Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ác quỷ đạo

2304 chữ

Một chút ánh sáng đèn pin hắt ra nhàn nhạt, thuận theo “Ma Thiên Lĩnh” uốn lượn mà lên.

Con đường mòn ở vách đá trên núi này, càng thêm trơn trượt, dấu chân trên rêu xanh hiện ra rất rõ. Rất rõ ràng, đây là do Liễu Sinh Hùng giẫm lên. Trước đó không lâu, gã vừa mới đi qua con đường trên vách đá dựng đứng này.

Cũng là hai người Tiêu Phàm, Tân Lâm tài cao gan cũng lớn, đổi lại là người bình thường đến đây, tuyệt đối không dám đi lên trên. Ở nơi thiên tuyệt chi địa này, chỉ cần dưới chân trượt nhẹ một cái, liền là tai họa ngập đầu, vạn kiếp bất phục.

Nơi đây có thể áp chế giác quan thứ sáu của thuật sư, mạnh như Tiêu Phàm, cũng phải trở nên đặc biệt cẩn thận, đặt chân xuống rất chậm.

Nếu mục đích của Liễu Sinh Hùng không phải là chạy trốn, mà là dụ dỗ bọn họ vào tròng, quyết sống chết một trận, vậy cũng không cần lo lắng gã chạy trốn không thấy bóng dáng đâu. Hơn nữa căn cứ theo tình hình ở đây, căn bản chính là nơi tuyệt địa, Liễu Sinh Hùng không có đường nào có thể trốn thoát.

Ước chừng một tiếng đồng hồ sau, một cánh cửa bằng đá tan hoang xuất hiện trước mắt Tiêu Phàm và Tân Lâm.

Đạo cửa đá này tương đối đơn giản, chính là một cái khung hình vòm, thế nhưng không hề nghi ngờ, đây là một đạo sơn môn. Chính giữa sơn môn có hai phù điêu viết bằng văn tự Đông Đảo. (Sơn môn: Là một cổng lớn, dài được xây trước đền chùa, miếu mạo).

- Cửu Quỷ!

Lông mày của Tiêu Phàm hơi nhíu lên.

Tân Lâm hạ giọng nói: - Chẳng lẽ nơi này là sơn môn của “Cửu Quỷ Lưu”.

- Có thể.

Tiêu Phàm nhẹ nhàng gật đầu.

Gia tộc Liễu Sinh là nhánh lớn nhất của “Cửu Quỷ Lưu”, ở thành phố Bắc Điền. Nơi này cách Bắc Điền chẳng qua chỉ khoảng 10 km, lại tiến sâu vào rừng rậm nguyên thủy, nói là sơn môn ngày trước của “Cửu Quỷ Lưu”, trọng địa căn bản, cũng không xem là thái quá. Thế nhưng từ mức độ tan hoang của đạo sơn môn này cùng với mức độ hoang vu của con đường núi này mà nói, cho dù xem như đây từng là tổng đàn trên mặt đất của “Cửu Quỷ Lưu”, hiện giờ sớm đã bị bỏ đi từ lâu.

Ánh mắt của Tiêu Phàm lại càng thêm cẩn thận.

Khó trách nơi này có thể áp chế lực thần niệm của hắn, thì ra là tổng đàn trước đây của “Cửu Quỷ Lưu”. Xem ra mặc dù đã bỏ đi, song một số pháp trận mà các cao thủ tiền bối của “Cửu Quỷ Lưu” lưu lại một ở nơi này, vẫn phát huy tác dụng. Hoặc chính bởi vì nơi này vốn dĩ đã có năng lực áp chế giác quan thứ sáu của thuật sư, cao thủ tiền bối của “Cửu Quỷ Lưu” mới đem nó trở thành nơi đặt tổng đàn.

Bất cứ là loại tình huống nào, đối với Tiêu Phàm, đều không phải tin tức tốt lành gì.

- Đi!

Tiêu Phàm nhấc chân lên trước, bước qua cánh cửa đá.

