Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngươi là ai?

2487 chữ

Hai thanh đao võ sĩ một trước một sau, đâm về phía Đàm Hiên.

Trong mắt hai tên nhẫn giả này không có chút gì gọi là bất ngờ, ngược lại là vẻ hoàn toàn không tin tưởng.

Trong khoảnh khắc lưỡi đao kề sát người, thân thể của Đàm Hiên khẽ dao động, tựa như dao động của sóng nước, từng cơn từng cơn lan tỏa ra, tựa như ảo mộng.

Nhu thể thuật!

Gần như tất cả các nhẫn giả, đều phải cực khổ tập luyện nhu thể thuật. Cũng giống với kỹ xảo của ảo thuật, chướng nhãn pháp vâng vâng, nhu thể thuật cũng là một trong những thuật cơ bản mà một nhẫn giả phải luyện. Cái gọi là nhẫn giả, chính là phải ẩn thân ở nơi mà người thường thuyệt đối không tài nào ẩn thân được, như vậy mới có tác dụng làm lơ là sự đề phòng của đối thủ mà xuất chiêu.

Trình độ của nhẫn giả càng cao, nhu thể chi thuật sẽ càng tinh thông.

Tuy nhiên, không phải nói là mấy ngày này sẽ có người Hoa Hạ xông tới trang viên sao?

Người Hoa Hạ làm sao mà lại tinh thông nhẫn thuật thế?

Hai thanh đao võ sĩ gần như là đâm trúng Đàm Hiên, sượt qua người trong gang tấc.

Thật sự là chỉ trong gang tấc.

Nhưng cái gang tấc này, lại là ranh giới sinh tử.

Đàm Hiên dường như đã sớm dự liệu được kết quả như vậy, không quan tâm hai thanh đao đông dương đang kề sát người, hai tay vươn ra một phân. Thanh đoản đao sắc bén trong nháy mắt cắt đứt yết hầu của một trong hai nhẫn giả đó, năm ngón tay phải, trực tiếp bóp lấy cổ của tên nhẫn giả xuất hiện ở dưới nước đó.

“Răng rắc”!

Một tiếng giòn vang,

Cổ của Thủy Quỷ bị bể gãy, thân người nặng nề ngã gụt.

Đàm Hiên tiếp đó cũng rơi xuống, điểm mũi chân lên Thủy Quỷ, nhẹ nhàng bay người về phía hành lang dài, lung lay vài cái, đã không thấy bóng dáng đâu.

Sâu bên trong trang viên Liễu Sinh, có một sân vườn nhỏ yên tĩnh vô cùng, trong sân vườn có một tiểu trạch viên (ngôi nhà nhỏ trong vườn).

Ngôi tiểu trạch viên này, cho dù là ở trong trang viện Liễu Sinh, cũng là một cấm địa. Trừ một số người làm lớn tuổi, toàn bộ gia tộc, chỉ có gia chủ Liễu Sinh Hùng là có thể vào ngôi tiểu trạch này.

Bất kỳ người nào khác nếu chưa được phép, tuyệt đối là cấm không được vào.

Trên thực tế, căn tiểu trạch viện này cũng không không phải là nơi khiến lòng người bình yên gì, có chút giống “đền thờ” của gia tộc Liễu Sinh, hoặc cũng có thể nói là một từ đường của gia tộc, bên trong cung phụng linh vị của lịch đại tổ tiên gia tộc Liễu Sinh.

Một nơi như vậy, cho dù là giữa ban ngày, cũng rất là u ám. Càng không cần nói là ban đêm, có ai dám rãnh rỗi không việc gì làm mà lại chạy tới đây chứ?

Nhưng hiện tại, cánh cửa gỗ đen sẫm của căn tiểu trạch viện này, là đang mở ra, bên trong có ánh nến chập chờn.

Chính giữa trạch viện, hình như là đang có một bóng người đang ngồi khoanh chân, thuận theo sự phiêu diêu của ánh nến, bóng người đó trong điện đường không ngừng uốn éo, nhìn từ xa, không thể phân biệt được gì.

Trong lúc nửa đêm một bóng người chậm rãi đi vào căn tiểu trạch viện này.

Căn cứ vào lời thú của Cát Đằng Tú Xuyên, Trần Dương là đang bị giam trong căn trạch viện này.

