Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Liều mạng

2412 chữ

Một tiếng kêu thảm thiết nhói tai.

Liễu Sinh Cương Phu còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, cái tay còn sót lại kia của Liễu Sinh Trực Dã một mực bịt cổ, từ trên xà nhà rơi thẳng xuống. Tuy ánh nến cực kỳ mờ tối, Liễu Sinh Cương Phu vẫn mơ hồ nhìn thấy, có một đạo máu tươi vẩy ra từ chỗ cổ của Liễu Sinh Trực Dã.

Đây là vết thương trí mạng!

Tiêu Phàm rõ ràng cách Liễu Sinh Trực Dã còn một đoạn, hình như Liễu Sinh Cương Phu cũng chưa hề nghe được tiếng ám khí xé gió, như thế nào mà Liễu Sinh Trực Dã bỗng nhiên liền bị trọng thương trí mạng?

Tuy nhiên lúc này, Liễu Sinh Cương Phu làm sao còn có thể tỉnh táo để đi tiến hành phân tích tỉ mỉ?

- Trực Dã, sao lại thế này?

Liễu Sinh Cương Phu một bên vung đao tấn công mạnh, một bên lo âu gào lên.

- Mèo, mèo...

Liễu Sinh Trực Dã gắt gao bịt cổ, đứt quãng kêu lên, trong thanh âm tràn đầy sợ hãi và ý tuyệt vọng. Bản thân y bị thương nghiêm trọng bao nhiêu, chính y rõ ràng nhất. Chỉ là Liễu Sinh Trực Dã chưa từng nghĩ rằng có một ngày mình lại chết ở dưới mèo cào.

- Nạp ni?

Liễu Sinh Cương Phu hoàn toàn nghe không hiểu là chuyện gì xảy ra, kinh ngạc vạn phần.

Cái gì mà mèo chó chứ?

Cao thủ tranh chấp, làm sao có thể phân thần như thế?

Hơn nữa đối mặt là Tiêu Phàm!

- Lão tổ tông, cẩn thận...

Cách đó không xa, truyền đến tiếng kinh hô của Liễu Sinh Hùng.

Nhưng đã không còn kịp rồi.

Ánh đao như nước bỗng nhiên bị kiềm hãm, một đạo hàn quang khác càng thêm sáng ngời chói mắt chợt đại thịnh, giống như như dải lụa phá vỡ đao mang chồng chất của “Cửu quỷ yêu đao”, thẳng đến trung cung.

Trong lúc này, đao võ sĩ của Liễu Sinh Cương Phu đã bị đoản kiếm của Tiêu Phàm bức ở bên ngoài. Muốn hồi viện, bất kể như thế nào đều là không còn kịp rồi. Tuy nhiên trong nháy mắt, đoản kiếm sắc bén vô cùng đã đâm tới trước ngực Liễu Sinh Cương Phu.

Liễu Sinh Cương Phu kêu to một tiếng, song nhẹ buông tay, vứt bỏ đao võ sĩ, hữu chưởng “Hô” một tiếng, mãnh lực chụp về phía đoản kiếm.

Máu tươi văng khắp nơi!

[ truyen cua tui @@
Net ] Bên trong huyết quang, cổ tay của Liễu Sinh Cương Phu bị chém đứt, bàn tay bay lên giữa không trung.

Liễu Sinh Cương Phu không hổ là lão quỷ tử kinh nghiệm chiến trận, phản ứng rất nhanh, tâm địa cũng ác độc, mắt thấy ngay sau đó chính là tai ương mổ bụng phanh thây, không cần suy nghĩ, liều mạng vứt bỏ một bàn tay, cũng phải tránh được một kiếm tất sát này.

Tráng sĩ tự chặt cổ tay!

Như vậy trì hoãn, Liễu Sinh Cương Phu đã phi thân trở ra, chợt lóe đã đến bên người Liễu Sinh Trực Dã.

Liễu Sinh Trực Dã mềm nhũn tựa vào một cây cột trên hành lang, máu tươi không ngừng phun ra từ cổ của y, xuyên thấu qua khe hở, rò rỉ chảy xuôi. Giữa một hơi ngắn ngủn, Liễu Sinh Trực Dã liền dường như nằm trong vũng máu, sinh mạng tinh hoa, đang nhanh chóng từ trên người y trôi đi mất.

