Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nên lấy dũng khí truy đến cùng

2284 chữ

Hai chiếc xe một trước một sau chạy nhanh ra khỏi cửa sau Liễu Sinh trang.

Bốn tia sét sáng như tuyết đâm rách bầu trời đêm. Trời càng tối, xe cộ trên đường càng ít, tốc độ của hai chiếc xe đều cực kì nhanh. Chiếc xe phía sau là do Tân Lâm tự lái, Tiêu Phàm ngồi ở ghế phụ. Kỹ thuật lái xe của Tân Lâm là không có gì phải bàn cãi, nhưng rõ ràng Liễu Sinh Hùng cũng là một cao thủ, rất nhiều lần Tân Lâm muốn vượt qua nhưng không thể vượt qua được.

Liễu Sinh trang ở góc phía Đồng Bắc của thành phố Bắc Điền, qua trang viên không xa là đến ngoại thành.

Đây là con đường đi qua công viên Tĩnh Xuyên.

Tình hình giao thông vẫn như cũ, tuy nhiên so với con đường ở trong thành phố thì đường qua công viên Tĩnh Xuyên hẹp hơn nhiều, chỉ có hai làn xe. Trên con đường chặt hẹp thế này, muốn vượt lên lại càng khó khăn hơn.

Tân Lâm gắt gao bám theo đuôi xe phía trước.

Hai mấy km đường núi nhanh chóng bị bỏ lại phía sau. Dù biết rõ rằng con gái ở ngay phía trước, mắt nhìn thấy được, nhưng lại không thể vượt qua, không thể chặn được, Đàm Hiên ngày càng lo âu.

Tuy nhiên Đàm Hiên không nói gì thêm.

Kỹ thuật lái xe xủa Tân Lâm rất tốt, cho dù từng là át chủ bài của đội đặc công, cũng tự nhận là bản thân mình chưa chắc đã hơn được Tân Lâm. Hơn nữa tình trạng hiện tại của cô cũng không tốt. Nhờ vào phản xạ của ngọn đèn có thể nhìn ra trên người Đàm Hiên có không ít vết máu.

Liễu Sinh Cương Phu gần lúc chết liền liều mạng, khiến cô và Tiêu Phàm bị thương không ít.

Đàm Hiên đã huống thuốc giải độc, nhưng có thể hòan tòan ngăn chặn độc dược trên chiếc phi tiêu được hay không cũng không thể khẳng định hoàn tòan. Nhưng để cứu con gái thì tất cả những điều này đều đáng.

Thế núi cao, tuy là con dốc nhưng tốc độ của hai xe cực kỳ nhanh. Thậm chí có hai lần Tân Lâm đã áp sát bên trái nửa thân xe rồi, gần như là chạy song song với xe của Liễu Sinh Hùng. Mỗi lần Liễu Sinh Hùng đều dốc sức đánh tay lái, bức Tân Lâm lao về phía hàng rào.

Phía xa xa là cổng vào công viên Tĩnh Xuyên.

Đường cũng dần rộng hơn.

Tân Lâm gắt gao nhìn chiếc xe Toyota phía trước, hai tay nắm chặt tay lái, mím môi thật chặt, chân dẫm cần ga, dần dần hạ thấp xuống. Chỉ chờ Liễu Sinh Hùng có chút sơ sẩy liền lập tức lao lên vượt qua ngăn anh ta lại.

- Cẩn thận!

Đàm Hiên bỗng nhiên hét lên một tiếng hét kinh hãi.

Chỉ thấy cửa xe ghế lái phụ của chiếc xe phía trước đột nhiên mở ra. Không đợi Đàm Hiên nói câu thứ hai, một thân hình rơi như bay từ trên chiếc Toyota xuống.

- Hắt xì!

Tân Lâm phanh xe gấp, chiếc xe phát ra tiếng két chói tai, bới vì tốc độ xe quá nhanh. Phanh lại quá gấp, lốp xe ma sát với mặt đường tạo thành một làn khói đen, mùi cao su bị cháy sộc thẳng vào mũi.