Bên trong ngôi trạch viện này rốt cuộc đang cất dấu cái gì. Không những Cát Đằng Tú Xuyên không biết, ngay cả Thu Sơn Vũ Phu người chuyên môn phụ trách tu sửa kiến thiết toàn bộ trang viện Liễu Sinh này cũng không biết được.

Đàm Hiên từ từ đi đến cửa của tiểu trạch viện.

Ánh trăng lạnh lẽo kéo dài hình bóng của cô ta, in vào phía bên trong của tiểu trạch.

Liễu Sinh Hùng ngồi khoanh chân bên trong tiểu trạch viện ngẩng đầu lên, trên mặt bỗng nhiên hiện lên vẻ vô cùng kinh ngạc.

Sao vậy. Người đến không phải là Tiêu Phàm à?

- Ngươi là ai?

Liễu Sinh Hùng hỏi, giọng điệu khá là vô lễ.

Người phụ nữ này phá liền lục đạo quan khẩu, chuẩn xác không một sai lầm mà tìm đến tận đây. Ít nhất cũng đã giết chết sáu gia thần của gã ta, Liễu Sinh Hùng thật sự là có chút tức giận.

Gã ta vỗn tưởng rằng, người có thể trong thời gian ngắn đột phá lục đạo quan khẩu, xông thẳng tới đây mà không chút thương tích, chỉ có thể là Tiêu Phàm.

Ngoài Tiêu Phàm ra, thật không ngờ người Hoa Hạ vẫn còn có tuyệt đỉnh cao thủ như vậy?

Điểm này, thật sự là nằm ngoài dự đoán của Liễu Sinh Hùng.

Đàm Hiên chậm rãi gỡ khăn lụa che mặt xuống, lộ ra một gương mặt lạnh lùng.

- Liễu Sinh Hùng, con gái của ta ở đâu?

Liễu Sinh Hùng giật mình kinh ngạc, nói:

- Con gái? Hóa ra phu nhân là mẫu thân của Trần cản quan sao? Thất kính rồi!

Lần này, Liễu SInh Hùng càng thật sự kinh ngạc hơn.

- Phu nhân cao danh quý tánh là gì?

Liễu Sinh Hùng t đứng dậy, khom lưng hành lễ với Đàm Hiên, hỏi rất khách khí.

- Đàm Hiên.

- Thật không ngờ phu nhân đây là một cao thủ tuyệt đỉnh. Khâm phục, khâm phục!

Liễu Sinh Hùng nói từ đáy lòng.

Tuy rằng bởi vì điều đi một bộ phận người đến công viên Tĩnh Xuyên để đối phó Tiêu Phàm, nên đã dẫn đến việc phòng bị của trang bị Liễu Sinh trở nên yếu đi. Nhưng đó chỉ là nói một cách tương đối mà thôi, Đàm Hiên có thể trong nháy mắt liền phá sáu quan, xông tới trước mặt mình, nói là tuyệt đỉnh cao thủ, vẫn còn chưa đủ nữa là.

- Liễu Sinh tiên sinh, ân oán giữa ngươi và Tiêu Phàm, là việc của hai người đàn ông các người, tại sao lại liên lụy đến con gái của ta?

Đàm Hiên cũng không vòng vo, lớn tiếng hỏi.

Liễu Sinh Hùng lại khẽ khom người nói:

- Thành thật xin lỗi, phu nhân, nhưng lệnh ái là bạn gái của Tiêu tiên sinh. Nếu đã là người con gái của hắn, vậy chịu khổ vì hắn, hy sinh vì hắn, cũng là chuyện đương nhiên mà. Phu nhân trách cứ như vậy, Liễu Sinh Hùng không gánh nổi.

- Thả con gái của ta ra, ta lập tức đi ngay, ân oán giữa hai người, ta không xen vào.

- Xin lỗi phu nhân, thứ cho tôi không thể tuân theo, thứ nhất, Tiêu tiên sinh vẫn còn sống, tôi không thể thả Trần cảnh quan bây giờ. Thứ hai, tôi không tin được lời hứa của phu nhân. Các người mới là người một nhà.

Liễu Sinh Hùng thản nhiển nói.

Đến nước này, nói gì cũng vô ích, chỉ có thể động thủ mà thôi.