Bất luận nơi này có bao nhiêu cổ quái, dù sao chỉ có một mình Liễu Sinh Hùng. Xã hội hiện đại, không thể còn có người nào cư trú ở nơi như thế này nữa, thật sự có người ở đây, con đường mòn trên vách đá cũng quyết không thể không lưu lại một vết tích nào.

Lại thêm một giờ nữa trôi qua.

Phía chân trời bỗng nhiên hiện ra từng tia ánh sáng nhè nhẹ.

Trời sáng rồi.

Trong núi vẫn nhiều sương mù, tầm nhìn vẫn không đến năm sáu mét. Đường núi càng thêm dốc đứngdưới chân cũng càng thêm trơn trượt. Hai bên vách đá đều sâu không thấy đáy. Các tiền bối của “Cửu Quỷ Lưu” biến nơi này thành tổng đàn, hiển nhiên là đã trải qua suy nghĩ cặn kẽ. Nơi này hiểm trở như vậy, thời đại vũ khí lạnh, chỉ cần ở trên sơn đạo dựng lên một lá chắn, phái vài người cố thủ, cho dù quân địch đến bao nhiêu binh mã, đều gần như hoàn toàn không thể công phá được.

Theo ánh sáng mặt trời dần mọc lên, sương mù bắt đầu tiêu tan.

Đương nhiên, ở nơi thâm sơn cùng cốc có rừng rậm nguyên thủy bao quanh như thế này, sương mù muốn hoàn toàn tiêu tan, gần như là không có khả năng. Chỉ có điều sau khi mặt trời mọc lên, tầm nhìn so với lúc trước tốt hơn một chút.

Xa xa, lại một đạo sơn môn hiện ra bóng dáng mơ hồ.

Đạo sơn môn này so với khí thế của đạo sơn môn ở sườn núi kia càng hùng vĩ thêm rất nhiều, cũng càng cao lớn hơn. Đứng sừng sửng trên đỉnh núi cao, đón ánh nắng mặt trời mọc, có vẻ khí phách tang thương khó nói ra.

Tiêu Phàm và Tân Lâm đồng thời dừng bước.

Một bóng người, chậm rãi từ trong lớp sương mù dày đặc trên đỉnh núi đi ra, cả người lòe ánh kim, thêm vào sương mù quay cuồn lượn lờ xung quanh, thật giống như “người chốn thần tiên”.

Tuy nhiên Tiêu Phàm và Tân Lâm đều nhìn thấy rất rõ, vị “thần tiên” này chính là Liễu Sinh Hùng.

- Tiêu tiên sinh, ngươi rốt cuộc đuổi theo đến đây rồikhụ khụ..

Liễu Sinh Hùng chậm rãi đứng vững nơi đạo sơn môn, từ trên cao nhìn xuống bên này, nói, nhẹ nhàng ho khan hai tiếng.

Lực nghe của Tiêu Phàm là lợi hại cỡ nào, từ tiếng ho của gã, liền có thể nghe ra, nội thương của Liễu Sinh Hùng vô cùng trầm trọng. Bị Đàm Hiên đánh trúng một chưởng vào ngực, lục phủ ngũ tạng đều bị hao tổn, lúc ấy cưỡng ép áp chế, mấy tiếng đồng hồ trôi qua, cuối cùng cũng áp chế không được nữa rồi.

- Hai vị đuổi giết bám riết không tha như vậy, xem ra là hạ quyết tâm muốn dồn ta vào chỗ chết rồikhụ khụTiêu tiên sinh, không thể không nói, đây là một quyết định sáng suốt. Bởi vì ta cũng cần mạng của ngươi. Nếu như ngươi không thừa cơ hội này giết chết ta, ta thề rằng, từ đây về sau sẽ cùng ngươi đấu đến cùng. Bản thân ngươi, người thân bạn bè của người, thậm chí tất cả những người có quan hệ với ngươi, đều là kẻ địch của ta. Ta sẽ giết chết từng người từng người bọn họ.

