Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ba hướng tấn công

2349 chữ

Trời đã tối đen, Liễu Sinh sơn trang ở thành Bắc lần lượt sáng đèn.

Nhưng so với những ánh đèn sáng trưng xung quanh, những bóng đèn nê ông liên tục nhấp nháy của các tòa cao ốc, thì Liễu Sinh sơn trang hoàn toàn giống một thế giới khác, dường như vẫn đang trong thời kỳ trung cổ, không hợp với những tòa cao ốc hiện đại này.

Cũng may là ở nước Đông Đảo có rất nhiều kiến trúc cổ được bảo tồn khá tốt, cho dù là ở thành phố Bắc Điền, kiến trúc phong cách cổ của Liễu Sinh trang viên không phải độc nhất vô nhị, đây mới khiến cho Liễu Sinh sơn trang không qúa thu hút chú ý của mọi người.

Bản thân nhân khẩu trong Liễu Sinh gia tộc không nhiều, cho dù nuôi không ít gia thần gia tướng và nhân viên phục vụ gia chủ, đối với sơn trang tương đối lớn mà nói thì số người này còn quá ít. Bởi vậy cứ đến buổi chiều, toàn bộ sơn trang liền có vẻ u ám, gió lạnh từng đợt, rất khủng bố.

Nhưng tối nay, Liễu Sinh sơn trang đặc biệt vắng lặng.

Tối qua tổn thất sáu người tinh nhuệ Cát Đằng Tú Xuyên, Mỹ Giai Tử, chiều nay Thu Tử lại đem mười mấy người đi, lực lượng cảnh vệ ở nhiều chỗ đều bị bỏ trống. Liễu Sinh sơn trang tối nay nhìn ngoài vẫn giống ngày thường, yên bình vắng lặng, nhưng trên thực tế đã miệng cọp gan thỏ.

Liễu Sinh Hùng mặc bộ ki mô nô màu xanh đen, lẳng lặng khoanh chân ngồi trong phòng, hàng lông mày nhíu lại.

Gã vừa nhận được điện thoại của một cô gái, tự xưng là bạn của Tiêu Phàm, thông báo cho Liễu Sinh Hùng, bọn họ đã xuất phát đến công viên Tĩnh Xuyên, mong Liễu Sinh Hùng chuẩn bị trao đổi con tin. Đồng thời cô gái này cũng cảnh cáo Liễu Sinh Hùng, đừng giở trò. Nếu không bọn họ sẽ xử lý Cát Đằng Tú Xuyên và đám cảnh sát Sơn Khẩu không khách khí.

Dù không được giới thiệu, nhưng Liễu Sinh Hùng có thể đoán được, cô gái này chính là Tân Lâm. Theo tin tức bên kia thông báo thì cạnh Tiêu Phàm có một nữ hầu thân cận, xuất thân thần bí, võ nghệ cao cường, là vệ sĩ của Tiêu Phàm.

Lần này Tiêu Phàm đến Bắc Điền, không đi cùng người khác, người nữ hầu thân cận này lại nhất định đi cùng. Giống như Liễu Sinh Hùng muốn mạo hiểm ra nước ngoài, Thu Tử cũng nhất định phải kè kè bên cạnh.

Liễu Sinh Hùng lập tức báo tin này cho Thu Tử.

Nhưng nghe giọng Thu Tử dường như có chút khác thường so với mọi khi, sự khác thường này vô cùng nhỏ, người bình thường sẽ không nhận thấy. Nhưng Liễu Sinh Hùng không phải người bình thường. Quan hệ giữa Thu Tử và gã lại quá thân thiết. Tất nhiên, điện thoại di động có lúc sẽ tạo thành những âm thanh sai lệch nhất định, huống hồ là công viên Tĩnh Xuyên cách thành phố hai mươi mấy cây số, tín hiệu không tốt cũng là hiện tượng bình thường.

Sự khác thường rất nhỏ đó không đủ khiến cho Liễu Sinh Hùng lập tức chọn hành động quả quyết nào đó, nhưng làm cho lòng gã thấy bất an.