Hàn quang lóe sáng, trong tay Đàm Hiên xuất hiện thanh đoản kiếm. Chuôi của thanh kiếm này chừng hai mươi mấy cm, nhưng quả thật là đoản kiếm, chứ không phải là dao găm. Cán kiếm có khắc một họa tiết cổ, vừa nhìn đã biết thanh kiếm này lai lịch bất phàm.

Liễu Sinh Hùng nhìn nhìn Đàm Hiên, lại nhìn thanh đoản liếm trong tay của bà ta, khẽ vuốt cằm, tay trái vươn ra, năm ngón tay mở rộng, hơi cong một cái, thanh Đông Đảo kiếm vốn nằm dưới đát “vụt” một cái, bay thẳng tới tay của gã ta.

Cặp mắt của Đàm Hiên hơi hơi híp lại.

Một chiêu “Cách không thủ vật” tuyệt đẹp, trong võ thuật Hoa Hạ, có “Không hạc công” “Cầm Long thủ” cũng tương tự vậy, đều là những chiêu thức có nội công thâm hậu.

Xem ra trong lúc tỉ thí trong nhu đạo quán ở Tứ Hải đại tửu lầu, Liễu Sinh Hùng vẫn chưa bộc lộ bản lĩnh chân chính của gã ta. Là vì, bất luận là Quách Tử Đình hay là Trương Hoài Viễn, hoặc là Mã Văn Quảng, đều không thể khiến gã ta xuất hết toàn lực. Đều là chỉ trong một chiêu đã phân thắng bại, trong tình huống như vậy, tất cả những bản lĩnh của Liễu Sinh Hùng cũng không có cơ hội sử dụng tới.

Chẳng hạng như nội lực thâm hậu.

“Vụt!”

Liễu Sinh Hùng rút kiếm ra khỏi vỏ, ma sát giữa than kiếm và vỏ kiếm, làm phát ra một âm thanh bén nhọn, áo hòa phục rộng thùng thình của Liễu Sinh Hùng chợt phồng to lên, giống như là cánh bườm no gió, hiện lên vẻ uy thế kinh người.

Hai tay rút kiếm, hướng lưởi kiếm về phía Đàm Hiên, lóe lên hàn quang khiến lòng người kinh hãi.

Đàm Hiên để kiếm ngang ngực, tay trái kẹp lấy kiếm khuyết, nhưng không vội công kích, mắt nhìn Liễu Sinh Hùng, thản nhiên nói:

- Liêu Sinh tiên sinh, đây là cơ hội cuối cùng của ngươi. Những thủ hạ là cao thủ mạnh nhất của ngươi, hoặc là bị Tiêu Phàm xử lý, hoặc là cũng đã dữ nhiều lành ít. Lẽ nào thật sự phải bỏ mạng mới chịu buông tay hay sao?

- Đa tạ phu nhân quan tâm. Bọn họ tài nghệ không bằng người ta, chết trong tay của Tiêu tang, đó cũng là lẽ đương nhiên. Phu nhân năm lần bảy lượt dùng lời nói để hù dọa ta, có phải là sợ rồi không? Không muốn giao thủ với ta?

Liễu Sinh Hùng không bị mắc mưu, lập tức vạch trần dụng tâm của Đàm Hiên.

Bên trong trạch viên yên tĩnh, ngoài Liễu Sinh Hùng và bản thân Đàm Hiên, không còn người thứ ba. Nhưng Đàm Hiên từ khi bước vào đây, luôn cảm thây bất an, giống như bên trong còn ẩn dấu cái gì đó chưa biết, khiến Đàm Hiên có một cảm giác cực kỳ nguy hiểm.

Tình hình này, dùng miệng lưỡi để thuyết phục Liễu Sinh Hùng thả Trần Dương, tự nhiên là không thể nào. Nhưng thân là một chuyên gia đàm phán, Đàm Hiên lại rất thông minh. Nếu có thể dùng lời nói để chọc tức Liễu Sinh Hùng, hoặc là khiến gã ta tâm thần bất định. Đối với bản thân bà mà nói là vô cùng thuận lợi.

Mặc kệ trong đây còn cất dấu con “quái thú” chưa biết gì, nhanh chóng đánh bại Liễu Sinh Hùng. Đều là điểm mốt chốt.

- Vậy sao, Liễu Sinh tiên sinh tự tin về bản thân lắm sao. Đáng tiếc, Nhất Đao Lưu Đao Pháp của tiên sinh, tôi đã được thấy rồi. Thật sự là không ghê gớm như bản thân Liễu Sinh tiên sinh đã nói.