Liễu Sinh Hùng từ từ nói, giọng điệu bình thản, dường như đang tự thuật một chuyện không thể nào đơn giản hơn.

Tiêu Phàm liền mỉm cười, hai mắt nhìn bóng người mơ hồ không rõ trong đám sương mù kia, nhàn nhạt nói: - Liễu Sinh, ngươi không cần dùng phép khích tướng, ta nếu như đã đuổi theo đến đây, chính là muốn đến giết ngươi. Bất kể nơi này có cái gi cổ quái, cũng bất kể ngươi ở nơi này đã bố trí loại biện pháp dự phòng gì, ta đều sẽ không lùi bước. Giữa chúng ta, chỉ có một bên có thể sống rời khỏi nơi này!

- Yo. Shi

Liễu Sinh Hùng gật đầu một cái thật mạnh, kéo dài giọng nói, trong giọng nói, lại mang theo ý hưng phấn không thể che dấu được.

Bóng người chợt lóe, bóng dáng của Liễu Sinh Hùng liền biến mất.

- Tiêu Phàm, có bản lĩnh thì đến giết ta! Kẻ Hoa Hạ thấp kém kia.

Liễu Sinh Hùng cười như điên, tiếng cười quanh quẩn thật lâu trên đỉnh núi, tràn đầy ý điên cuồng.

- Nhất định phải giết y!

Tân Lâm “hừ” lạnh một tiếng, không kìm nổi nghiến răng thật chặt.

Liễu Sinh Hùng hoàn toàn chọc giận Tân Lâm rồi.

- Ừm.

Tiêu Phàm gật gật đầu, chân hạ xuống một chút, thân hình cao to nhẹ nhàng bay lên, bay qua bậc thềm ngũ cấp, lại nhẹ nhàng thêm một chút, áo trắng bồng bềnh, lắc mình tiến vào sơn môn.

Tân Lâm cười nhạt một tiếng, lập tức theo sau.

Một bóng đen trắng lóe lên, Hắc Lân tranh lên trước, Hắc Lân vẫn là bướng bỉnh như vậy, luôn không chịu nhường Tân Lâm.

- Con mèo lười.

Tân Lâm không kìm nổi nhẹ nhàng lẩm bẩm một câu.

- Meo.

Con mèo béo dừng bước trên bậc thềm cách đó không xa, đột nhiên quay đầu, nhìn về phía Tân Lâm nhe răng nhếch miệng kêu lên một tiếng, dường như rất chi là bất mãn đối với sự “chửỉ mắng” của Tân Lâm.

Tân Lâm hé miệng cười một tiếng.

Con mèo béo lại “meo” một tiếng, lóe xông vào sơn môn, biến mất trong đám sương mù dày đặc.

Tân Lâm theo sát phía sau cũng xuyên qua đạo sơn môn, ngay sau đó hai mắt sáng lên, đột nhiên sáng tỏ.

Phía sau sơn môn, lại là một thế giới khác.

Một mảnh đất rộng lớn bằng phẳng, xuất hiện trước mắt Tiêu Phàm và Tân Lâm. Trên vách núi cao tuyệt đỉnh này, cư nhiên lại là một quảng trường nho nhỏ. Xung quanh quảng trường, khoảng một nửa chu vi là xây dựng từng dãy nhà lợp mái. Thời đại đã lâu, tất cả nhà mái cũng đã hoang phế, trải dài rêu xanh và các cây cỏ thấp bé không biết rõ tên, cửa sổ mở rộng. Những dãy nhà lợp mái này đều là từ đá xanh cấu thành, có vẻ vô cùng dày dặn, mang theo cảm giác tang thương theo năm tháng khó nói. Ngay cả khi đã phế bỏ, cũng vẫn là thoát ra từng trận từng trận khí uy hiếp, quỷ dị.