Động mạch cổ vỡ tan, bất kể loại cao thủ tuyệt thế nào, cũng không lực xoay chuyển trời đất, đều trong khoảng thời gian ngắn mất hết máu mà chết.

- Trực Dã!

Liễu Sinh Cương Phu bất chấp chỗ cổ tay bị đứt máu đang chảy không ngừng, vội kêu lên.

Liễu Sinh Trực Dã chỉ là hướng về phía lão khó khăn nhếch miệng cười, cũng rốt cuộc nói không nên nửa lời.

- Lão tổ tông, người thế nào rồi?

Liễu Sinh Hùng cũng từ bỏ giằng co với Đàm Hiên, bay nhanh chạy tới bên người Liễu Sinh Trực Dã, vẻ mặt lo âu bất an.

Tuy nhiên trong nháy mắt, thế cục liền trở nên hỏng bét như thế, hai vị lão tổ tông được coi là chỗ dựa lớn nhất của Liễu Sinh Hùng song chiến Tiêu Phàm, ai ngờ không ngờ là kết cục như vậy. Cả hai bị trọng thương, một người trong đó sắp biến thành một thi thể lạnh băng.

- Baka

Liễu Sinh Cương Phu ngước cổ lên, rú lên điên cuồng một tiếng, hoàn toàn như một ác lang bị đánh gãy lưng, không cam lòng chết.

Tiêu Phàm và Đàm Hiên chậm rãi đi tới, một tả một hữu, bày ra xu thế vây kín.

- Liễu Sinh Hùng, thắng bại đã rõ ràng, lập tức thả con gái của ta ra. Tôi sẽ xem xét thả ngươi một con đường sống!

Đàm Hiên nhìn Liễu Sinh Hùng, lạnh lùng nói.

- Phì!

Liễu Sinh Hùng lúc này lại đối với Đàm Hiên nhổ một bãi nước miếng, sắc mặt vô lại hiển lộ không thể nghi ngờ.

Sắc mặt của Đàm Hiên lập tức trầm xuống, quai hàm nhất trống nhất trống, rất rõ ràng, bà đã bị động tác vô lại này của Liễu Sinh Hùng hoàn toàn chọc giận. Huống hồ tới hiện tại bà vẫn chưa nhìn thấy con gái, sớm đã không còn kiên nhẫn được nữa rồi.

- Tiêu Phàm, giết bọn họ, chúng ta đi tìm Trần Dương!

Không hổ là đặc công vương bài, tính cách vô cùng kiên nghị, vô cùng quyết đoán.

- Baka nha lỗ!

Liễu Sinh Hùng cũng là ngửa mặt lên trời một tiếng rú lên điên cuồng.

- Mọi người cùng nhau chết!

Liễu Sinh Cương Phu điên cuồng kêu lên, mạnh đoạt trước hai bước, chắn trước người Liễu Sinh Hùng, hai mắt trừng lớn, giống như mãnh thú bị nhốt ở bên trong tuyệt cảnh, hung quang bắn ra bốn phía, tất cả đều là ý định liều mạng.

- Không tốt! Sư tỷ, mau lui lại!

Tiêu Phàm lập tức cảm thấy hơi thở nguy hiểm cực độ, lập tức nhắc Đàm Hiên một tiếng, không chút do dự lùi về phía sau. Đàm Hiên giác quan thứ sáu cũng không kém so với hắn, gần như là đồng thời cùng hắn bay ngược về phía sau.

Dù là như thế, vẫn là hơi trễ chút.

“Oanh” một tiếng vang thật lớn!

Một đám sương khói màu vàng mạnh mẽ bào ra ở trước mặt Liễu Sinh Cương Phu, mang theo một cỗ mùi hôi uế khó có thể nói nên lời, vô số phi châm nhỏ hình dáng gai sắc giống như tia chớp bắn nhanh về phía Tiêu Phàm và Đàm Hiên.

Loại đạn khói này là đạo cụ Ninja thường dùng, nhưng đạn khói mà Liễu Sinh Cương Phu bắn tới này lại rõ ràng trải qua cải tiến của khoa học kỹ thuật hiện đại, uy lực to lớn, đã có thể so với bom bi quân dụng. Cương châm gai sắc, tốc độ cực nhanh, ám khí phi châm bình thường mãi mãi không thể sánh kịp.