Bất kể là đám cảnh sát Sơn Khẩu hay Cát Đằng Tú Xuyên, trong suy nghĩ đánh giá của Liễu Sinh Hùng vẫn kém xa Thu Tử. Nếu Tiêu Phàm bắt được Thu Tử, uy hiếp gã trao đổi con tin, nói không chừng Liễu Sinh Hùng sẽ trao đổi thật.

Liễu Sinh Hùng bất giác thấy hối hận, không nên để Thu Tử rời xa mình đến công viên Tĩnh Xuyên thực hiện nhiệm vụ.

Thu Tử cố nhiên là một ninja và một tay súng thần có tố chất và được huấn luyện bài bản, đối phó với những người khác hẳn không là vấn đề, nhưng Tiêu Phàm thật sự là một ngoại lệ. Sở dĩ Liễu Sinh Hùng quả quyết kéo lực lượng cảnh sát vào cuộc chính là vì gã không nắm chắc sẽ thắng được Tiêu Phàm.

Ngay cả gã còn không nắm chắc, chứ đừng nói đến người khác.

Có điều bây giờ hối hận thì đã muộn rồi. Dù bây giờ Thu Tử vẫn đang bình an vô sự, nhưng Tiêu Phàm đã di chuyển đến công viên Tĩnh Xuyên thì lúc này chắc chắn không thể rút Thu Tử về được.

Liễu Sinh Hùng đứng dậy, dường như muốn rời khỏi phòng, thì đúng lúc này hệ thống báo động trong phòng chợt vang lên.

Đây không phải hệ thống báo động hiện đại mà là một hệ thống báo động vô cùng cũ kỹ, dây tơ liền với chuông. Tuy Liễu Sinh Hùng không bài xích khoa học kỹ thuật hiện đại, nhưng hệ thống báo động cũ kỹ này trước giờ hoạt động cực kỳ hiệu quả, chưa bao giờ nhầm lẫn, thế nên không cần thiết phải thay một hệ thống mới.

Liễu Sinh Hùng nhướng mày.

Chuông báo đồng lại cùng lúc kêu lên từ ba hướng.

Nói cách khác, kẻ thù từ ba hướng khác nhau đã đột nhập vào trang viên của gã.

Với tình huống này, ba hướng cùng lúc đột nhập trang viên, có thể nói là tấn công toàn diện rồi.

Vốn dĩ cũng biết Tiêu Phàm không thể một mình đến Bắc Điền, cơ quan tình báo chính trị Hoa Hạ tuyệt đối sẽ không ngồi im, bàng quan nhìn con cháu Tiêu gia đơn độc mạo hiểm, nhưng trời vừa tối đã tấn công quy mô lớn vào trang viên của gã thì thực sự làm Liễu Sinh Hùng bất ngờ.

Đây là cả một tiểu đội đến sao?

Thế nào mà cơ quan tình báo chính trị nước Đông Đảo không chút cảnh giác?

.

Liễu Sinh Hùng lúc này cảm thấy, nhận thức của mình về cơ quan chính trị tình báo nước láng giềng còn quá ít ỏi. Đất nước này còn cất giấu rất nhiều sức mạnh mà bên ngoài không biết, thời điểm quan trọng mới tung ra.

Nhưng trước mắt rõ ràng không phải thời điểm “quốc gia đại sự” như vậy.

Liễu Sinh Hùng vươn tay lấy đao võ sĩ đặt trên bàn trà, đi nhanh ra cửa... Vừa ra khỏi cửa, hồi chuông báo động thứ hai lại đập vào tai gã. Điều này cho thấy kẻ thù đã phá vỡ tuyến phòng thủ đầu tiên, vào đến phạm vi tuyến phòng thủ thứ hai.

- Nhanh như vậy?

Liễu Sinh Hùng giật mình kinh hãi.

