Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Xông cửa

2425 chữ

Thủ đoạn Ninja tiêu chuẩn!

Đàm Hiên lúc này người ở trên không, chỉ tập trung súng trúc dưới chân, không chút đề phòng bị đánh bất ngờ trên không.

Nhát đao từ trên trời giáng xuống này vừa nhanh vừa hiểm, thật sự không đỡ nổi.

Nếu không phải trong hoàn cảnh như vậy, Đàm Hiên đúng là rắc rối lớn, muốn né tránh giữa không trung, không được trợ giúp thì cơ bản là không có khả năng, vi phạm kiến thức vật lý phổ thông.

Tuy nhiên, Đàm Hiên đang ở trong rừng trúc, bên cạnh cô toàn là cây trúc.

Khoảnh khắc mũi đao sát người, Đàm Hiên bỗng biến mất.

Mũi đao nhìn như chắc chắn trúng đích, không ngờ mất mục tiêu, rơi vào khoảng không!

- Ninjutsu?

Một người đàn ông áo đen từ trên trời lao xuống, hai tay cầm đao võ sĩ sáng long lanh, kêu lên kinh hãi.

Chiêu “Độn thuật” mà Đàm Hiên vừa thực hiện thật sự chính là Ninjutsu, gần như giống hoàn toàn với độn thuật mà hàng ngày y luyện tập, chỉ có điều trình độ còn cao hơn y.

Chẳng lẽ tên địch xông vào đây không phải người Hoa Hạ, mà là người Đông Đảo, đồng bào của mình?

Tên Ninja áo đen vẫn đang sững sờ, rừng trúc cách đó không xa lay động, dường như có một bóng đen vút qua, phóng ra ngoài rừng trúc. Người Hoa Hạ này không muốn lãng phí thời gian, chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi sự vướng víu của y mà xông vào hướng trang viên.

- Ngu ngốc!

Ninja áo đen khẽ chửi một tiếng.

Bao nhiêu năm nay từ khi y phụ trách trấn thủ khu vực này, dù là tập trận quyết đấu hay chiến đấu thực sự, trước nay chưa có kẻ nào có thể phá vỡ tuyến phòng thủ của y, vì thế, ninja áo đen kiêu ngạo vô cùng.

Kỷ lục này quyết không thể bị một người Hoa Hạ phá bỏ.

Hơn nữa lại là một người phụ nữ Hoa Hạ!

Thật sự mất hết thể diện.

Ninja áo đen không nghĩ ngợi, chẳng chút do dự phóng theo truy sát. Mức độ quen thuộc đối với rừng trúc này, cả gia tộc Liễu Sinh hay có thể nói cả thế giới này đều không có ai hơn y. Hai mươi năm nay, y gần như coi rừng trúc này là “nhà”, thậm chí cả rừng trúc có bao nhiêu cây trúc. Mùa xuân năm nay tăng thêm bao nhiêu cây trúc, y đều nắm rõ.

Ninja áo đen mượn sức bật của cây trúc lao như gió trong rừng trúc, rất nhanh đã đến mảnh đất bên cạnh rừng trúc.

“Ầm!”

Một tiếng động khẽ vang lên

Một luồng khói trắng bỗng nhiên bốc lên dưới chân y.

Lại là Ninjutsu!

Ninja áo đen lại chửi một tiếng, hai chân vừa chạm mặt đất lại nhảy lên, lao lên không trung giống như Đàm Hiên vừa nãy tránh súng trúc.

Vút--

Tiếng xé gió mãnh liệt.

Một bóng đen từ trên trời lao xuống, trong tay chập chờn ánh lạnh, tựa hồ là một thanh đoản kiếm.

Ninja áo đen vừa tức giận vừa buồn cười, cô gái Hoa Hạ này không ngờ lại dùng thủ pháp giống hệt y để đối phó với y, quả thực là đang cố ý làm nhục y.

Cái gì có thể nhẫn nhịn được chứ cái này thì không thể!

“YAA. A. A..!”