Tiêu Phàm sau đó vội vàng thối lui, đoản kiếm trong tay sớm vũ thành một đoàn quầng sáng, che kín toàn thân mình ở bên trong, kín không kẽ hở.

Viên “Bom bi” thứ nhất uy lực chưa hoàn toàn tiêu tan, “Ô” một tiếng, viên “Bom bi” thứ hai lại từ trong sương khói màu vàng bắn nhanh. Trong tiếng nổ bung ở trong trạch viện, lại là vô số phi châm nhỏ hình dáng ám khí bắn nhanh ra bốn phương tám hướng.

Tiêu Phàm “Hừ” một tiếng thân mình đã bay nhanh lui ra bên ngoài trạch viện, lật tay nhét một viên thuốc vào miệng.

Đàm Hiên thì lắc mình núp ở sau một cột trụ thô to trên hành lang, chỉ nghe phía sau giống như mưa chuối vậy, một trận dày đặc đột nhiên vang, hơn mười phi châm bắn cắm vào cột trụ trên hành lang.

Không con viên “Bom bi” thứ ba phát ra nữa.

Dựa vào uy lực của loại “Bom bi” này mà nói, cao thủ bình thường, bất kể người có nhiều hơn nữa, một viên cũng đủ để giải quyết hết, liên tiếp vận dụng hai viên, dù sao mạnh mẽ như Tiêu Phàm Đàm Hiên, muốn tránh đi hết, cũng thật sự không dễ dàng. Lại phát thêm viên “Bom bi” thứ ba, hoàn toàn không cần thiết. Hơn nữa phạm vi sát thương của “Bom bi” này là mang tính bao trùm, không có góc chết. Nếu người phóng ra cách phạm vi quá gần, bản thân cũng giống như ở dưới sự bao trùm sát thương của “Bom bi”, không thể trốn tránh.

Cho nên Liễu Sinh Cương Phu mới điên cuồng gào thét “Cùng chết”!

Thế cục cực độ bất lợi, hiển nhiên phải tiêu diệt toàn quân, lão quỷ này cứ vậy nổi lên ý định liều mạng.

Mấy ngọn nến ít ỏi trong đình viện gần như toàn bộ tắt, chỉ có một ngọn đang chập chờn gắt gao chống đỡ. Đối với toàn bộ trạch viện mà nói, ánh nến mờ tối như vậy của một ngọn nến gần như có thể không cần tính.

Trong trạch viện bỗng nhiên lại trở nên cực kỳ an tĩnh, an tĩnh đến mức kim rơi cũng có thể nghe thấy.

Tiêu Phàm ở ngoài cửa lại chậm rãi bước vào trong trạch viện. Nếu như là ở ban ngày, hoặc là ở chỗ đèn đuốc sáng trưng, có thể rất rõ ràng nhìn thấy chỗ đầu vai và đùi hắn, đều có chút máu thấm ra.

Tiêu Phàm bị thương!

Bất kể chưởng giáo chân nhân đương đại của Vô Cực Môn võ nghệ cao cường, nhưng dưới tình hình như vậy, dù sao cũng khó bảo toàn bản thân mình không bị chút tổn thương nhỏ nào.

Đàm Hiên so với hắn bị thương càng nặng, chẳng qua y phục là màu đen, lại trong hoàn cảnh mờ tối, rất khó thấy rõ ràng. Nhưng từ hít thở của Đàm Hiên có thể nghe ra được, bị thương không nhẹ. Cả người đều dựa vào cột trụ trên hành lang.

- Sư tỷ, tỷ như thế nào rồi?

Tiêu Phàm hai hàng lông mày nhàu lên, thấp giọng hỏi.

- Không chết được!

Đàm Hiên cười khổ một tiếng, đáp.

- Mau đi xem, cứu Tố Tố ra.

- Vâng...

Tiêu Phàm gật gật đầu, tay cầm đoản kiếm, chậm rãi hướng về trong đình viện.