Dù hai ngày nay đã tổn thất một số người, lực lượng bảo vệ của toàn bộ trang viên đã yếu, nhưng cũng còn lâu mới đến bước trứng chọi đá. Những thứ khác không nói, riêng việc sắp xếp trận pháp cổ xưa này, không phải người bình thường có thể dễ dàng đột phá trong chốc lát

Những kẻ địch này, cho dù có bản đồ trang viên hoàn chỉnh, về lý cũng không thể đột phá nhanh như vậy. Bản đồ và trận pháp bảo vệ là hai chuyện khác nhau. Nếu không hiểu trận pháp thì dù có bản đồ cũng không xông vào được. Tác dụng của bản đồ trong những thời điểm quan trọng chỉ giúp người ta không đi sai hướng mà thôi, chứ không phá giải được trận pháp.

Chẳng lẽ trong số những kẻ tấn công có cao thủ tinh thông trận pháp?

Điểm khác biệt giữa hệ thống báo động cũ với hệ thống báo động hiện đại chính là hiển thị hình ảnh lúc này. Hệ thống báo động cũ có thể báo cho chủ nhân biết, kẻ thù đến, từ đâu đến nhưng không cách nào cung cấp hình ảnh, không thể phán đoán chính xác số địch đến và tình hình khái quát.

Nhưng cũng chẳng sao, chỉ cần Liễu Sinh Hùng gã còn ở trang viên thì không có gì phải sợ.

Những tên Hoa Hạ này chẳng lẽ cho rằng ta thật sự không dám giết Trần Dương sao?

Không ngờ bọn chúng vốn không quan tâm đến sự an toàn tính mạng của Trần Dương, mục đích của hành động này chính là đến để giết Liễu Sinh Hùng hay sao?

Sắc mặt Liễu Sinh Hùng trầm mặc lại.

Liễu Sinh Hùng ra khỏi phòng không lâu, thì phía đông vang lên hồi chuông báo động thứ ba, thời gian ngắn ngủi một tuần trà, kẻ địch phía đông đã liên tiếp đột phá qua phòng tuyến thứ ba, tốc độ cực nhanh, không gì sánh kịp. Nhưng hai hướng khác, sau một hồi chuông báo động thì không có động tĩnh gì, cũng không biết là đánh nghi binh hay thật sự gặp sự phản công mạnh mẽ.

Đối với hai đồng chí cục hai bộ an ninh phối hợp mình tấn công, Đàm Hiền lúc này cũng không chú ý đến bọn họ.

Khi đột phá phòng tuyến bảo vệ thứ ba, Đàm Hiền gặp chút rắc rối.

Rừng trúc trước mặt, nhìn thì không lớn, nhưng sắp xếp thành Cửu cung bát quái trận, hơn nữa lại không phải Cửu cung bát quái trận bình thường mà đã có cải tạo thành Cửu cung bát quái trận biến hóa.

- Chuyện nhỏ!

Truyện❤Của Tui
. net Đàm Hiên cười lạnh một tiếng, dừng bước.

Đàm vụ trưởng lúc này, cả người một bộ quần áo dạ hành màu đen tiêu chuẩn, khăn đen trùm đầu, khăn đen che mặt, chỉ hở ra đôi mắt tinh anh liếc nhìn bốn phía, dưới ánh đèn phản chiếu yếu ớt, cả người toát lên vẻ cực kỳ thần bí.

Bất kể là Cửu cung bát quái trận chính xác hay là Cửu cung bát quái trận thay đổi, trong mắt của Đàm Hiền, cũng chỉ là một bữa ăn sáng.

Sự sắp xếp trận pháp trình độ này, ở Vô cực môn chẳng qua chỉ là trình độ cấp nhập môn.

Đàm Hiên chỉ đứng yên quan sát một lát là đã hiểu ngay, thân người trong chớp mắt đã lao về bên trái.

Ô...

Tiếng xé gió cực nhỏ rít lên.

Trong bóng tối, ánh chớp lóe lên, bắn thẳng về phía Đàm Hiên.

