Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lão tổ

2461 chữ

Cửu quỷ lưu!

Đây mới chính là kiếm thuật chân chính của Lưu Sinh Hùng, chứ không phải là “Nghênh phong nhất đao trảm” mà gã ta đã thể hiện một cách uy phong ở trên lôi đài.

Cửu quỷ lưu kiếm thuật mơ hồ bất định, hệt như quỷ mị, yêu dị phi thường.

Thậm chí so với Thái Cực kiếm còn biến hóa khôn lường hơn.

- Yêu Đao...

Bên trong đao mang kiếm ảnh tựa như hoa tuyết, vang lên tiếng kiêu kinh ngạc của Đàm Hiên.

- Phu nhân đúng là hiểu biết uyên bác thật.

Liễu Sinh Hùng tán thán nói, sau đó liền khẻ thở dài.

- Đáng tiếc của tôi đây không phải là Yêu Đao thật sự, chỉ là hàng mô phỏng mà thôi...

“Cửu Quỷ Yêu Đao” chân chính chỉ tồn tại ở trong truyền thuyết mà thôi, đó là bội kiếm của “Thôn Cính Yêu Thần”, chỉ có Thôn Chính Yêu Thần mới xứng sở hữu và xử dụng thanh đao này. Liễu Sinh Hùng tuy là hết sức tự phụ, nhưng cũng biết rõ rằng, bản thân trong những năm sinh thời muốn ở trình độ kiếm thuật sánh ngang với Thôn Chính Yêu Thần, đó là điều không thể. Nếu lúc này giao thủ với Đàm Hiên là Thốn Chính Yêu Thần, thì đâu cần phiền phức như vậy nữa?

Yêu đao vừa xuất, bất kể đối thủ là ai cũng chắc chắn là chết mà không chút nghi ngờ!

Đàm Hiên hừ một tiếng, không nói gì nữa.

“Yêu đao” mà cô thốt lên, tất nhiên không phải là chỉ đao pháp là Liễu Sinh Hùng thi triển lúc này. Kiếm thuật mà Cửu Quỷ Lưu truyền thừa không chỉ có một, trong số đó kiếm pháp cao minh nhất chính là “Yêu Đao Lưu”. Chỉ có đệ tử thiên phú kiệt xuất nhất của Cửu Quỷ Đao mới có tư cách tu luyện nên “Yêu Đao Đao Pháp” vô cùng cao minh này.

Ở Đông Đảo, đao pháp và kiếm pháp thật ra là cùng một danh từ.

Đông Doanh kiếm thật chất vốn là chế phẩm mô phỏng của Đường Đao.

Liễu Sinh Hùng tự xưng mình cầm “Yêu đao” trong tay thật ra chỉ là hàng mô phỏng, từ đó có thể suy ra, kiếm thuật của gã ta cũng không phải là cảnh giới cao nhất của Cửu Quỷ Lưu. Tuy nhiên như vậy cũng đã là ghê gớm rồi. Lại không biết kẻ thật sự sở hữu “Cửu Quỷ Yêu Đao”, kiếm thuật sẽ cao cường như thế nào.

Chỉ là phỏng chế phẩm cũng khó mà đối phó.

Hiện giờ là quyết chiến sinh tử. Liễu Sinh Hùng con quỷ này, cuối cùng cũng đã sử dụng toàn bộ bản lĩnh ẩn giấu bên trong.

Ánh đao yêu dị từng cơn từng cơn cuồn cuộn. Hệt như sóng nước liên miên không dứt. Bất kể đoản kiếm của Đàm Hiên xuất ra bao nhiêu kiếm hoa, chỉ cần vừa chạm ánh đao này, liền biến mất ngay lập tức, tựa như hoa tuyết rơi vào hồ nước, lập tức sẽ tan rã, không tài nào tìm được dấu vết gì nữa.

Ánh đao từ từ lấn át Đàm Hiên, kiếm hoa cũng từ từ thu hẹp vòng tròn phòng ngự.

Cuối cùng, phạm vi của kiếm hoa gần như đã rút ngắn tới mức sát Đàm Hiên chưa tới nửa thước, chỉ cẩn ép thêm một phân, vòng phòng ngự này sẽ bị phá. Đàm Hiên nhịn không được lui về sau một bước, với ý đồ kéo dài khoảng cách của hai bên.