Ninja áo đen hét một tiếng, hai chân dạng ra, mỗi chân dẫm lên một cây trúc, hai tay múa tít, múa võ sĩ đao thành một quầng sáng, nghênh đánh Đàm Hiên từ không trung không chút nao núng. Cho dù liều mạng như vậy, từ bỏ sở trường đánh lén bất ngờ của ninja, coi như lấy ngắn tránh dài, trong trường hợp đối thủ dường như tinh thông Ninjutsu (nghệ thuật ám sát và gián điệp thời phong kiến Nhật Bản của các ninja), như thế cũng không chiếm ưu thế hơn.

Hơn nữa đối mặt với một người phụ nữ Hoa Hạ, sự kiêu ngạo của ninja áo đen cũng không cho phép y sợ hãi trốn tránh.

“Đinh đinh đinh... Vụt...”

Tiếng binh khí giao kích dày đặc như chuỗi ngọc trai vang lên liên tục không ngớt, lập tức trở thành một trường âm kéo dài.

Ngay sau đó, một tiếng “hừ” buồn phát ra, tiếng binh khí giao kích đột nhiên dừng lại.

“Vù!”

Trên rừng trúc thoắt thấy một bóng đen, một bóng người nhỏ nhắn lanh lợi xuyên qua rừng trúc, lao vọt về phía hành lang gấp khúc.

Đến lúc này, bên cạnh rừng trúc mới phát ra âm thanh nặng nề, đỉnh đầu ninja áo đen máu bắn tung tóe, thi thể lao thẳng từ giữa không trung rơi xuống, nằm sấp dưới rừng trúc, không hề nhúc nhích.

Người bảo vệ rừng trúc hai mươi năm nay, cuối cùng phải đổi rồi.

Với điều kiện đầu tiên là nếu qua đêm nay, gia tộc Liễu Sinh còn tồn tại trên thế giới!

Đàm Hiên không cần biết có phải nhổ tận gốc gia tộc Liễu Sinh hay không, cô chỉ quan tâm đến an nguy của con gái của mình. Trận đấu kịch liệt trong rừng trúc, nhìn thì phức tạp, thật ra quá trình cực kỳ nhanh chóng. Từ khi Đàm Hiên xông vào rừng trúc, đến khi ninja áo đen bị đâm mất mạng, thời gian mới chỉ nửa khắc đồng hồ.

Từ lúc Đàm Hiên xâm nhập Liễu Sinh trang viên đến bây giờ, cũng chưa quá nửa tiếng đồng hồ, liên tục vượt qua ba phòng tuyến, mỗi phòng tuyến đều chỉ có một người trấn thủ, so sánh ra thì lực lượng phòng thủ không hùng mạnh, ngoài dự đoán lúc đầu của Đàm Hiên bọn họ.

Xem ra phía Tiêu Phàm đã thu hút khá thành công một lượng lớn nhân sự.

Đặc biệt là mấy tên bắn tỉa giỏi nhất của Liễu Sinh gia tộc đều bị chuyển đến công viên Tĩnh Xuyên, là sự hỗ trợ lớn nhất đối với Đàm Hiên và những đồng chí khác xâm nhập Liễu Sinh trang viên.

Lúc đầu, rốt cuộc do ai tấn công trang viên chính cũng không phải có sự khác biệt.

Đương nhiên, cái gọi là khác biệt là chuyện xảy ra giữa Đàm Hiên và Tiêu Phàm, hơn nữa còn chưa gặp mặt, chỉ là khi hợp tác qua những đồng chí khác, có thể cảm nhận được ý kiến bất đồng của đối phương.

Lần này đến thành phố Bắc Điền, sự an nguy của Trần Dương nhất thiết phải được suy nghĩ đầu tiên.

Điểm này, suy nghĩ của hai người giống nhau.

Điểm thứ hai, không thương lượng với Liễu Sinh Hùng, cũng giống nhau, hơn nữa điểm này không mâu thuẫn với điểm thứ nhất.

Thời gian thương lượng với Liễu Sinh Hùng sẽ kéo dài, quyền chủ động hoàn toàn trong tay Liễu Sinh Hùng thao túng, nơi này dù sao cũng là nước Đông Đảo, không phải “sân nhà tác chiến”, thời gian càng kéo dài thì càng bất lợi cho những người nước ngoài. Đến lúc đó không những Tiêu Phàm gặp rắc rối, những bằng hữu tham gia hành động khác cũng sẽ gặp rắc rối, tạo thêm áp lực cho cơ quan chính trị tình báo nước Đông Đảo thông qua phương diện ngoại giao cũng không đủ để hoàn toàn nắm được cục diện.