Đàm Hiên thản nhiên nói, khóe miệng hiện lên nụ cười châm chọc, rất nhạt, nhưng lại vừa đủ. Đối với nam nhân kiêu ngạo như Liễu Sinh Hùng mà nói, châm chọc quá lộ liễu sẽ không có tác dụng đâu, gã ta vừa nhìn đã nhìn thấu “quỷ kế” này. Vẻ nhạt nhạt như vậy, dường như trong lúc vô tình còn toát ra vẻ khinh thường, lại có khả năng kích động được gã ta.

Quả nhiên, Liễu Sinh Hùng mặt hơi biến sắc.

- Nếu đã như vậy, mời phu nhân lần nữa lãnh giáo thủ đoạn của Nhất Đao Lưu.

“Yaaaa...”

Liễu Sinh Hùng quát, giơ cao thanh đao trong tay, hàn quang lóe sáng, tựa như tia chớp hướng về phía Đàm Hiên.

Kiếm này cương mãnh có thừa, vừa nhanh vừa độc, không có thế tiếp theo, cứ lấy nhanh để thắng.

Nghiễm nhiên chính là đòn “Nghênh phong nhất đao trảm”!

Liễu Sinh Hùng cũng biết rằng đối phó với cao thủ tuyệt đỉnh như vậy, nhưng chiêu thức bình thường đều không khả dụng, vừa ngay đã dùng chiêu tuyệt kỹ mạnh nhất. Lần này, không phải là tỉ thí so tài trên lôi đài, trên tay Liễu Sinh Hùng cũng không phải là kiếm gỗ, mà là thanh đao võ sĩ hàng thật giá thật, thép tinh bách luyện mà thành. Cho dù là Tiêu Phàm ở đây, cũng không thể cứ vậy mà họa đồ lô (đồ lên vật có sẵn mà ra hình vẽ), lấy máu thịt của mình để đối kháng với kiếm thép của gã ta.

- Đến hay lắm!

Đàm Hiên quát, thanh đoản kiếm trong tay khẽ động, lập tức vẽ ra một đóa kiếm hoa ảo hoa, trong nháy mắt đóa hoa này biến thành hai đóa, sau đó là bốn đóa, chóp mắt, bốn đóa lại thành tám đóa, rồi lại hóa thành mười sáu đóa...

Trong tiểu trạch viên bé nhỏ, nháy mắt đã hiện lên kiếm hoa lóa mắt, vây lấy toàn thân Đàm Hiên, chỉ thấy ánh sáng trắng lấp lóe, không thấy bóng người của Đàm Hiên nữa.

- Thái Cực kiếm...

Trên mặt Liễu Sinh Hùng hiện lên vẻ kinh ngạc.

Đay mới thật sự là Thái Cực kiếm pháp chân chính.

Chiêu thức của Đàm Hiên so với chiêu thức mà Quách Tử Đình xuất ra, uy lực cách xa một trời một vực.

“Nghênh phong nhất đao trảm” uy mãnh có thừa, trong nháy mắt đã mất mục tiêu.

Lại công kích điên cuồng, mất đi mục tiêu, cũng là mất đi sự uy hiếp.

Mắt thấy kiếm hoa tuôn ra như sóng dữ, Liễu Sinh Hùng cùng với đường đao phát sáng đó, liền trở thành chiếc lá nhỏ trôi trong biển lớn, tựa hồ là đến ngay khắc sau sẽ bị kiếm ý vô biên này nuốt chửng.

Liền trong lúc này, “Nghênh phong nhất đao trảm” vốn nhìn vào không có chiêu tiếp theo nào, đột nhiên có sự biến hóa.

Mũi đao run lên, như sóng nước gợn lên, một hóa ba, ba hóa chin, ảnh đao trùng trùng điệp điệp. Kiếm hoa vô cùng vô tận vừa tiếp xúc với những ánh đao này, liền biến mất, giống như ánh đao là khắc tinh của kiếm hoa vậy.

377-nguoi-la-ai/1162084.html

377-nguoi-la-ai/1162084.html

Bạn đang đọc Đại Hào Môn của Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính​
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thieuquocviet1999
Phiên bản Convert
Ghi chú DOCX
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 469

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.