Ánh đao yêu dị đột nhiên đại thịnh, trở nên giống như cuồng phong sóng lớn, ập về phía Đàm Hiên, thậm chí còn nhanh hơn nhiều so với tốc độ thoái lui của Đàm Hiên.

Không nghi ngời gì, Liễu Sinh Hùng tuyệt đối không để Đàm Hiên lập nên một vòng tròn phòng ngự mới.

“Keng...”

Một chuỗi âm thanh dòn tan của binh khí giao nhau liên miên không ngớt.

“Ông!”

Ánh đao chất cao như núi đột nhiên biến mất, một đạo hàn quang xung thiên, tựa như sao băng, từ đằng xa bay tới.

Là đoản kiếm của Đàm Hiên!

Thoát khỏi tay mà bay.

Hàng nghìn hàng vạn ánh đao ngưng tụ thành một đường. Hệt như điện sẹt hướng về phía đỉnh đầu của Đàm Hiên mà chém xuống.

- Cẩn thận...

Liền trong lúc này, không biết từ chỗ nào trong góc khuất truyền tới một tiếng quát lớn, ân thanh cực kỳ trầm thấp già nua.

Thật ra không cần nhắc, Liễu Sinh Hùng cũng đã nhận ra điều không đúng. Đàm Hiên tuy bị gã ta ép tới văng cả thanh đoản kiếm, nhưng cũng không cho thấy là Đàm Hiên sẽ khoanh tay chịu chết như vây, thậm chí việc đoản kiếm của Đàm Hiên rơi khỏi tay cũng là do cố ý cả. Làm như vậy là vì để hóa giải “Yêu Đao đao pháp” của gã ta.

Trong khoảnh khắc đoản kiếm rời khỏi tay, Yêu Đao đao pháp liên miên không ngừng, cũng cùng lúc đứt doạn giữa chừng.

Cho dù Liễu Sinh Hùng đã lập tức vung đao bổ về phía đỉnh đầu của Đàm Hiên, chung quy vẫn chậm hơn nửa nhịp. Một cỗ kình lực cực mạnh kích mạnh về phía ngực của gã ta. Kình lực khổng lồ này, quả thật chẳng khác nào như cả một dãy núi đổ vào biển, không cách nào có thể chống đỡ.

- Bị lừa rồi...

Liễu Sinh Hùng trong đầu chỉ kịp xuất hiện một nửa suy nghĩ này, thì ngực đã đột nhiên trở nên đau nhói.

“Beng”!

Một tiếng giòn vang truyền đến, Liễu Sinh Hùng chẳng khác nào như con diều đã bị đứt dây, bay thẳng về phía sau, sắp phải đụng vào cột trụ của hành lang. Chưởng này của Đàm Hiên, đã vận toàn bộ kình lực của cơ thể, Liễu Sinh Hùng lãnh trọn đòn này, lại sắp đụng vào cột, không chết cũng bị thương nặng.

Trong bóng tối, một bóng đen xuất hiện một cách quỷ mị phiêu nhiên, duỗi bàn tay ra, đỡ lên hông của Liễu Sinh Hùng, Liễu Sinh Hùng lượn một vòng, tiếp đất, hai chân vừa đúng đặt xuống đất, lập tức thoái lui hai bước, lưng áp vào cột trụ, mới có thể đứng vững được.

Liễu Sinh Hùng mở to miệng, “Oa” một tiếng, phun ra một ngum máu tươi.

- Đa tạ lão tổ trợ thủ...

Liễu Sinh Hùng lập tức thẳng người, giơ tay lau đi vết máu ở khóe miệng, cắn răng nói. Lại đợi tay lên ngực, lấy ra một hộ tâm kính hình tròn bằng thép, đường kính khoảng hai mươi mấy cm, chỉ là hộ tâm kính bây giờ đã đầy vết nứt.

Cũng may là có chuẩn bị trước, sớm đã mặt nguyên bộ giáp trụ bên trong y phục. Nếu không, chỉ với đòn này của Đàm Hiên, gã ta chưa chắc có thể cầm cự được.

Người phụ nữ đó nhìn vào dáng người nhỏ nhắn, lại có kình lực thâm hậu như vậy.

