủ chỗ cho một người đi qua. Nếu giao hội thì phải nghiêng người đi mới có thể nhường đường. Đường mòn dưới chân Tiêu Phàm, bán đá xanh phủ kín rêu xanh, vừa trơn vừa ẩm, có thể thấy là rất lâu rồi không có ai đi đường này.

Đại đa số các du khách từ các nước Châu Á khác đến thành phố Bắc Điền để du lịch chủ yếu là xem tuyết rơi và thành phố. Trong số những thắng cảnh ở công viên Tĩnh Xuyên chỉ có hai toà cổ tháp nổi tiếng là có sức hấp dẫn với các du khách. Đa số các du khách đến cổ tháp không phải để lễ phật, mà để trải nghiệm điểm độc đáo của phật giáo ở Đông Đảo không giống với ở các nước khác.

Trên thực tế ở các nước khác nhau và khu vực khác nhau thì đều có sự bất đồng trong Phật giáo.

Trừ điểm này ra thì các du khách đi thăm thú các điểm du lịch khác cũng ít hơn nhiều.

Đường mòn trong rừng này không biết là sẽ thông đến nơi nào.

Mới vừa tiến vào trong rừng không lâu, bốn phía hoàn toàn tối dần, những bóng cây cao lớn đã che hết ánh sáng bên ngoài. Cho dù là giữa ban ngày thì trong rừng cũng tối om chứ đừng nói là ban đêm.

Tân Lâm bật đèn pin lên.

Không phải đèn ở điện thoại mà là chiếc đèn pin chuyên dụng nhỏ, điện dự trữ nhiều hơn pin điện thoại. Tân Lâm điều chỉnh mức tiết kiệm điện để duy trì thời gian lâu hơn. Dựa vào thị lực của cô và Tiêu Phàm chỉ cần ngọn đèn chiếu sáng như vậy là đủ rồi.

Hai người và một mèo trong rừng từ từ tiến lên phía trước, nháy mắt mà đã trôi qua hai ba tiếng.

Màn đêm buông xuống, đỉnh đầu và xung quanh càng đen kịt, giống như một cái chảo úp xuống, giam cầm mọi vật vào trong đó. Sương mai đã lên, trong rừng khắp nơi đều là sương mù. Dù có đèn pin cũng không thể nhìn được tình hình cách đó được 3-4m. Trong rừng rậm, cú vọ thỉnh thoảng kêu to, thỉnh thoảng còn kèm theo tiếng kêu của những động vật khác, khiến người ta sởn cả tóc gáy.

Tiêu Phàm và Tân Lâm đều không nói gì, cứ thế tiến về phía trước.

Cùng nhau đi trên con đường đá đầy rêu xanh, không hề mở rộng phạm vi. Từ đầu đến cuối “Huyền Vũ Giáp” đều chỉ dẫn Tiêu Phàm đi về phía trước, không hề sợ hãi làm mất mục tiêu.

Đi được thêm nửa tiếng nữa thì trước mắt đột nhiên sáng sủa.

Hoá ra là đã ra khỏi rừng sâu.

Đương nhiên, nghiêm chỉnh mà nói, chỉ là tạm thời ra khỏi rừng sâu. Căn cứ theo biểu hiện của địa đồ, công viên Tĩnh Xuyên là một công viên nguyên thuỷ ở phía bắc, vô cùng rộng lớn. Nếu đi bộ, cho dù là đi thẳng không có bất kì trở ngại gì thì ít nhất cũng phải mất mười ngày đến nửa tháng mới có thể đi qua cánh rừng.

Sương mù vẫn dày đặc như trước, tầm nhìn cũng không tốt hơn khi ở trong rừng là bao.

Mặt đường trải đá xanh uốn lượn về phía trước, bên đường không có những cây đại thụ che chắn nữa mà trơ trụi, trọc lóc.

Hai bên đã là vách đá vách núi dựng đứng!

Bởi vì sương mù lượn lờ, thấy không rõ lắm hai bên vách đá vách núi dựng đứng rốt cuộc sâu bao nhiêu. Nhưng độ dốc thì gần như là vuông góc. Chỉ cần nhìn đoạn ngắn trước mặt dường như có phần kỳ hiểm như vách đá dựng đứng Tây Nhạc Hoa Sơn.