Chân Đàm Hiên rút nhanh, thân người lóe sang trái, luồng chớp kia liền bắn sát thân người cô. Dù chỉ ánh sáng trong chớp mắt, Đàm Hiên cũng có thể nhìn rõ, đó là một phi đao nhỏ được làm cực kỳ tinh xảo.

Loại ám khí phi đao này trong giang hồ thường gặp nhất, mẫu mã chủng loại cũng phong phú hỗn tạp nhất, có phi đao nặng đến hơn một cân, bị một đao không chết cũng bị thương, có phi đao lại nhỏ nhắn như lá liễu, thậm chí không khác gì cây kim dùng để châm cứu trong đông y.

Ô..

Đàm Hiên vừa tránh được phi đao thứ nhất, còn chưa thực sự đứng vững, tiếng xé gió thứ hai lại vút đến.

Vẫn lao đến vừa nhanh vừa nguy hiểm như trước.

Đàm Hiên cười lạnh một tiếng, ngón giữa khéo léo bật mạnh lên, nắm đúng lưỡi đao, phi đao nhỏ nhắn liền thay đổi phương hướng, phi đi mất dạng.

,

- Ồ?

Một giọng đàn ông hơi kinh ngạc vang lên, dường như bất ngờ trước chiêu thức này của Đàm Hiên.

Tránh phi đao cũng chẳng có gì, người bình thường chỉ cần nhanh tay nhanh mắt, thân thủ hoạt bát đều có thể làm được. Nhưng trong hoàn cảnh tối đen này, bình tĩnh hết sức, dùng ngón tay cực kỳ chính xác bắt được phi đao đang lao nhanh đến thì độ khó hoàn toàn không thể tính được.

- Ơ tây!!!

Người đàn ông kêu lên một tiếng tán thưởng.

Nghe ra, tuổi người này hẳn cũng không nhỏ, ít nhất cũng đã qua trung niên.

Đàm Hiên hít một hơi, lao mạnh về phía có giọng nói, tốc độ cực nhanh. Trong rừng trúc rậm rạp, thân người mềm mại của Đàm Hiên gần như biến thành hư không. Những bụi trúc cao hoàn toàn không gây bất cứ khó khăn nào cho cô, trong chớp mắt đã cách xa mấy mét.

Trống rỗng!

Đàm Hiên có thể phán đoán, đây chính là nơi người đàn ông trung niên vừa đứng, nhưng bây giờ lại không thấy đâu. Trong chớp mắt cực ngắn ngủi, người đàn ông trung niên đã đổi vị trí, hơn nữa Đàm Hiên nhất thời không đoán nổi gã trốn hướng nào.

Ninjutsu Đảo quốc (nghệ thuật ám sát và gián điệp thời phong kiến Nhật Bản của các ninja), quả nhiên có vài phần môn đạo.

Đúng lúc này, rừng trúc xung quanh lay động dữ dội, tiếng gió vun vút, năm sáu bóng đen to lớn từ những hướng khác nhau lao thẳng vào Đàm Hiên.

Nhờ ánh đèn lờ mờ không xa và ánh trăng nhàn nhạt, Đàm Hiên nhìn thấy rõ, đây là súng trúc.

Súng trúc vót nhọn!

Dùng sức mạnh máy móc phóng đi, lao đến vừa nhanh vừa độc, lực sát thương còn mạnh hơn rất nhiều so với hai phi đao vừa nãy. Hơn nữa lại phóng từ những hướng khác nhau, bất kể tránh hướng nào đều không ổn.

Đàm Hiên không chút nghĩ ngợi, chân nhún nhẹ, hai tay ôm lấy cây trúc bên cạnh mà trèo lên.

Bá!

Cũng lúc này, một đao sáng loáng như ánh tuyết chém mạnh xuống đầu Đàm Hiên.

Đã có kẻ nấp trong không trung, ngấm ngầm đánh lén!

375-ba-huong-tan-cong/1162082.html

375-ba-huong-tan-cong/1162082.html

Bạn đang đọc Đại Hào Môn của Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính​
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thieuquocviet1999
Phiên bản Convert
Ghi chú DOCX
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 507

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.