Một chưởng như vậy, không ngờ mạnh như vậy, cả hộ tâm kính bằng thép luyện cũng bị vỡ vụng.

May mà có lão tổ trợ thủ, nếu không cho dù có hộ tâm kính, cũng chỉ có thể bảo vệ vùng hiểm trước ngực, kình lực khổng lồ đó không kịp thời tiêu tan, đụng chúng cột trụ, thương tổn trước sau, cũng tuyệt đối là chịu không được.

Hai mắt Đàm Hiên híp lại, nhìn thẳng về bóng người trong bóng tối.

Trong trạch viện thấp vài cây nến, tia sáng vốn dĩ là vô cùng tối mờ.

Bóng người này núp trong bóng tối, như có như không, vô cùng quỷ dị, làm cho người ta có cảm giác cực kì âm trầm.

Bên trong trạch viện quả nhiên còn có người khác, khó trách Đàm Hiên vừa đến, đã cảm thấy được một sự nguy hiểm khó nói.

- Các hạ là ai?

Đàm Hiên khí tụ lại đan điền, ngưng thần phòng bị, trầm giọng hỏi.

Công lực tích tụ cả đời của mình lúc nãy toàn lực công kích, rốt cuộc kinh khủng ra sao, Đàm Hiên là người hiểu rõ nhất. Người này chỉ mới ra tay nhẹ nhàng, đã hóa giải kình lực toàn thân mà Liễu Sinh Hùng trúng phải, tu vị cực kỳ cao thâm, sự thậm hậu của nội lực, có thể thấy là không đơn giản chút nào.

Gia tộc Liêu Sinh truyền thừa bao đời nay, “Cửu Quỷ Lưu” ở đảo phương Bắc danh tiếng lẫy lừng, quả nhiên là không dễ dàng đối phó như vậy.

- Ngươi là đồ đệ hay là đồ tôn của Triệu Chỉ Thủy?

Ngay lúc đó, người trong bóng tối trầm giọng hỏi, giọng nói già nua, từng chữ từng từ, dường như có chút không quen nói chuyện với người khác.

Hai hàng my của Đàm Hiên dương lên, không che dấu được sự kinh ngạc của mình.

- Ngươi làm sao biết được ta là truyền nhân của Vô Cực Môn?

- Kha kha, chiêu mà lúc nãy cô vừa mới dùng để đánh bại cháu ta, mấy mươi năm trước ta đã từng lãnh giáo qua, lão già Triệu Chị Thủy đó, năm xưa vô cùng uy phong... Kha kha, kha kha kha...

Bóng đen trong bóng tối cười lạnh lùng, vô cùng nặng trĩu, giống như tiếng quỷ khóc lúc nửa đêm, làm cho người khác da gà khắp người đều nổi lên một cách không tự chủ.

- Ta vốn cho rằng, không còn cơ hội để báo thù nữa. Nào ngờ mười mấy năm trôi qua, truyền nhân của lão già đó lại tự động nộp mạng tới tận cửa như vậy. Yoshi, Triệu Chỉ Thủy tên lão già đó, đã sớm quy tiên rồi phải không?

(*yoshi: Trong tiếng nhật có nghĩa là tốt lắm, được lắm...)

Bóng đen trong góc tối nghiến răng nói, đối với tổ sư Chỉ Thủy, thật sự là hận đến thấu xương.

- Hồ ngôn loạn ngữ!

Đàm Hiên quát to.

- Sư phụ ta là thần tiên sống, còn đang rất tốt. Cho dù bọn yêu ma quỷ quái các người chết hết, lão nhân gia ông vẫn sẽ sống rất tốt. Chỉ dựa vào ông, mà cũng đòi tìm ông ấy báo thù sao? Năm xưa ông ấy thủ hạ lưu tình, đó là ông nhờ lớn mạng, ở đây làm mười mấy năm rùa rụt cổ, có vui không?

- Hử, Triệu Chỉ Thủy là sư phụ của ngươi sao? Chuyện năm xưa ngươi cũng biết à?

Bóng đen ở trong bóng tối đó không tỏ ra tức giận, ngược lại chỉ hỏi một cách kỳ quái.