Bóng người trên xe lái phụ ngã xuống quay mấy vòng trên mặt đường, lăn đến vòng bảo hộ mới ngừng lại.

Ánh mắt của Tiêu Phàm và Đàm Hiên tối om. Nhờ ánh đèn từ chiếc xe thoáng nhìn cũng lập tức nhận ra, đây là Trần Dương. Thời khắc mấu chốt, Liễu Sinh Hùng đẩy Trần Dương xuống xe để giữ tốc độ truy đuổi.

Hai chiếc xe theo nhau rất sát. Dù kỹ thuật lái xe của Tân Lâm rất tốt, nhưng thiếu chút nữa đâm vào Trân Dương đang lăn trên đường. Vừa phanh gấp xe, vừa đánh gấp tay lái, bánh xe lượn qua người Trần Dương, lại xông lên phía trước một đoạn rồi mới dừng lại trên đường.

- Tố Tố

Không đợi xe dừng hẳn, Đàm Hiên đã đẩy cửa xe ra, nhảy xuống, cấp tốc chạy về phía Trần Dương.

Mới chạy được vài bước, bỗng nhiên dưới chân mềm nhũn, ngã về phía trước.

- Sư tỷ!

Một cánh tay mạnh mẽ vươn tới đỡ lấy cánh tay Đàm Hiên.

Tiêu Phàm xuống xe chậm hơn bà một chút, nhưng động tác lại nhanh nhẹn hơn.

Dưới ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lẽo, trên trán Đàm Hiên đầy mồ hôi, cắn chặt môi, dường như đang chiu đựng nỗi đau nào đó. Tiêu Phàm cũng nhìn thấy, trên người Đàm Hiên rất nhiều chỗ bị chảy máu.

Lúc bom bùng nổ, dù Liễu Sinh Cương Phu chủ yếu hướng về phía Tiêu Phàm, điểm nổ khá gần Tiêu Phàm, nhưng trong tay Tiêu Phàm có đỏan kiếm, kịp thời chặn lại bộ phận phi châm. Đàm Hiên cách khá xa, lại chỉ có tay không vì thế thương tích nghiêm trọng hơn Tiêu Phàm nhiều.

- Sư tỷ, có nặng lắm không?

Tiêu Phàm vội vàng hỏi, tràn đầy ân cần.

- Đừng lo, mau đi cứu Tố Tố

Đàm Hiên cắn răng, miệng lầm bẩm mấy chữ, chuyển thân một cái liền đứng thẳng, đi bước lớn về phía trước.

Sau khi Trần Dương đâm vào hàng rào, liền nằm ở đó không hề nhúc nhích.

- Tố Tố, Tố Tố

Đàm Hiên bước nhanh đến bên người Trần Dương, liên thanh kêu lên.

Hai tay Trần Dương bị trói ở phía sau lưng, trang phục trên người vẫn còn chỉnh tề. Tuy nhiên bị Liễu Sinh Hùng đẩy trên xe xuống, lăn trên đường nhiều vòng, lại đụng trúng vòng bảo vệ, cũng bị thương không nhẹ, trên đầu đầy vết máu, bị hôn mê rồi. May mà ngực vẫn còn phập phồng.

Đàm Hiên bất chấp tất cả, ôm con gái vào trong lòng, nước mắt rơi lã chã.

Tiêu Phàm ngồi xổm bên cạnh Trần Dương, trong tay lóe lên tia sắc bén, liễu diệp phi đao lộ ra, cắt đứt dây trói tay Trần Dương. Đàm Hiên giơ tay khống chế mạch cổ tay cho con gái, nội lực xuyên qua nội quan huyệt của Trần Dương, đưa vào trong cơ thể cô ấy.

Đàm Hiên “hừ” một tiếng, gần như là ngã ngồi.

- Sư tỷ?

Tiêu Phàm hai hàng lông mày nhướn lên.

Đàm Hiên liếc nhìn hắn một cái, hừ nhẹ nói: - Cậu truyền “hạo nhiên chính khí” cho nó?