Hai bóng người mơ hồ co rúc ở dưới cây cột trụ trên hành lang, cho dù ngọn đèn trong đình viện cực tối, Tiêu Phàm cũng có thể nhìn ra được, hai bóng đen này chính là Liễu Sinh Cương Phu và Liễu Sinh Trực Dã. Toàn thân bị phi châm cắm đầy rậm rạp.

- Đều chết hết rồi chứ?

Đàm Hiên cũng giãy dụa đi tới bên người Tiêu Phàm, đứng sóng vai cùng hắn, nhíu mi nói.

- Đều chết hết rồi.

Tiêu Phàm khẽ vuốt cằm.

Không cần lại gần để xác nhận, Tiêu Phàm dùng thần niệm lực đảo qua, liền biết rõ ràng rồi. Hai lão quỷ tử này chính là tộc lão nhiều tuổi nhất của gia tộc Liễu Sinh, đã là hai người chết, chết hoàn toàn!

Đàm Hiên hai hàng lông mày nhàu càng chặt hơn.

Nơi này chỉ có thi thể của Liễu Sinh Cương Phu và Liễu Sinh Trực Dã, không nhìn thấy Liễu Sinh Hùng.

Liễu Sinh Cương Phu ở trước khi phát quả “Bom bi” đầu tiên đã giành trước chắn cho Liễu Sinh Hùng. Liễu Sinh Hùng là cháu đích tôn của Liễu Sinh Cương Phu, lão quỷ tử không tiếc hết thảy liều mạng, đương nhiên là muốn tranh thủ cho gã một con đường sống. Hai cái người Hoa Hạ kia nhìn qua tư văn hữu lễ, nhưng Liễu Sinh Cương Phu trong đầu rõ như kính, bất kể Tiêu Phàm hay là Đàm Hiên, sau khi cứu Trần Dương ra, đều sẽ không chút do dự giết chết Liễu Sinh Hùng.

Bất kể là ai, cũng sẽ không cho phép một đối thủ như vậy tiếp tục sống trên đời, bằng không cả đời sau này, đền ngủ cũng không yên.

- Chạy?

Đàm Hiên “Hừ” nói.

Ngay tại vừa rồi, Đàm Hiên đã dùng thần niệm lực vội vàng dò xét một lần trong đình viện, không có tìm được bóng dáng của Liễu Sinh Hùng. Đơn thuần mà nói thần niệm lực của Đàm Hiên không hùng mạnh bằng Tiêu Phàm. Ở phương diện này, Tiêu Phàm có thiên phú cực kỳ kinh người. Tuy nhiên chỉ có là hoàn cảnh kín mít tối tăm này đi tìm một người, vẫn là không làm khó được Đàm Hiên.

Nhưng Liễu Sinh Hùng là cái Ninja, Đàm Hiên cũng không dám xem thường.

Trước đó, bà vẫn chưa từng nhận thấy được sự tồn tại của Liễu Sinh Trực Dã, cứ thế bị cái lão quỷ tử kia ở sau lưng đánh lén một phen, bị thương không nhẹ.

- Chạy!

Tiêu Phàm lại khẽ gật đầu một cái, khẳng định trả lời.

Đàm Hiên biến sắc.

Liễu Sinh Hùng chạy rồi, biết đi đâu cứu Trần Dương đây?

An toàn của con gái mới là trọng yếu nhất, tương đối mà nói, tên khốn khiếp của gia tộc Liễu Sinh này giết hay không, trái lại là chuyện sau khi cứu được Trần Dương ra rồi nói.

Liền vào lúc này, một hồi tiếng ô tô gầm rú vang lên ở cách đó không xa.

- Chạy về bên kia!

Trên nóc nhà truyền đến giọng nói của Tân Lâm.

- Đuổi theo!

Tiêu Phàm kêu lên.

Một bước xa, bóng dáng chợt lóe, đã ra bên ngoài đình viện.

Lại là bóng người chợt lóe, Tân Lâm nhẹ tênh tênh từ nóc nhà hạ xuống, đứng ở bên cạnh của hắn.

386-lieu-mang/1162093.html

386-lieu-mang/1162093.html

Bạn đang đọc Đại Hào Môn của Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính​
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thieuquocviet1999
Phiên bản Convert
Ghi chú DOCX
Thời gian
Lượt đọc 492

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.