Đối diện sơn môn, lại là một tòa kiến trúc xây dựng theo hình thức cung điện, cũng là dùng đá xanh khối lớn cấu thành, luận quy mô, tòa kiến trúc cung điện này, so với những căn nhà lợp mái xung quanh rộng lớn hơn rất nhiều, khí thế rõ ràng không giống với những căn nhà lợp mái kia. Thật không biết năm đó, những phiến đá xanh nặng nề to lớn như vậy, làm thế nào có thể vận chuyển lên đỉnh núi cao chót vót này? Dưới tình hình không có bất kỳ một máy móc phương tiện hiện đại nào, muốn xây dựng một quần thể kiến trúc bằng đá xanh như vậy trên đỉnh núi, số nhân lực phải điều động là một con số vô cùng kinh khủng.

Hai hàng lông mày của Tân Lâm dương lên, có vẻ có chút kinh ngạc, thấp giọng lẩm bẩm nói: - Bọn họ làm sao làm được.

Bởi vậy có thể thấy, “Cửu Quỷ Lưu” năm đó, ở đảo phương Bắc là thế lực hùng mạnh như thế nào. Thậm chí có thể áp đảo quan phủ địa phương.

Lực chú ý của Tiêu Phàm, lại dường như không đặt ở trên những căn nhà lợp mái này, thậm chí cũng không đặt trên bản thân tòa cung điện. Hai bên cánh cửa chính của tòa cung điện, thậm chí còn dựng đứng hai pho tượng đá. Diện mạo của pho tượng đá dữ tợn, nhe răng nhếch miệng, giống như ác quỷ từ trong địa ngục chui ra.

Cặp mắt của Tiêu Phàm, liền nhìn chăm chú vào phía trên của hai tượng đá, trên mặt hiện ra vẻ giật mình.

- Sao thế?

Tân Lâm không kìm lòng nổi hỏi.

Muốn nhìn thấy vẻ kinh ngạc trên mặt Tiêu Phàm, thật sự không dễ dàng. Hai bức tượng đá này, có cái gì cổ quái sao?

- Ác quỷ đạo

Tiêu Phàm hạ giọng nói, giọng điệu hơi chần chừ, dường như không thể khẳng định trăm phần trăm.

- Cái gì?

Tân Lâm chấn động.

Cô mặc dù không hề tu luyện qua thuật pháp của Vô Cực Môn, nhưng sớm chiều ở chung với Tiêu Phàm gần bốn năm, đối với tình hình của “luân hồi tướng” lại cơ bản rõ ràng. Cái gọi là “ác quỷ đạo”, chính là đạo thứ tư của “Luân hồi tướng”.

Sáu pháp tướng tu luyện và sáu đạo khẩu quyết tu luyện của “ác quỷ đạo”, cũng là không được trọn vẹn đầy đủ. Thiếu mất một đạo khẩu quyết và một pháp tướng tu luyện.

Thế nhưng, Tân Lâm lại có chút không hiểu, những gì ở nơi này, có liên hệ gì với “ác quỷ đạo luân hồi tướng”.

Tiêu Phàm nhẹ giọng nói ra: - Hai pho tượng này, rất giống với pháp tướng tu luyện của ác quỷ đạo

- Hả? Có loại chuyện này sao? Tân Lâm càng thêm kinh ngạc, hai mắt không kìm lòng nổi lộ ra tia hưng phấn: - Anh nói là, phái Cửu Quỷ của Đông Doanh, và luân hồi tướng mà anh tu luyện có quan hệ với nhau?

Đây quả thật có chút không ngờ.

- Thế nhưng, nơi này nói thế nào cũng có chút lịch sử rồi, hẳn là mấy trăm năm rồi chứ?

Tân Lâm lại đánh giá một chút môi trường xung quanh, mang theo một chút nghi hoặc nói.

-

389-ac-quy-dao/1162096.html

389-ac-quy-dao/1162096.html

Bạn đang đọc Đại Hào Môn của Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính​
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thieuquocviet1999
Phiên bản Convert
Ghi chú DOCX
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 467

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.