Đàm Hiên sốt ruột cứu con gái, lại quên mất rằng Trần Dương đã tu luyện “hạo nhiên chính khí” cũng có chút thành tựu, có chân khí lạ “xâm lấn”, hạo nhiên chính khí lập tức tự động hộ chủ. Nội lực vốn dĩ của Đàm Hiên thâm hậu nhiều so với Trần Dương, dù “hạo nhiên chính khí” là thần công hộ thể số một của Vô Cực Môn, thời gian tu luyện của Trần Dương chưa lâu, tất nhiên không thể là đối thủ của Đàm Hiên. Chỉ có điều hiện tại Đàm Hiên bị thương, chân nguyên trong cơ thể bị tiêu hụt, lại không hề phòng bị nên mới bị thiệt thòi như vậy.

Tiêu Phàm thẹn thùng cười, nói: - Đúng thế, Tố Tố là một lựa chọn thích hợp.

- Có thích hợp hay không lẽ nào cậu rõ hơn tôi sao?

Đàm Hiên lại nhướn mày lên. Qua nhiều năm như vậy, Đàm Hiên vẫn chưa truyền thụ nội công tâm pháp của Vô Cực Môn cho Trần Dương, chỉ truyền cho cô ấy chút ít võ công gia truyền. Thứ nhất Đàm Hiên chỉ là đệ tử ký danh của tổ sư Chỉ Thủy chứ không phải đệ tử chính thức. Đệ tử ký danh và đệ tử chính thức rất khác nhau đấy, đó là không được xếp vào gia phả Vô Cực Môn. Nói cách khác, tổ sư Chỉ Thủy đồng ý cho cô làm đệ tử của mình, nhưng sự huynh đệ khác chưa chắc đã tán thành cho cô làm đồng môn của họ. Cho dù đồng môn sư huynh đệ tán thành cô, nhưng các môn nhân khác của Vô Cực Môn cũng sẽ không chấp nhận cô. Còn đám người Tiêu Phàm, Văn Thiên thì hòan tòan khác rồi. Tiêu Phàm thì khỏi cần nói, đại chưởng giáo chân nhân đời thứ sáu mươi bốn của Vô Cực Môn, sẽ được hậu bối đệ tử mãi mãi tôn kính. Nhiều năm sau sẽ được xếp cùng hàng với các sư tổ khác, được các đệ tử khác hương khói kính bái. Văn Thiên cũng được liệt vào gia phả của Vô Cực Môn.

Nếu không được sự cho phép của sư phụ thì đệ tử ký danh không được tùy tiện truyền thụ sư môn tuyệt kĩ cho người khác.

Đương nhiên, đây chưa phải là điều quan trọng nhất.

Nguyên nhân quan trọng nhất là, Đàm Hiên đã kiểm tra thể chất và một số đặc thù trên cơ thể Trần Dương, cho rằng Trần Dương không thích hợp tu luyện nội công của Vô Cực Môn, vì vậy không có truyền thụ.

Tiêu Phàm cười cười, nói: - Sư tỷ, thứ mà sư tỷ tu luyện không phải là hạo nhiên chính khí

Bà không luyện qua “Hạo Nhiên Chính Khí” thì bà sẽ không thể biết được Trần Dương có phải là người thích hợp hay không.

Tuy nhiên với tình hình hiện tại này, không phải là thời gian tốt để thảo luận những vấn đề này. Tiêu Phàm chỉ giải thích đơn giản nửa câu liền lập tức vươn tay ra, giữ mạch cổ tay Trần Dương, mạnh mẽ đưa “Hạo Nhiên Chân Khí” vào trong cơ thể Trần Dương.

Lần này không tắc nghẽn chút nào.

Qua một lúc, Trần Dương mơ màng tỉnh dậy.

Lúc còn đang mơ hồ liền theo bản năng giãy dụa không ngừng.

- Tố Tố, Tố Tố, là mẹ đây

Đàm Hiên vừa mừng vừa sợ, vội vàng liên tiếp nói, giơ tay vuốt nhẹ gương mặt Trần Dương.