Nhất định phải tốc chiến tốc thắng!

Trực tiếp đột kích Liễu Sinh trang viên là cách cứu Trần Dương nhanh nhất, cũng là cách khó nhất, nguy hiểm nhất.

Nơi này là sào huyệt, đại bản doanh của gia tộc Liễu Sinh!

Tiêu Phàm và Đàm Hiên đều muốn đảm nhận nhiệm vụ “Chủ công”.

Cuối cùng một câu nói của Đàm Hiên đã thuyết phục được Tiêu Phàm – Mục tiêu của Liễu Sinh Hùng chính là ngươi, ngươi ở đâu thì hắn đặc biệt chú ý ở đó.

Tiêu Phàm lưu lại bên ngoài, Liễu Sinh Hùng điều động chủ lực đi đối phó hắn. Sự phòng ngự của Liễu Sinh trang viên tự nhiên sẽ trở nên mỏng manh, yếu ớt. Hơn nữa, Liễu Sinh Hùng không thể ngờ rằng, bên này còn có một đại cao thủ trấn thủ không những võ nghệ hơn người mà còn tinh thông trận pháp, không hề thua kém Tiêu Phàm.

Sự thật chứng minh, sách lược này vô cùng hữu ích.

Nếu không, cho dù Đàm Hiên có lợi hại nữa cũng không thể nhanh chóng phá vỡ ba phòng tuyến nhanh như vậy.

Hành lang dài là phòng tuyến thứ tư.

Theo khẩu cung lấy được sau khi thôi miên Cát Đằng Tú Xuyên thì hành lang dài này là tuyến phòng thủ thứ tư của Liễu Sinh trang viên, cũng đã tiếp cận với tuyến phòng thủ trung tâm. Bình thường có ít nhất bốn gã ninja có tố chất và được huấn luyện phụ trách phòng thủ.

Nhưng bây giờ nhìn lên, hành lang dài lại cực kỳ yên tĩnh, không thấy nửa bóng người, chỉ có lồng đèn màu hồng phấn đung đưa theo gió trong bóng tối, ánh đèn u ám làm người ta bất giác cảm thấy run lạnh.

Cát Đằng Tú Xuyên thừa nhận, ngày thường Liễu Sinh trang viên có khoảng hơn một trăm người sinh sống, trong đó gia tướng giỏi giang, thật sự trải qua huấn luyện nghiêm ngặt không đến một nửa. Tối qua mất sáu tên ở khách sạn Bản Điền, tối nay phía công viên Tĩnh Xuyên lại mang đi mười mấy tên. Nếu Tiêu Phàm đích thân đến công viên Tĩnh Xuyên thì mười mấy tên này, bao gồm cả nữ hầu bên cạnh Liễu Sinh Hùng, về cơ bản có thể bỏ qua không tính.

Bọn chúng dù cho có mấy người sống sót, không bị Tiêu Phàm và Tân Lâm tiêu diệt thì tối nay tuyệt đối không thể chạy về Liễu Sinh trang viên để tham chiến.

Lực lượng phòng ngự sẵn sàng của Liễu Sinh trang viên đã rút đi một nửa.

Đàm Hiên thay đổi suy nghĩ thật nhanh, thân người nhẹ nhàng lao về hướng hành lang.

“Bá ——”

Đúng lúc Đàm Hiên vừa đặt chân lên hành lang, sau những cột trụ dài nhìn tưởng như rỗng tuếch, ánh đao chói mắt, giống như dải lụa vung ra, lao thẳng vào bộ ngực cao vút của Đàm Hiên.

Đao này vừa nhanh vừa hiểm, phóng nghiêng từ dưới lên, góc độ cực kỳ xảo quyệt.

,

Đàm Hiên hơi co lại.

Chỉ một đao này, công lực còn vượt tên ninja trong rừng trúc vừa nãy.