Tân Lâm dừng bước, hai hàng lông mày xinh đẹp tuyệt trần nhẹ nhàng nhàu lên.

- Không đúng!

Tiêu Phàm thu chân phải về, nhìn về phía Tân Lâm, thần sắc mang theo ý dò hỏi.

- Không phải là Liễu Sinh Hùng muốn chạy trốn.

Tân Lâm lập tức giải thích nói.

Nếu muốn chạy trốn lấy mạng, trong lúc hoảng loạn chạy bừa vào rừng sâu là điều có thể hiểu được. Con người cũng có lúc hỗn loạn. Trong tình hình lúc đó, hai vị tộc lão của Liễu Sinh Hùng cùng bị uy hiếp đến tính mạng, Liễu Sinh Hùng mất đi năng lực phán đoán bình thường, chắc chắn là có nguyên do của nó. Nhưng con đường trước mắt này rõ ràng là thông đến vách núi dựng đứng.

Cho dù Liễu Sinh Hùng hồ đồ chuyển hướng, từ Liễu Sinh trang chạy đến hiện tại đã trôi qua bốn giờ rồi. Gã có đủ thời gian để làm theo suy nghĩ của mình, sao có thể hồ đồ đến mức chạy đến đường cụt thế này?

Tiêu Phàm nhẹ nhàng gật đầu, tỏ vẻ tán thành phân tích của Tân Lâm.

Trên thực tế, vừa bước lên đường mòn vách đá dựng đứng này, trong lòng Tiêu Phàm thì có một loại cảm ứng hết sức kỳ lạ. Nơi đây có được lực lượng thần kỳ nào đó, có thể làm nhiễu năng lực thần niệm của hắn. Cái gọi là năng lực thần niệm, chính là giác quan thứ sáu không ngừng được cường hoá, có quan hệ mật thiết với thuật pháp. Nơi đây có thể quấy nhiễu năng lực thần niệm của hắn, tất nhiên cũng có thể ảnh hưởng tới các năng lực khác.

Ngay cả đại thuật sư như hắn cũng phải chịu sự ảnh hưởng rõ ràng như vậy, thì những thuật sư bình thường đến nơi này sẽ chịu sự áp chế càng rõ ràng hơn.

- Chạy trốn cũng không giống với tính cách của Liễu Sinh Hùng. Người này rất kiêu ngạo, hôm nay thất bại, đối với gã mà nói là một đả kích lớn. Cho nên ngay từ đầu gã không phải là muốn chạy trốn. Có thể nơi này chính là nơi mà gã lựa chọn để quyết chiến.

Tiêu Phàm chậm rãi nói.

- Quyết đấu? Chỉ dựa vào gã sao? Gã có gì để cậy vào chứ?

Tân Lâm lạnh “Hừ” một tiếng, nói.

Liễu Sinh Cương Phu và Liễu Sinh Trực Dã bế quan khổ tu mấy chục năm đều đã chết, Liễu Sinh Hùng còn có trợ thủ nào hơn hai người này nữa chứ?

- Tôi đoán, gã muốn dựa vào địa thế nơi đây để áp chế lực lượng của ta.

Tiêu Phàm chậm rãi nói.

- Ửm?

Hai hàng lông mày của Tân Lâm nhướn lên.

Cô không phải thuật sư, nên không có cảm ứng kỳ lạ như Tiêu Phàm, tuy nhiên trong lòng cũng có chút mơ hồ không đúng. Chỗ này rõ ràng đã ra khỏi rừng nguyên thuỷ, nhưng lại làm cho người ta có cảm giác bị đè khó chịu hơn trong rừng rậm.

- Đi thôi, mặc kệ nơi này có gì cổ quái, người này, nhất định chúng ta phải tiêu diệt gã.

Tiêu Phàm thản nhiên nói, cất bước lên bậc thang.

388-vach-da-cheo-leo/1162095.html

388-vach-da-cheo-leo/1162095.html

Bạn đang đọc Đại Hào Môn của Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính​
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thieuquocviet1999
Phiên bản Convert
Ghi chú DOCX
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 460

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.