- MẹMẹ? Thực sự là mẹ sao? Mẹ

Trần Dương hết sức vui mừng, cuối cùng cũng tỉnh táo kêu lên.

- Là mẹ đây

Đàm Hiên vui đến phát khóc, gắt gao ôm lấy con gái.

- Tố Tố, con không sao chứ?

Dù là át chủ bài của đặc công thì trước mặt con gái của mình, bà cũng chỉ là một người mẹ bình thường mà thôi.

- Mẹ, con không sao, mẹ, mẹ đừng khóc

Trần Dương không chịu nổi, liên tiếp kêu lên, chân tay luống cuống.

- Sư tỷ, Tố Tố không bị nội thương.

Tiêu Phàm đứng bên cạnh vừa nói vừa truyền “Hạo Nhiên Chân Khí” vào trong cơ thể Trần Dương. Tuy nhiên Trần Dương bị đẩy trên xe xuống nên bị trầy da và bị trật xương, đây là điều không thể tránh khỏi. Còn não bộ có bị chấn động hay không hiện tại cũng chưa xác định được.

Dù sao Tiêu Phàm cũng không phải là dụng cụ kiểm tra trong bệnh viện.

Lúc này Trần Dương mới chú ý tới Tiêu Phàm ở bên cạnh, không khỏi “a” lên một tiếng, giãy dụa muốn đứng lên. Trước mặt Tiêu Phàm mà cô lại nằm trong lòng “người khác” thế thì phải làm sao đây? Dù đó là mẹ của mình cũng không được.

Mắc cỡ chết người ta rồi!

Ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng, chỉ có thể nhìn thấy rõ bóng người mà thôi chứ không thể thấy được hiện tại Trần Dương đang đỏ bừng mặt lên rồi.

Tiêu Phàm lập tức nói với Đàm Hiên: - Sư tỷ, thế này đi, tỷ đưa Tố Tố về nội thành trước, đi bệnh viện kiểm tra. Đệ sẽ đuổi theo Liễu Sinh Hùng.

- Này, tại sao anh lại gọi mẹ tôi là sư tỷ?

Lần này khiến Trần Dương hoàn tòan hồ đồ rồi. Cô lập tức mở to hai mắt nhìn, không hiểu chuyện gì cả. Giọng điệu vừa lo lắng vừa kinh ngạc.

Tiêu Phàm khoát tay áo, nói: - Bây giờ đừng thắc mắc về chuyện này nữa. Mẹ cô bị thương, cần phải được điều trị gấp.

Dựa vào tình hình khi nãy của Đàm Hiên thì cô ấy bị thương không nhẹ.

Đàm Hiên đánh giá Tiêu Phàm vài lần, nói: - Cậu cũng bị thương, hay là đừng đuổi theo nữa, trước tiên cứ trở về rồi tính tiếp.

Mấy vết máu trên người Tiêu Phàm không thể lừa gạt được ánh mắt Đàm Hiên. Phi tiêu mà Liễu Sinh Hùng vừa ném ra không biết có độc hay không bây giờ vẫn khó nói, nhưng nhất định là điều trị càng sớm càng tốt.

- Liễu Sinh Hùng hiện tại đã đi vào ngõ cụt, bây giờ là thời cơ tốt để tiêu diệt gã. Không thể để cho gã có thời gian trì hõan, diệt cỏ phải diệt tận gốc.

Tiêu Phàm nhẹ nhàng lắc đầu, nói, ngữ khí vô cùng kiên định.

Tiêu Phàm không hề sợ hãi, người thân của hắn đang lầm vào nguy hiểm.

Nên lấy dũng khí truy đến cùng, không thể tha cho kẻ tàn bạo!

387-nen-lay-dung-khi-truy-den-cung/1162094.html

387-nen-lay-dung-khi-truy-den-cung/1162094.html

Bạn đang đọc Đại Hào Môn của Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính​
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thieuquocviet1999
Phiên bản Convert
Ghi chú DOCX
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 509

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.