Hơn nữa ánh đao lơ lửng không rõ, cùng một lúc nhằm vào ba yếu điểm quan trọng trên người Đàm Hiên, tà khí bốn phía.

Cửu quỷ lưu!

Đây mới là kiếm pháp Cửu quỷ lưu đích thực!

May là Đàm Hiên võ nghệ cao cường, thân người trong không trung không chỗ mượn lực, đối mặt với đao lơ lửng bất định như vậy cũng không thể liều mạng, ánh chớp trong tay lóe lên, lộ ra thanh đoản kiếm, trong tiếng “tinh tang” chớp mắt đỡ liền ba đao của đối phương.

Kiếm pháp Cửu quỷ lưu phóng khoáng, tà mị vô cùng, từ lưỡi kiếm lại toát ra một nội lực cực kỳ mạnh mẽ.

Đỡ được ba đao, Đàm Hiên chậm nhịp, bị sức mạnh của lưỡi kiếm đánh trúng bật về phía sau.

Giữa rừng trúc và hành lang là một cái ao nhỏ, trong ao trồng mấy bông hoa sen. Nếu là ban ngày, cảnh trí hẳn rất đẹp. Trong đêm trăng vắng lặng này, lại là một chỗ âm u quỷ khí.

Cả người Đàm Hiên rơi vào hàng rào xi măng bên cạnh cái ao.

Một loạt tiếng “tạt, hắt” bọt nước văng khắp nơi, một ánh đao quỷ dị hơn, sáng chói mắt hơn, tách khỏi mặt nước, giống như một con rắn độc lao lên cắn người, nhằm thẳng Đàm Hiên giữa không trung phóng đến.

Một tên Ninja áo đen xuất hiện sau cột hành lang dài, cũng truy sát như bóng với hình.

Đánh lén!

Đánh lén!

Lại đánh lén!

Ninjutsu nước Đông Đảo (nghệ thuật ám sát và gián điệp thời phong kiến Nhật Bản của các ninja) được truyền tụng thần kỳ, nói trắng ra chính là như vậy. Lợi dụng ảo thuật và thủ thuật che mắt, lấy địa thế địa hình làm yểm hộ, liên tục thực hiện những hành động đánh lén bất ngờ, làm cho kẻ địch trong lúc suy tính thiệt hơn, không hiểu tại sao ngã mà chết.

Đàm Hiên không có tay súng bắn tỉa yểm trợ từ xa.

Những người trong tiểu đội lần này đến Bắc Điền chỉ có hai tên bắn tỉa.

Thực sự là sự tình xảy ra quá đột ngột, thời gian Liễu Sinh Hùng cho cũng quá gấp, chỉ trong ba ngày. Giữa lúc gấp rút có thể triệu tập một đội quân vội vàng đến Bắc Điền, bộ an ninh cũng đã dốc hết sức.

Đàm Hiên vẻn vẹn chỉ có hai tay súng bắn tỉa, đều bố trí cho những bằng hữu đột kích hướng khác. Mặc dù nói hai tay súng bắn tỉa cũng là đặc công tinh anh của bộ an ninh, thân thủ nhanh nhẹn, nhưng nói chung so với Đàm Hiên không thể ngang bằng. Đàm Hiên cho rằng bọn họ càng cần sự yểm trợ của tay súng bắn tỉa hơn. Nếu vì cứu Trần Dương mà khiến những bằng hữu khác phải hi sinh thê thảm, thì trong lòng Đàm Hiên cũng sẽ rất khổ tâm.

Về phần cô, chỉ đơn thương độc mã như thế xông vào.

Vì con gái mình, nguy hiểm lớn nữa cũng phải xông vào.

Nửa tiếng ngắn ngủi, vượt liền ba cửa ải.

Tất cả dường như đều rất thuận lợi.

Cho đến bây giờ, rắc rối rốt cuộc đến rồi.

Đối mặt với hai thanh đao võ sĩ như hai con rắn độc lao tới, Đàm Hiên lơ lửng giữa không trung gần như rơi vào đường cùng.

376-xong-cua/1162083.html

376-xong-cua/1162083.html

Bạn đang đọc Đại Hào Môn của Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính​
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thieuquocviet1999
Phiên bản Convert
Ghi chú DOCX
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 484

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.