Mặc dù là ban đêm, ánh đèn trong phòng mờ nhạt, nhìn không rõ lắm, từ giọng nói của Đàm Hiên có thể nghe ra rằng, tuổi tác của Đàm Hiên không lớn lắm, nhiều nhất cũng tầm bốn năm mươi tuổi, vậy mà lại là đệ tử của Chỉ Thủy tổ sư. Lúc Chỉ Thủy tổ sư thu cô làm đồ đệ, chí ít ông cũng đã ngoài bảy mươi rồi.

Đàm Hiên lạnh lùng “hừ” một tiếng.

Tuy rằng Chỉ Thủy tổ sư không có kể chuyện năm xưa ông giết quỷ tử cho cô biết, nhưng với sự thông minh của Đàm Hiên, thông qua lời nói của lão quỷ, cũng có thể đoán ra, người này năm xưa nhất định đã nếm mùi thất bại lớn trước sư phụ. Bằng không, cũng không đến nổi phải cắn răng ghi nhớ mối thù suốt mấy mươi năm như vậy.

- Đông Đảo các người, ngoài mặt thì luôn nho nhã lễ độ, trên thực tế rất tàn nhẫn bạo ngược. Năm xưa đến xâm phạm quốc gia của chúng tôi, phạm phải tội hình ngập trời. Lão quỷ các người, tất cả chết chưa hết tội. Sư phụ ta chỉ hận giết quá ít. Cho tới bây giờ, các người vẫn cứ cẩu tính khó sửa. Bắt cóc con tin, đê tiện vô sỉ.

- Bakayaro! (Đồ ngu ngốc)

Bóng đen trong gốc tối quát lên một cách tức giận.

- Người Hoa Hạ các người, chính là loại dân tộc kém cỏi, trời sinh đã nên làm nô lệ rồi! Dân tộc đại hòa bọn ta, mới chính là con cháu Thiên Chiếu đại thần, là một dân tộc thần thánh, là dân tộc cao quý nhất. Ngươi dám sỉ nhục dân tộc đại hòa của bọn ta, hôm nay sẽ khiến ngươi chết không có chỗ chôn thay!

- Lão tổ, giết chết ả người Hoa Hạ này đi, báo thù cho vong linh của các tiền bối gia tộc Liễu Sinh.

Liễu Sinh Hùng đứng bên cạnh nói đầy vẻ oán hận, nhìn thẳng Đàm Hiên, hai mắt phóng ra hàn quang hệt như sói.

Đến nước này, con quỷ luôn miệng nhân nghĩa đạo đức này tự nhiên sẽ để sang một bên, lộ ra bộ mặt thật sự.

- Cút ra đây!

Đàm Hiên lại quát lớn một tiếng.

- Đừng giống như một con chuột già vậy, cứ trốn trong bóng tối. Có bản lĩnh ra đây quyết đấu với ta. Năm xưa sư phụ ta tha con đường sống cho ông, cho ông tham sống sợ chết hết mười năm, hôm nay cứ để ta kết liễu ông.

- Kha kha, khẩu khí lớn lắm... Ngươi chẳng qua chỉ là học được vài món võ nghệ quèn từ lão già đó, đã tự cho mình là hay rồi. Được, ta sẽ đích thân dạy giỗ nhà ngươi, cho ngươi biết, thế nào mới là “Cửu Quỷ Lưu” thật sự!

Bóng đen trong tối cười lớn, trong đem tối, hệt như cú vọ điên cuồng, truyền đi rất xa, làm người ta dựng hết tóc gáy.

Tiếp theo sau tiếng cười đó, bóng đen bị che khuất trong tối cuối cùng cũng đã chịu lộ mặt, từng bước từng bước bước ra ngoài, bộ dạng của người này từ từ xuất hiện dưới ánh nến.

...

Dù rằng gan của Đàm Hiên không nhỏ, lúc nhìn thấy bộ dạng thật của người này, cũng chịu không được cảm thấy lạnh ở sống lưng, trong nháy mắt ớn lạnh khắp người.

Đó là gương mặt gì vậy?

Mặt quỷ!

Đây tuyệt đối là một gương mặt quỷ!

378-lao-to/1162085.html

378-lao-to/1162085.html

Bạn đang đọc Đại Hào Môn của Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính​
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thieuquocviet1999
Phiên bản Convert
Ghi chú DOCX
Thời gian
Lượt đọc 517

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.